Khiêu vũ cùng bầy sói (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Enid một mình lang thang xuống tầng lầu ăn sáng, phòng ngủ nàng trống rỗng khi nàng thức dậy vào sáng hôm sau.

Nàng chiến đấu với các cậu em, dành thắng lợi hoàn toàn, chiến lợi phẩm là những miếng bánh kếp cùng ly nước cam ấm nóng. Sau đó nàng chạy ra ngoài với cả hai, đuổi theo Trevor và Kyle trong khu rừng cho đến khi tất cả đều mệt mỏi, gần như muốn tắt thở.

Buổi dã ngoại của gia đình Sinclair cũng diễn ra vào ngày hôm đó, sau vài giờ đóng gói đồ đạc trong xe, thu thập tất cả đồ cắm trại, họ gần như đã sẵn sàng để lên đường.

Enid khom lưng bên chiếc xe, uống nước từ chai nước có dán nhãn tên nàng. Chờ đợi một bóng đen xuất hiện, che khuất ánh nắng khỏi tầm mắt. Enid nâng kính râm lên đỉnh đầu, mỉm cười rạng rỡ.

"Cậu đang cầm cái gì trên tay vậy, Wednesday?"

Cô nhìn xuống xấp giấy. "Tôi phải dành thời gian để viết ngay cả khi bận rộn."

Với kích thước của ngăn xếp, có vẻ như cô tìm được rất nhiều thời gian. Enid đưa cho Wednesday hộp thức ăn đóng gói cẩn thận mà nàng đã trộm từ bữa sáng và một ly cà phê còn nóng được rót ra từ bình giữ nhiệt. Đúng như nàng dự đoán, cô chỉ lấy đi cà phê.

Sau đó, tất cả bọn họ lên xe. Enid hỏi liệu nàng có thể đọc câu chuyện về Viper không nhưng cô nói 'không', và chỉ có thế. Enid bắt buộc phải đeo tai nghe, khi Wednesday phóng tia mắt đầy chết chóc, vô hồn ra ngoài cửa sổ ở ghế phụ.

Nàng có cơ sở để kết luận rằng cô không thích những buổi dã ngoại... hay câu cá. Hoặc những trận ném đĩa. Hoặc đội quân gồm những người em họ của Enid, những người luôn lôi kéo nàng và các cậu em trai, cầu xin họ cùng chơi trò trốn tìm.

Thời điểm cậu em họ bảy tuổi của nàng, Pat, gặp Wednesday. Em ấy đã làm điều đó. Một người có mái tóc xoăn rối bù và đôi mắt xanh, khi cậu nhóc nhìn cô bằng đôi mắt mở to van nài. Wednesday ném cho cậu nhóc một cái nhìn trống rỗng, rồi nhặt quả bóng tenis trên mặt đất ném mạnh nó ra xa.

"Đi lấy." Cô ra lệnh, Pad chỉ biết rên rỉ.

"Chị sẽ chơi với nhóc sau, Pat." Enid nói rồi dẫn cậu nhóc đi.

"Điều này thật mệt mỏi." Wednesday thành thật.

"Chúng ta chỉ vừa mới đến đây thôi," Enid mỉm cười nhẹ. "Gia đình cậu làm gì để giải trí?"

"Những trò chơi nguy hiểm nhất."

"Giống như, Candyland?"

Wednesday lắc đầu.

Enid phụ bố dựng lều, sau đó giúp các cậu em trai sắp xếp gỗ để đốt lửa trại, và nàng thậm trí còn nhờ vả được cô đóng góp một phần nhỏ, đó là tìm ra gói kẹo dẻo mà họ đã mang theo.

Có điều gì đó khiến nàng phải bật cười khi nhìn thấy bạn cùng phòng đi dạo quanh rừng với kẹo dẻo và những thanh sô-cô-la, Wednesday cũng hoàn thành công việc một cách hoàn hảo. Cô mang chúng đến cho Enid với khuôn mặt vô cảm nhưng vô cùng hữu ích, giống như 'còn gì nữa không?'

Enid cười rạng rỡ với cô. "Cảm ơn cậu."

Trong một khoảnh khắc Enid chỉ có thể mô tả là 'siêu bất ngờ', người bạn cùng phòng nhìn nàng không chớp mắt. Cô lại đang suy nghĩ điều gì đó, não cô nảy số với tốc độ đáng ngạc nhiên khiến nàng không thể theo kịp, và rồi cô nắm tay nàng.

Wednesday Addams đang vươn người tới, hôn lên má nàng. Mân mê những vết sẹo của nàng. Sau đó, cô buông tay, rời khỏi môi người sói. Má Enid bỏng rát, nàng ú ớ "Aah."

"Đừng ngờ nghệch như vậy, Enid. Đó là việc mà các cặp đôi thường làm với nhau." Cô nói với gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào.

"Tớ phát hiện ra cây thường xuân độc ở đằng kia kìa," Enid ho khan, bối rối đáp. Nàng thậm chí còn không biết điều đó có đúng không. Nàng chỉ đang cố để đầu óc rỗng tuếch thôi, hoặc là nàng đang quá căng thẳng dẫn đến việc đột nhiên nói rất nhiều. Về những cái cây, về những quả mọng độc hại gần hồ. Luyên thuyên về mọi thứ.

Wednesday lắng nghe như thể những điều vô nghĩa với cô là hết sức bình thường. "...Tôi không thích quả anh đào."

Nàng gật đầu. Chỉ có vậy thôi mà, làm sao phải phản ứng quá lên. Enid xấu hổ ôm mặt.

"Quả mâm xôi ngon hơn. Nhưng cậu đã bao giờ ăn dâu tằm chưa? Tớ cần thử một quả dâu tằm ngay bây giờ— Được rồi, Wednesday, gặp lại cậu sau, đám nhóc đang chờ tớ giúp chúng bắt mồi trước khi buổi đi câu diễn ra."

Với hàng tá lý do, nàng đã bỏ chạy. Theo đúng nghĩa đen là thực sự bỏ chạy thục mạng.

Nàng đã không đi giúp bố mẹ, hay đám nhóc. Nàng nhìn xung quanh, lén lút chui vào nơi trốn an toàn, nhắn tin cho Yoko.

"Yoko, khẩn cấp lắm! Làm sao để cậu phân biệt được khi nào giả biến thành thật."

"Hả? Cậu có thể nói rõ ra không?"

"Làm sao để cậu biết khi bản thân đã bắt đầu thích một ai đó?'

Yoko ở phía bên kia text rất lâu '...'

Enid bắt đầu gặm nhấm móng tay được sơn bảy màu của mình, lớp sơn bóng bị trầy xước. Cô lén nhìn ra sau gốc cây, đột nhiên hoang tưởng có người đang nhìn thấu tâm tư của mình.

"Chà," Yoko trả lời. Sau đó, cậu ấy gửi thêm một tin nhắn nữa, 'Divina gửi lời chào' hai ngón tay đưa ra dấu hiệu hòa bình.

Enid suýt chút nữa đã hét toáng lên. Nàng nhanh chóng nhắn lại cho Yoko với một biểu tượng cảm xúc 'sói' và 'đôi tay cầu nguyện'.

Yoko đáp: "Hôn nhau thử xem?"

"Nếu cậu không thể nghiêm túc, tớ thề khi trở lại trường nhất định sẽ trộm đi chiếc kính râm cậu thích nhất và biến cậu thành hội người mù vĩnh viễn đó." Enid gầm gừ đe doạ.

Thực tế bạn không thể né tránh ai đó khi đang giả hẹn hò với họ. Enid dành phần còn lại của ngày để xoay quanh cô. Phía không xa, những người anh em họ của nàng cũng đã dành nửa ngày để theo dõi cả hai bọn họ.

Nàng lén liếc nhìn cô, càng ngượng ngùng hơn.

Sau đó nàng bay nhảy khắp nơi, cố gắng làm tất cả những công việc bố mẹ nàng cần.

Mặc dù vậy, Enid vẫn luôn tránh mặt mẹ mình. Trốn tránh như một phần bản năng của nàng.

Wednesday, người duy nhất khiến nàng đông cứng và không thể trốn tránh. Enid dứt khoát không nhận rằng nàng 'say đắm' cô, nhưng sự thật chắc chắn là có, nó vẫn luôn thường trực ở đây.

Cô cũng không bất ngờ nắm tay nàng nữa, thay vào đó, khi chạy ra khỏi lều Enid đã bất cẩn quên mất việc buộc dây giày của mình lại. Và có vẻ như Wednesday để ý từ rất lâu rồi.

"Dây giày của cậu thật vướng víu, Enid. Nếu không cẩn thận, cậu có thể vấp phải những tảng đá bên hồ và bị thương."

Vì vậy, cô đã ngồi xổm xuống và buộc lại chúng.

"Có một số loài thực vật ở đây khiến người sói bị bệnh." Cô nói, khi bàn tay đang chỉnh lại dây giày cho nàng. "Còn nữa một cành cây mắc trên... để tôi lấy nó xuống."

Mặt Enid lại nóng bừng lên khi bạn cùng phòng làm một việc vô cùng tầm thường như vươn tay lấy cành cây bị mắc ra khỏi tóc của nàng.

Cô hiện tại trông rất... rất...

Đây không phải sự rung cảm. Nhưng lại là một loại cảm giác rất gần gũi với nó? Trái tim của Enid không chịu đựng thêm được nữa.

"C-cảm ơn."

Wednesday mang thức ăn tới cho nàng, dường như cố nhắc nhở nàng ăn suốt cả ngày, việc cô chưa từng làm trước đây. Làm nàng bất ngờ đến mức suýt thốt ra.

"What the he—?"

Không những vậy, còn mang cho nàng tất cả những thứ mà Enid đã đánh mất trong rừng: Kính râm, bình nước, chìa khóa, iPad. Chúng rơi ra khỏi túi nàng từ bao giờ, nàng đã hoàn toàn mất dấu chúng.

Cô để tất cả trong một cái túi to, và khi Enid bị cảm lạnh, cô thậm chí còn lấy ra một chiếc chăn lông cừu lớn. Nàng đã không biết cô đóng gói nó từ bao giờ.

"Thing đóng gói cho tôi." Cô nói, như thể nó là hiển nhiên.

"Chắc hẳn cậu cũng lạnh lắm." Bộ não ngốc nghếch của Enid vội vàng đáp lại.

Cả hai đều ở bên đống lửa. Enid ngấu nghiến đống sô-cô-la, Wednesday đơn giản ngồi đó và nhìn nàng ăn. Thi thoảng lại đàn vài bài hát cũ trên cây guitar của bố nàng.

"Tôi thích lạnh. Không có gì tốt hơn là ở một mình vài giờ trong tủ đông thịt. Hoặc nhà xác."

Tuy đang nói, cô lại chỉ chú ý đến Enid và cái chăn lông cừu. Thậm chí là có chút đăm chiêu quan sát.

"Ừ tớ biết, nhưng trời đang lạnh quá." Nàng trải tấm chăn lên chân cô. Dù sao thì họ cũng đã ngồi sát vào nhau rồi, Enid vô thức nhích lại gần để sưởi ấm, nàng hiểu rõ, cả hai bây giờ còn quấn quít nhau chặt chẽ hơn. Cùng chia sẻ tấm chăn.

Chỉ có thế.

Giả hẹn hò thật phức tạp.

"Cũng không khó chịu như tôi tưởng."

Sau một lúc Wednesday chủ động cất tiếng, với kiểu thẳng thắn thường lệ, điều mà mãi nàng vẫn chưa thực sự quen được. Nàng cựa quậy cơ thể.

"Chuyến đi sắp kết thúc," Enid nói. "Chẳng lâu nữa đâu, cậu sẽ thoát khỏi đây."

Bạn chung phòng của nàng im lặng giây lát.

"Hãy đến ở với tôi và gia đình tôi sau khi chuyến đi này kết thúc," Cô đề nghị, nhẹ nhàng đến mức Enid nghĩ rằng nàng đã nghe nhầm. "Tất nhiên, gia đình tôi có thể khó ưa. Họ tàn nhẫn, bạo lực và bị thu hút bởi sự rùng rợn. Giống như tôi nhưng ở cường độ tệ hơn."

"Tớ rất thích họ mà."

"Và cậu có thể sở hữu phòng riêng cho mình ở đó," Wednesday nói thêm. Enid nghĩ rằng nàng đã nhìn thấy một tia sáng nào đó trong đôi mắt đen. Cô đang nói một cách nhanh hơn. Phấn khích? "Tôi chắc chắn rằng Thing sẽ rất vui khi được dành nhiều thời gian hơn cho cậu."

"Tớ cũng thích điều này, Wednesday." Nàng nhanh chóng thêm vào, "Để gặp lại Thing... ý tớ là dành nhiều thời gian hơn cùng ông ấy."

Cô nhìn xuống chân mình, cảm thấy biết ơn chiếc chăn vì Enid đã mặc quần đùi và áo sơ-mi ngắn tay đi cắm trại, nó khiến nàng lạnh cóng sau khi mặt trời lặn.

"Cậu để sô-cô-la dính trên mặt." Cô nói.

Enid đưa ống tay lên, cố gắng lau sạch chỗ sô-cô-la. Trời ạ, nàng đã thao thao bất tuyệt từ nãy đến giờ mà chẳng hề phát hiện ra chúng?!? Enid xấu hổ muốn đặt án tử ngay lập tức cho bản thân mình.

Wednesday chứng kiến toàn bộ, khẽ cau mày.

"Nó..."

Cô vươn tay tới, chùi nốt chỗ sô-cô-la cứng đầu còn vương lại cho Enid.

Và, nàng bỗng lịm đi. Mất dần ý thức.



**

10% đi dã ngoại, 90% là rình hôn vợ =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro