Khiêu vũ cùng bầy sói (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Những âm thanh cuối cùng nàng nghe thấy là tiếng mẹ cằn nhằn các cậu em trai. Hoặc, có thể là 'Enid!', âm vực quen thuộc từ một người bị giật mình bởi cú ngã bất ngờ của nàng.

Lúc nàng lờ mờ tỉnh dậy, mọi thắc mắc như đổ ấp xuống đầu. Bằng cách nào đấy nàng đã nằm gọn gàng trong túi ngủ, và ở trong bên chiếc lều ấm áp.

May mắn hơn là, nàng đã không phải ở một mình. Cô đang ở đây, lần này nàng được phép đánh thức cô, nhưng cuối cùng, Enid lém lỉnh vẫn dành một chút thời gian để lưu trọn gương mặt ngái ngủ bình yên của cô. Những lọn tóc tán loạn, mi mắt cô rung rinh. Đó là khoảnh khắc Wednesday thật nhỏ bé và bình thường.

Bình thường hơn Enid hiện giờ, khi mà nàng có đầy những vết sẹo khắc sâu ở khuôn mặt.

"Ssdsmdsms mwe slwewp wekwd." Nàng nghe thấy tiếng lầm bầm khe khẽ.

Enid căng tai hỏi lại, "Hửm?"

"Đừng ngắm tôi ngủ nữa, đồ lập dị."

Nàng bật cười tủm tỉm "Ai đã đưa tớ trở về đây?"

"Kyle." Cô úp mặt xuống gối, bắt đầu nỉ non.

"Cậu ổn chứ?"

"Ổn," Cô đẩy chiếc gối khỏi mặt, ngước lên nhìn nàng. "Tôi không phải người bị ngất đi."

Quét mắt qua cơ thể nàng từ trên xuống dưới, như thể cô nghĩ rằng nàng sẽ lặp lại điều đó một lần nữa. Rồi ngáp. "Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cậu sắp hoá sói, nhưng ngay sau đó cậu bắt đầu ngáy nên chúng tôi đưa cậu vào đây." 

Enid kéo khoá túi ngủ, ngồi dậy. Nàng dụi mắt.

"Tớ nghĩ mình bị... nhiễm lạnh." Enid mím môi, và đó là một lời nói dối.

Wednesday gật đầu. "Chắc hẳn là vậy" 

Vừa xong, nàng tá hoả phát hiện ra một loạt những vết bầm tím lớn ở phía sau bắp chân, phần lưng dưới cũng vô cùng nhói đau, có lẽ là xuất hiện từ lúc nàng vô tình bị ngã.

Wednesday lặng lẽ quan sát nàng xuýt xoa những vết bầm tím trên khắp cơ thể— trông cô hững hờ, nhưng ai mà biết cô thực sự đang nghĩ gì. Nàng vén áo thun lên, quay lưng lại phía cô.

Một khoảng lặng dài sau đó, cho đến khi cô cắt ngang. "Phải. Một mảng lớn."

Enid phát ra tiếng thút thít đầy căng thẳng. "Ôi, tệ lắm sao?"

"Tưởng tượng nó là mạng nhện đen đúa," Cô nói. "Một chút tím hoà với màu của xác chết năm ngày tuổi."

Tuyệt vời.

"Tốt thôi, bởi tớ mạnh mẽ mà."

"Rất cứng cáp."

Cô có vẻ không định lặp lại từ đó thành tiếng. Nàng cũng ngừng hành động tìm kiếm vết thương ở sau gáy, khi muộn màng nhận ra đó chỉ là trò đùa của người bên cạnh. Nàng liếc cô với hàng tá câu thắc mắc hiện rõ trên khuôn mặt non trẻ: 'Ý cậu là sao!?'

"Người kiên cường sẽ không vì mất vài giọt máu mà ngất đi." Enid cảm thấy nàng hoàn toàn bị xúc phạm bởi cô. Wednesday cũng ngồi dậy, đối diện với nàng.

"Tớ không phải con mèo chết nhát đâu nhé. Tớ là một chú sói, luôn được vây quanh bởi máu và thịt. Tớ đã cắn chết một con sóc ở trong rừng." Enid ỉ ôi, nàng hy vọng đó không phải là sự thật. Ôi, nàng yêu những chú sóc vô cùng.

"Còn chẳng phải là sóc." Wednesday dửng dưng. "Tôi từng làm rất nhiều vòng cổ từ xác thịt của chúng đấy. Cậu cần phải thể hiện tốt hơn."

Enid cố nghĩ về những thứ mà nàng đã làm được. Không gây tổn thương cho bất kỳ con vật nào, lần duy nhất nàng chủ động khiêu khích một con mèo chỉ vì muốn nó để nàng được yên thân. Và thành tựu to lớn nhất cuộc cuộc đời nàng, chiến đấu với Hyde, nhưng sau đó... không còn gì nữa. Mỗi mùa trăng tròn thường dành để chơi đùa với đám sói khác và tập cardio một cách vô nghĩa.

Nàng đột nhiên nhớ tới một việc. "Cậu phải giữ khoảng cách với tớ vào những ngày trăng tròn. Tớ có thể khiến cậu tổn thương, rất nguy hiểm."

Tuy nhiên Wednesday hoàn toàn làm trái ngược lại, xích gần nàng hơn. Cứ như việc cứng đầu đã khảm sâu vào máu thịt cô.

"Oh dear, cậu đúng là con sói xấu xa." Cô cợt nhả, "Nhưng cậu sẽ lại ngất, ngay khi ai đó kịp chạm vào cậu ư?"

"Đó không phải lý do— "

Rõ ràng cô đang tận hưởng sự bối rối của nàng bằng một nụ cười quỷ dị. Điều này thật đáng xấu hổ. Nàng muốn trốn khỏi cô. Tại sao chiếc lều lại nhỏ như vậy?

"Chỉ là... cảm lạnh thôi." Nàng lí nhí.

"Nếu tôi biết tất cả những gì cần thiết để khiến cậu bất tỉnh là một cái chạm, tôi sẽ làm điều đó thường xuyên hơn." Cô kết thúc bằng giọng điệu của kẻ chiến thắng.

Enid nóng bừng tai. Đồ khốn! Giết nàng đi.

"Đặc biệt là lúc cậu bật thứ nhạc khủng khiếp trong ký túc xá của chúng ta."

Họ nhìn nhau nhiều phút liền. Nàng cảm thấy cổ họng mình mắc nghẹn lại, không thể nói nên lời. Wednesday, cậu đúng là sinh vật tàn nhẫn nhất thế gian này.

"Tớ bị hạ đường huyết." Nàng chống chế, yếu đuối thảm thương.

"Trong lúc ăn sô-cô-la?" Cô nhướn mày.

"Tớ..." Bị bắt trúng tim đen, nàng nhanh chóng đỏ ửng tai lên một lần nữa.

Khuôn mặt cô áp sát gần nàng hơn bao giờ hết. Không còn cái nhếch mép tự cao nữa, thay vào là vẻ mặt đang âm mưu cái gì rất đen tối. Giết người ư? Mạch của nàng tăng vọt đột ngột, tim đập thình thịch như sắp bắn ra ngoài. Khiến nàng bắt đầu có ảo giác, nàng hoá sói và chạy vào rừng, không bao giờ trở lại nữa. Nàng có thể sống ngoài đó, bắt đầu một xây dựng một đại gia đình sói ở trong hang tối. Enid và đám trẻ người sói sẽ hú lên dưới mặt trăng vào mỗi đêm. Nó giống như một bộ phim của Disney.

Không ai có thể tìm thấy nàng, nhưng với Wednesday thì chẳng có gì là không thể, vậy nên nàng dứt khoát rời khỏi ảo mộng.

"Đúng là tớ bị ngất xỉu, nhưng cũng đừng tâng bốc bản thân cậu."

"Ai dám nói tôi tự tâng bốc bản thân?"

"Cậu giống như—" Lông mày cô khẽ giật. Một câu hỏi đơn giản 'giống cái gì?' Nói theo kiểu Addams.

"Đang cố trêu chọc tớ." Nàng lúng túng giải thích.

"Bởi vì cậu thật dễ bị chọc."

"Có vẻ như tớ thực sự không cứng cáp chút nào." Enid hy vọng việc thay đổi chủ đề sẽ giúp họ thoát khỏi mớ hỗn độn này. Tin nhắn ngu ngốc của Yoko: 'Hôn nhau thử xem?' cứ lơ lửng trong tâm trí rỗng tuếch của nàng.

"Tớ yếu ớt. Hay ngất xỉu và đôi khi tớ rất sợ giông bão..." Đúng hơn, cảm xúc tự ti luôn ngự trị trong nàng.

"Enid." Cô đang để lộ ra cái nhìn thiếu kiên nhẫn. Ánh mắt tối hơn cả bóng đêm. "Lặng im."

Trái tim Enid dường như đang rung động.

"Cậu có quyền ngừng nói." Đôi tay bịt miệng nàng lại để ngăn nàng mấp máy môi.

Enid lẩm bẩm đằng sau tay cô. Có phải, cậu sắp? Thì lều của họ bỗng mạnh bạo lắc lư. Cả hai phóng tầm mắt ra chiếc lều xanh đối diện họ, nàng tự vấp phải chân mình. Tấm lưng bầm tím nhói lên khi nàng đáp xuống nền đất cứng.

Kyle, Trevor!

Nàng hung hăng, trông cô cũng muốn giết người không kém. Họ lao ra khỏi lều, Enid cáu kỉnh ôm Kyle vào lòng.

"Có vẻ như hai con chó thiếu thốn sự khôn ngoan, và cần được thiến." Wednesday lạnh lẽo phun ra. "Điều bất hạnh gì sẽ ập đến nếu chúng rơi vào giấc ngủ?!"

"Đừng có lại ngất xỉu, chị gái." Trevor nói lớn. Enid thả Kyle xuống, đuổi theo cậu em trai ngỗ nghịch vào sâu trong rừng.

Khi nàng quay trở lại, Wednesday đang đợi nàng. Khó ở và sắp bùng nổ, may thay cảm xúc của cô đã dịu đi rất nhiều khi cô thấy nàng.

"Cậu có sao không?"

Enid lẽn bẽn gật đầu giống một chú cún con. Cô kiểm tra lại cánh tay và phần chân bầm tím của nàng. Vết cắt dài chạy dọc theo khuỷu tay nàng, may mắn không chảy máu, có lẽ là do mắc phải một cành cây sắc nhọn trong cuộc rượt đuổi. Cô cau mày nhìn chằm chằm vào nó.

"Muốn tôi nhốt chúng vào cũi không?"

Vẫn như mọi khi, Enid bật cười trước những yêu cầu táo bạo của cô, nhưng rồi nàng chỉ lắc đầu.

***

Sau đó, họ gặp gỡ các thành viên khác thuộc gia đình Sinclair trong một bữa sáng. Hầu hết đều là những con sói non trẻ, trạc tuổi Enid. Tất cả đều đang mặc đồ cắm trại và áo khoác đi săn. Họ vây quanh nàng như những con ong hút mật, Enid bất lực ngăn chặn điều này. Wednesday xem nó như một liều thuốc kích thích cảm giác thú vị trong cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn bước đến bên cạnh nàng.

"Enid, em vẫn còn độc thân chứ? Anh nghe nói em chưa có bạn đời. Bố mẹ anh sở hữu căn nhà ở Martha's Vineyard, về cơ bản chúng ta có tổ ấm cho riêng mình."

"Gia đình tôi còn có một căn ở Malibu." Đứa trẻ lanh chanh nói. "Với cái một bể sục vào mùa hè."

"Còn Catskills thì sao?" Cô gái khác hỏi. "Cậu đã bao giờ xem Dirty Dancing chưa?"

"Ưm, vâng... Nhưng tôi đang hẹn hò với Wednesday." Enid thẳng thắn, dùng ánh mắt chìu mến nhìn cô.

"Nhưng mẹ em đã nói—"

Enid cúi mặt xuống, âm vực có chút nặng nề, "Đừng nghe lời bà ấy."

"Bà ấy bảo em đang trong thời kỳ rối loạn, tự tưởng tượng bản thân hẹn hò với một con người, thay vì tìm một người bạn đời thực sự. Em và con bé đó còn còn chẳng thích nhau." Con sói lớn nhất nói.

Lắng nghe tất cả những lời lẽ thiếu tôn trọng ấy, cô thẳng thừng châm chọc. "Bọn bay phải chịu cảnh làm chó độc thân đều có lý do của nó. Cay nghiệt thì cay nghiệt, nhưng vẫn là sự thật."

Một con sói sẵn sàng gây hấn. Nàng kịp thời chen vào giữa họ, ngăn chặn anh ta đến khi cả hai áp trán vào nhau và gầm gừ. Sức mạnh của đám sói là tuyệt đối. Wednesday dù không so bì được nhưng vẫn háo hức chiến đấu bằng lời lẽ sắc sảo từ phía sau.

"Tên điên nào lại muốn hẹn hò với con ngốc này? Đồ lập dị." Đám sói rít lên.

Enid nhanh chóng đáp, "Tốt thôi, tôi cũng chẳng có hứng. Cảm ơn vì đã nhận ra điều ấy."

"Đừng quên, mày vẫn luôn là con bé xanh xao nôn mửa ở trại hè năm ngoái chỉ vì nhìn thấy con nai chết bên ngoài cabin của mình."

"Thật thảm hại," Một con sói khác tiếp lời. "Hay chuyện nó sợ ma và chẳng dám đi chèo thuyền."

"Mấy đứa có nhớ lúc Meghan giấu con gấu bông của nó và con sói ngu ngốc chỉ biết rưng rưng nước mắt, lang thang tìm kiếm xung quanh không?"

Wednesday trừng mắt. "Đây là một sự cố ý ghê tởm."

"Có lẽ con nhỏ còn nói dối về việc hoá sói." Đám sói phá lên cười.

Enid bước tới, giơ móng vuốt ra. "Vậy hãy thử xem."

Bọn chúng quyết định không 'thử nàng.' Thay vào đó chạy ra xa, cảnh giác nhìn nàng và cô, rướn cổ hú lên bầu trời.

"Tớ cá bọn chúng nghĩ rằng thật tuyệt vời khi làm vậy." Enid nói.

Nàng không thể tin rằng đây là những đứa trẻ nàng đã muốn gây ấn tượng lúc còn nhỏ. Thật tội nghiệp những kẻ ngu ngốc. Nàng nghiêng người, nắm tay Wednesday và dẫn cô đi.

"Enid, cậu đã hăm doạ những con chó hư đó cụp đuôi bỏ chạy," Cô nói. Enid nhìn lên, tràn đầy hy vọng. Nếu ở dạng sói, hẳn là nàng đã vẫy đuôi rất nhiều. Cô khen nàng với một nụ cười đầy thoả mãn. "Tốt lắm, bạo lực dường như hợp với cậu."

Nàng mỉm cười rạng rỡ đáp lại. Họ ra hồ, Enid muốn đi bơi. Đối tác lãng mạn của nàng thì tuyệt đối 'không', nhưng cô vẫn loanh quanh gần đấy, quan sát và đảm bảo rằng không có thứ gì đánh cắp con sói của mình đi.

Một lúc sau, nàng quay trở lại bờ, rũ bỏ những giọt nước cuối cùng trên người, và cô thì cố gắng tránh xa khỏi nàng để không bị nước rơi trúng người. Nàng quấn mình trong chiếc khăn bông, tỏ ra hối lỗi vì đã để nước rơi vào cô.

"Tớ đói." Nàng phụng phịu.

Wednesday lấy trong túi ra vài viên kẹo bọc đường. Loại yêu thích của Enid, đưa chúng cho nàng. Từ khi nào quần áo cô nhiều túi như vậy? Nàng rất thắc mắc, nhưng vẫn nhận lấy với lòng biết ơn. Bơi lội và chiến đấu không làm nàng kiệt sức nhưng nó khiến bụng nàng cồn cào. Nàng cắn nát viên kẹo trong miệng, để chất lỏng vị hoa quả lan toả khắp nơi, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Khi họ trở về lều, Enid thay quần áo khô, cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.

"Lúc được vây quanh, tớ đã rất hãnh diện." Nàng mỉm cười. "Nhưng rồi, ngẫm lại bọn họ chẳng có ý đó đâu, họ chỉ muốn trêu chọc tớ thôi."

"Chúng có." Wednesday đáp gỏn gọn.

Làm sao cậu biết được? Cô nói với sự tự tin đến mức nàng không hiểu sao lại cảm thấy ngượng ngùng như vậy.

"Họ có?"

"Ừ," Wednesday đã đọc được biểu cảm trên khuôn mặt nàng một cách hoàn hảo. "Chúng thích cậu."

Enid đỏ mặt. "Không—"

"Chúng chỉ là những kẻ ngốc thôi." Giống nàng.

"Tại sao?" Enid hỏi không chủ đích.

"Ai biết được tại sao mọi người lại thích những việc mà họ làm," Cô cũng vậy, đáp lại nàng không chủ đích. Sau đó nằm lên trên túi ngủ. Enid không biết mình đang được khen hay bị xúc phạm nữa.

Nàng đoán là một trong hai, nghe tiếng thở dài từ cô. "Bởi vì cậu rất xinh đẹp."

Enid hoàn toàn đông cứng, nàng cúi xuống bên cạnh, làm một khuôn mặt kỳ lạ với cô.

"Cậu đã hỏi." Cô làm như không có chuyện gì.

"Tớ đã... hỏi." Âm vực của nàng bị lạc đi.

Sấy khô tóc xong, nàng để chiếc khăn bông lên đùi. "Cậu biết không, mẹ tớ—"

Wednesday lại thở dài khi nhắc đến Esther Sinclair. "Mẹ của cậu chưa từng ở bên cậu đủ nhiều, để thấy được mọi người luôn yêu mến cậu tại Nevermore. Theo nghĩa đen đấy. Thật buồn nôn. "

"Ajax—"

"Không," Cô khó ở. "Không chỉ Ajax."

Lông mày Enid đan vào nhau. Còn ai khác ở trường ngoài họ? Chỉ có Ajax và Lucas mời nàng đi chơi, nhưng cũng chẳng duy trì mối quan hệ được lâu. Lucas thậm chí còn không có ý đó. Cậu ta lợi dụng nàng để vào trường và chơi khăm mọi người.

"Ý cậu là, sau tất cả, mấy gã đó giận dỗi như một đám con nít vì tớ nói từ chối, và bởi vì tớ..."

Wednesday đáp cụt ngủn. "Đẹp." Vô tình khiến cho Enid cảm thấy nàng vẫn đang nổi trên mặt nước.

"Xuống tay với chúng là điều đơn giản, nhưng chẳng có ích lợi gì. Lời từ chối của cậu đủ để trừng phạt hết thảy."

Enid mỉm cười ngại ngùng. "Không đời nào."

"Cậu quá nghe lời mẹ. Cha mẹ là để nhìn chứ không để phải nghe." Một cái lý luận đặc sệt tính cách của cô. Enid bật cười lớn, nàng chưa bao giờ được nghe điều đó ở đâu.

"Trước khi tôi đến Nevermore, quý bà Addam đã là đội trưởng đội đấu kiếm, thủ khoa của học viện và giành được rất nhiều cúp Poe. Nếu tôi để điều đó ảnh hướng đến mình, tôi sẽ không bao giờ hoàn thành được bất cứ việc gì."

"Tớ được xem những bức ảnh của bà ấy," Nàng nói, cô chính là phiên bản thu nhỏ của quý bà Addams, cả hai đều có làn nhợt nhạt, mái tóc sẫm màu và xương gò má cao. Mặc dù vậy, mẹ cô nhìn cao hơn và bà ấy có ánh mắt đầy quỷ quái ma mãnh, một khía cạnh mà nàng chưa từng thấy ở cô. Wednesday nhẹ nhàng và ấm áp hơn rất nhiều. Ôi! Nàng không nên bị ám ảnh như vậy.

"Lúc đầu tôi thấy phiền, nhưng tôi nhận ra mình không phải là bà ấy. Cạnh tranh cũng vô ích."

"Tớ không biết Wednesday Addams cũng có những bất an tầm thường đấy." Enid trêu chọc.

Cô nhìn nàng. "Thành thực tôi không có." Nói một cách nhẹ nhàng.

"Vậy tớ sẽ không bao giờ nhắc đến." Sự lém lỉnh của nàng thành công khiến khoé môi cô cong lên một chút, rồi nhanh chóng vụt tắt. Nàng bị mê hoặc, muốn lưu giữ, nhưng khoảnh khắc chỉ thoáng qua và dường như không bao giờ kéo dài lâu.

Bàn tay nhợt nhạt vươn tới, chạm vào lọn tóc xoăn vàng của nàng, rồi chậm rãi di chuyển qua gò má nàng, đầu óc nàng râm ran cả lên vì những chuyển động ma thuật ấy.

"Cậu có còn lạnh nữa không?" Nàng thề rằng mình đã không nghe nhầm, giọng cô dịu dàng một cách bất thường.

"S-sao thế?"

"Cậu đang run rẩy, giống một con cún nhỏ bị bỏ rơi."

Đúng là nàng đang phát run lên vì lo lắng. Nàng nhắm mắt lại, cảm giác xấu hổ đánh thẳng vào nàng.

"Đừng ngất bất thình lình đấy." Wednesday trêu chọc, cô nhìn nàng, vừa tận hưởng trò đùa của mình. Sau đó, cô dừng lại, rướn người lên cởi áo khoác và đưa nó cho nàng, hiện tại cô chỉ còn chiếc áo thun đen.

"Như vậy cậu sẽ không còn lạnh nữa."

Cô ra hiệu cho nàng mặc vào, vì vậy nàng đã làm theo. Enid cảm thấy tốt hơn, dù giờ nàng vẫn còn run khi ánh mắt họ chạm nhau. Nồng ấm và âm ỉ.

Yuko, giúp tớ với. Nàng ước mình có một chỉ dẫn từ trên trời rơi xuống.

Nhưng Yoko sẽ chỉ nói: 'Hôn đi, hôn ngay khi cậu có thể' điều đó thật lòng chẳng giúp ích được gì. Có khi thật tốt khi cậu ấy không lảng vảng ở quanh đây.

"Cậu có tàn nhang này." Thay vào đó, bộ não của nàng phản ứng lại cô bằng những câu chẳng có đầu đuôi. Thật ngớ ngẩn.

"Cậu có cần đắp thêm chăn nữa không?" Cô hỏi nàng, lại kiểm tra xem nàng thực sự ổn không.

Ôi thôi! Wednesday Addams đang tỉ mỉ hỏi han nàng. Có thể nàng đã bị quật ngây ngất rồi.

Ngây ngất!?

"Tuyệt thật... chiếc áo khoác này ám mùi của cậu, dễ chịu quá. Gì nhỉ... vậy, tất nhiên là... cậu đói không?"

Wednesday khẽ nhíu mi lại, lắc đầu trước câu hỏi của nàng. Cả hai lặng thinh trong vài giây. Tốc độ của cô giống như dòng sông băng đang di chuyển, cô nghiêng mặt, đánh mắt một lượt, sau đó dừng lại ở trước đôi môi ngọt ngào của nàng.

"Cậu có bao giờ nghĩ về cách mà người ta luôn nhắc tới khi một cái cây bị đốn trong rừng không? Họ đều nghe thấy tiếng đổ vỡ của nó. Những cái cây có bộ rễ là một hệ thống liên kết chúng với nhau... giống như một cộng đồng cây nhỏ nơi chúng chia sẻ thức ăn và đảm bảo rằng những cây khác vẫn ổn, và những cây già sẽ chăm sóc những cây nhỏ hơn để chúng— Chắc chắn họ cũng nghe được âm tiếng khi ai đó sắp chết. Chỉ là họ không lắng nghe nó, những đôi tai được đánh giá quá cao."

"Enid." Cô lại nhíu mày với nàng.

Đừng nói những điều vô nghĩa nữa, đồ thua cuộc. Thôi nào, động não đi Enid! Não của nàng đang chạy hàng trăm dặm trong một phút. Còn cô thì ngược lại.

"Thật buồn khi một cái cây đổ xuống, tớ không thể nghe thấy, nhưng tớ có thể ngửi và chứng kiến nó. Ai cần đến đôi tai nào?" Nàng không dừng lại được.

Enid.

Cô đang mất dần kiên nhẫn. Như sáng nay. Tức giận? Không. Đó là nỗi thất vọng.

"Ước gì tớ có thể nói chuyện với những cái cây—"

"Vì Chúa, Enid." Không để nàng kịp phản ứng và điền nốt vào câu chuyện cái cây dở dang, cô đã nhanh chóng tóm gọn đôi môi của nàng, hôn nàng, cảm nhận độ mềm mại trên môi của đối phương.

Enid suýt chút nữa đã hét lên nhưng đã bị khoang miệng mát lạnh kia nuốt chửng. Ngón tay cô nhẹ nhàng luồn qua những lọn tóc vàng, giữ nàng lại gần hơn. Enid mất kiểm soát, bật ra một tiếng rên nhỏ từ cuống họng, và nó như một sự khích lệ cô mạnh dạn hơn.

"Wedne—" Nàng gọi tên cô, nhưng thật khó để nói chuyện khi ai đó chiếm chọn quyền kiểm soát môi bạn.

Và đó là nụ hôn không thể... tách rời. Nàng không lãnh cảm như cô, nàng đã nghĩ về cô như vậy nhưng, không! Cô đang hôn nàng say đắm, và cũng để tâm sâu sắc tới từng phản ứng của nàng. Hài lòng với mỗi lần nàng khó khăn lấy hơi duy trì sự sống. Chỉ có nàng quằn quại ở đây, cố gắng phối hợp để không có sự lệch nhịp giữa cô và nàng.

Khi Wednesday cắn môi dưới của nàng, đã có tiếng rên rỉ gợi tình tuôn ra từ khoảng trống nho nhỏ nơi khoé môi. Cô càng thêm hứng thú, dùng răng nanh nhấm nháp, lần này mạnh mẽ hơn, vị máu tanh tưởi khoả lấp khoang miệng của cả hai.

Cô đưa lưỡi ra liếm sạch nó, trực tiếp mang sự tỉnh táo của nàng thiêu đốt đến sạch sẽ. Bằng một chút tỉnh táo sót lại cuối cùng, nàng phải giữ cho móng vuốt không bất thình lình mọc ra và làm đau cô. Một sự khó khăn cực độ, tâm trí nàng lạc đi, không còn gì tồn tại trong chiếc lều này ngoại trừ cô và con quái vật màu hồng điêu luyện kia. Môi lưỡi hoà quyện, thật tồi tệ— ưm... không, thật tuyệt vời. Nàng đã chạm tới giới hạn của mình, sắp sửa ngất đi lần nữa.

"Enid, Wednesday! Đến giờ phải đi rồi hai đứa." Tiếng cha nàng vọng vào.

Nàng giật mình rời khỏi cô. Wednesday đã không di chuyển chút nào. Dù chỉ một inch. Nàng cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

"Con... đến đây." Nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống. Cả hai cố thủ trong lều một vài phút, chạy đua với nhịp thở. Cô vẫn nắm chặt tay nàng như thể họ đã làm điều này mọi lúc...

"Lần này cậu đã trụ vững." Wednesday dành cho nàng lời khen ngợi.

Nụ cười của cô một lần nữa cong lên, ánh mắt cô vẫn luôn hướng về nàng. Trông cô rất hài lòng với chính mình, nàng không thể tin được.

"H-họ sẽ đi tìm." Enid lắp bắp. "Chúng ta nên ra ngoài thôi."

Wednesday chọn không tranh luận, nhưng cô thả nàng đi một cách rất miễn cưỡng. Sau đó, cô quay lại, cho nàng xem một vết rách dài ở phía sau chiếc áo thun đen của cô.

"Móng vuốt của tớ..."

"Cậu không làm nó," Wednesday nói một cách giễu cợt. "Nhưng tôi không mang thừa cái áo nào khác."

Enid bất đắc dĩ lục tung ba lô của mình cho đến khi tìm được một chiếc áo thun. Nó màu hồng rực rỡ với một chú gấu cưỡi cá heo bay qua cầu vồng.

Cô gần như đã đánh rơi khi nhận nó từ nàng.

"Hoặc là cậu có thể lấy lại áo khoác của mình?"

Wednesday nhìn chăm chú vào cánh tay nàng như thể cô lo lắng về việc phải lấy lại áo khoác. "Không sao. Tôi không muốn cậu bị lạnh, tôi sẽ mặc cái này." Nói rồi chỉ vào chiếc áo rách.

"Cậu không thể... gia đình tớ...họ sẽ, ừm, biết điều gì đó... đã xảy ra." Enid lúng túng.

Cô lại chuyển ánh mắt chết chóc vào chiếc áo phông màu hồng. "Gia đình cậu không khuyến khích thể hiện tình cảm nơi công cộng sao? Bố mẹ tôi luôn nói tất cả sự thân mật nên được công khai." Đôi mắt cô nheo lại trước ký ức.

"Rất táo bạo, nhưng không được."

Vì vậy, nàng nói cô hãy nhanh chóng thay áo. Enid quay đi, hướng mắt vô định đợi chờ cô. Khi nàng quay lại, vẻ mặt đau khổ của Wednesday đã đủ khắc hoạ cảm xúc sâu sắc của cô đối với chiếc áo đó.

Enid bật cười. Sau đó, họ đi ngoài.

***

=)))) cái đoạn nhỏ tư chửi lộn, mỏ hỗn đến mấy gặp địch mạnh cũng phải nép sau nóc nhà mà thuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro