23.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bình thường em sẽ hoàn thành công việc vào buổi tối, sau đó em sẽ học bài đến khuya rồi ngủ, nên vừa nãy một trận đả kích cuồng phong vừa xảy ra, cục cưng khóc đến mệt lả người rồi em cũng ngủ ở trong chăn mất.

hắn sau khi nhận thấy em bé của mình dường như đã yên tĩnh, hắn mới dám gỡ chăn ra cho em.

trước giờ em không giận dỗi hắn bao giờ, đây là lần đầu tiên trong vòng bảy tháng em giận hắn.

không phải em không thể giận hắn, hắn cũng tự biết bản thân ít nhiều không đáp ứng được hy vọng của em, nhưng cục cưng rất hiểu chuyện này chưa từng giận hắn.

có lẽ, lần này hắn chạm thẳng tới sự tự tin mỏng manh của em rồi...

hắn xem đồng hồ, mới mười giờ hơn, mọi hôm giờ này là giờ bắt đầu học bài hoặc làm việc của hắn và em.

bây giờ cục cưng ngủ quên rồi, có lẽ sẽ không ngủ tròn giấc được.

hắn muốn ôm em lắm, nhưng hắn không dám chạm vào em, hắn sợ khi em tỉnh dậy thì phản ứng của em sẽ lại là uất ức.

cục cưng trên mặt đã khô nước mắt, nhưng mà sự uất ức của em vẫn hằn sâu.

hắn hối hận.

bây giờ tới cái chuyện ôm em hắn còn không biết em có muốn hắn làm hay không, thì hắn còn có thể giúp em cái gì nữa?

hắn chỉ đành ra bàn xếp sẵn tập vở cho em rồi ủ rũ ngồi làm việc, hắn cũng xóa luôn cả cái mail ảo của mình, đã hơn ba mươi rồi còn làm cái trò không nhìn nổi.

hắn làm việc được chút lại quay sang nhìn em xem em như thế nào, cả một cái trở mình của em cũng được hắn thu vào mắt.

hắn bắt đầu thấy lo.

cục cưng là đứa trẻ sớm quen với chuyện đời, em luôn nhạy cảm với tình yêu ai đó dành cho em, và em luôn có sẵn những lối đi riêng cho em, nếu em cảm thấy em không được trân trọng.

hắn không muốn nghĩ cũng phải nghĩ, đây là lần đầu hắn thấy em tổn thương đến mức chỉ lẳng lặng chịu đựng.

mặc dù bình thường em cũng không phô trương gì cả, nhưng thấy hắn em sẽ tự động trở thành một em bé, em muốn hắn biết em đang cảm thấy gì và cần gì.

còn bây giờ thì không. cục cưng trong một chốc có thể tự dỗ dành bản thân.

hắn không biết bây giờ mình phải làm thế nào nữa.

vừa nghĩ quẩn quanh vừa làm cũng vừa trông em thì em cũng đã tỉnh dậy sau cơn ngủ ngang lúc nãy.

mà lúc hắn vừa quay sang nhìn em thì em cũng vừa dậy.

đứa nhỏ ở trên giường trở mình sau đó ngồi dậy, có lẽ giấc ngủ ngắn không giúp em thấy thoải mái hơn chuyện vừa rồi.

em dụi mắt rồi nhìn về phía hắn, như một thói quen sau khi ngủ dậy em vẫn hay tìm daddy trước.

nhưng lần này em không gọi daddy đến ôm em nữa, em chỉ nhìn hắn rồi im lặng, đáy mắt toàn là nỗi niềm khó nói, em cũng không rưng rưng hay mếu khóc nữa.

mà hắn thì không mong như vậy chút nào, thà em cứ khóc để hắn còn có cách tiếp cận em, cục cưng quật cường như vậy làm hắn không biết phải như thế nào, hắn rất lo.

____________________

em vẫn luôn im lặng suốt từ nãy tới giờ, trời cũng hơn hai giờ sáng, hắn muốn như hôm qua có thể đùa giỡn rồi bế em đi ngủ, nhưng mà hôm nay thì hắn không làm như vậy được.

em học bài xong cũng dọn dẹp đồ đạc lại rồi cũng lên giường trước, hắn biết lỗi của hắn với em không nhỏ, hắn hoàn toàn không hy vọng em sẽ mở lời với hắn.

hắn cũng dọn đồ rồi trở lên giường, cục cưng nhanh chóng nhích sát vào trong góc để né xa hắn ra, hắn cũng không ý kiến được.

"lúc nãy em ngủ rồi bây giờ có ngủ được nữa không?"

đứa nhỏ không trả lời, em chỉ vùi mặt vào chăn gật đầu.

"em khó ngủ thì cứ gọi daddy nhé?"

lần nữa cũng chẳng có tiếng đáp lại, bên chăn của em lại quay về trạng thái cuộn tròn.

hắn có muốn ngủ cũng ngủ không được, hắn không dám nói một lời nào dỗ dành với em, hắn sợ nói với em sẽ khiến em tủi thân.

trời hửng dần về sáng, theo hắn đoán thì chắc tầm bốn năm giờ, cục cưng trở mình, mà hắn cũng chủ động xích lại gần em suốt đêm, để hắn dễ cảm nhận em hơn.

bên cạnh hắn, lúc này là hơi thở của em.

"daddy.."

khỏi phải nói, hắn vui đến mức muốn quay sang hôn em đến chết luôn.

"daddy đây, daddy đây"

hắn mở đèn ngủ lên, sau đó ngồi dậy nhìn em.

đáy mắt cục cưng toàn là nước, em ủy khuất đến mức ngủ không được luôn mà.

hắn nhói trong lòng một trận cuồng phong.

chớp mắt một cái, hắn cũng khóc luôn rồi.

"daddy xin lỗi em, cục cưng nói chuyện với daddy một chút được không? đừng khóc..."

đứa nhỏ chỉ nhìn hắn xem như đồng ý, em tủi thân nắm chặt góc chăn của mình rồi cất lời.

"dad..daddy không ôm em..."

nói xong em như bật lên công tắc, giọng em vỡ òa, có cả tiếng nức nở đau nát tan lòng ai.

hắn nhanh chóng nâng em dậy, bỏ em ngồi trong lòng mình gắt gao ôm lấy, hắn vuốt sống lưng em rồi cứ vậy ôm em, đến khi cục cưng bớt những tiếng nức nở.

phải, em khóc nhiều, nhưng là vì có nhiều thứ khiến em tổn thương.

hắn hôn lên đỉnh đầu em, hôn xuống cái trán hơi rịn mồ hôi, tay vuốt nhẹ từ cổ xuống, cho rằng cục cưng đã bình tĩnh rồi hắn mới bắt đầu nói

"em có muốn nghe daddy nói không?"

đứa nhỏ ở trong lòng hắn gật đầu.

"daddy chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của em hết, vì em bé của daddy rất giỏi"

"daddy biết chuyện tiền bạc với em rất nhạy cảm..."

nói đến đây hắn cũng không biết giải thích làm sao cho em hiểu, hắn sợ mỗi lời nói không cẩn thận một chút cũng sẽ làm em ủy khuất.

hắn dừng lại và tiếp tục vuốt lưng em dỗ dành.

"daddy biết vậy tại sao còn làm vậy với em?"

đứa nhỏ có chút bùng nổ bộc phát.

"daddy không muốn em áp lực chuyện tiền bạc quá.. daddy nghĩ nếu để em kiếm được tiền dựa trên sức lực của em thì em sẽ vui hơn là daddy cho em tiền.."

"daddy nghĩ chứ có phải em nghĩ không? daddy có hỏi em có muốn hay không chưa?"

em bé phút trước còn nức nở vì không được ôm, phút sau lại tràn đầy sự tức giận.

"cục cưng.. "

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro