Chương 18: Đặc biệt quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ treo trên tường "tích tắc" từng nhịp, đặc biệt chói tai trong căn phòng yên tĩnh.

Một vòng, hai vòng..

Đã gần đến thời gian hai người ước định rồi mà Kim Thái Hanh vẫn chưa về.

Trái tim Điền Chính Quốc trùng xuống từng chút, ngột ngạt.

Cậu không trách Kim Thái Hanh, với thân phận của Kim Thái Hanh hắn có quá nhiều thứ phải bận tâm, mỗi chuyện đều quan trọng hơn bài tập về nhà của Điền Chính Quốc, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà khổ sở, mong được gặp Kim tiên sinh.

Cuối cùng, kim đồng hồ lẳng lặng chuyển sang phải. Chín giờ tối là thời gian hai người thống nhất sẽ đến thư phòng của Kim Thái Hanh để bổ túc.

Điền Chính Quốc thở một hơi từ tận đáy lòng, nhất thời không thể diễn tả được tâm trạng của mình hiện tại. Ngón tay cậu nắm chặt bút, đầu ngón tay đau nhói.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân có chút vội vàng đi lên lầu.

Cửa phòng của Điền Chính Quốc bị gõ vang.

Là Kim tiên sinh!

Điền Chính Quốc nghe được tiếng nhịp tim rộn ràng của chính mình.

Cậu gần như là nhảy khỏi ghế để chạy ra mở cửa.

Ánh mắt của Kim Thái Hanh có chút uể oải, nhưng ngữ khí lại dịu dàng: "Xin lỗi, hẳn là không muộn chứ?"

Thế lực hải tặc càng ngày càng mạnh, bốn quân đoàn cùng nhau tổ chức hội nghị video để cùng nhau chống lại hải tặc, nói qua nói lại, hội nghị kéo dài đến tận tối.

Sau khi hội nghị kết thúc, hắn liền vội vã về nhà, may mà hắn về kịp.

Mũi của Điền Chính Quốc trở nên chua xót, nhanh chóng cúi đầu che giấu sự thất thố của mình, thấp giọng nói:

"Không có."

Bánh Quy ở bên cạnh cũng không thể ngồi yên, ong ong bay lên bay tới giữa hai người họ, nó hào hứng nói với Kim Thái Hanh:

"Kim tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi, Tiểu Chính Quốc đang chờ ngài...A a a!"

Điền Chính Quốc luống cuống kéo Bánh Quy lại, giữ chặt miệng của nó.

Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Chờ đến cuống rồi?"

Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu, cậu nhẫn nhịn chịu đựng nhưng nhịn không được mà hỏi: "Ngài... Ngài đặc biệt quay về sao?"

Vì cậu, vì một đứa trẻ nhặt được, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, không ưu tú, thậm chí còn có vẻ ngoài khác người thường, mà hắn đặc biệt quay về sao?

"Ừ." Kim Thái Hanh không để ý mà nở nụ cười

"Bên quân đoàn tạm thời có việc phải làm."

Bàn tay Điền Chính Quốc giấu ở dưới ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm:

"Kỳ thực ngài không cần..."

"Không" Kim Thái Hanh ngắt lời cậu, "Nếu tôi đã hứa với cậu, tôi sẽ không nuốt lời."

"Cạch" một tiếng, Điền Chính Quốc dường như có thể nghe thấy âm thanh vỡ tan của lớp vỏ dày bên ngoài trái tim đã đóng băng từ lâu của mình, một dòng máu nóng truyền vào trái tim, từ trái tim lại chảy đến từng ngóc ngách trong cơ thể.

Kim Thái Hanh trở về phòng thay quần áo, sau đó đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Điền Chính Quốc đã đợi hắn được một lúc.

Thư phòng của Kim Thái Hanh đơn giản hơn so với phong cách trang trí của toàn bộ ngôi nhà, vách tường màu trắng, bàn làm việc và hai kệ sách màu đen bên cạnh trưng đầy những huy hiệu mà Kim Thái Hanh giành được trong các trận chiến.

Ngoài ra, không có gì khác.

Sau khi Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc vào thư phòng liền bảo cậu đợi ở đây. Điền Chính Quốc không dám lộn xộn đồ của Kim Thái Hanh, chỉ dám len lén nhìn vô số huân chương của Kim Thái Hanh.

Trên đó còn có một số bức ảnh của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lén lút nhìn, cậu thấy đôi mắt như hồ sâu của Kim Thái Hanh, lập tức tựa như có tật giật mình thu hồi ánh mắt.

Trong phòng làm việc còn có một ít tư liệu, Điền Chính Quốc sợ làm rối tung đồ đạc của Kim Thái Hanh nên không dám ngồi xuống, ngay cả khi Kim Thái Hanh vào cửa, cậu vẫn đứng đó, sách và bút trong tay cũng không đặt xuống.

Kim Thái Hanh cau mày, lấy mấy thứ trên tay cậu xuống đặt lên bàn làm việc:

"Sao không ngồi xuống?"

Điền Chính Quốc cắn môi dưới: "Chờ ngài."

Nội tâm của Kim Thái Hanh thở dài, đã lâu không trở lại, hắn cảm thấy đứa nhỏ ở trước mặt mình gò bó không ít, hắn tự mình đi dời một cái ghế đặt ở bên bàn làm việc: "Ngồi đi"

Điền Chính Quốc quy củ ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đùi, thắt lưng thẳng tắp.

Thấy đứa nhỏ vẫn còn căng thẳng như vậy, Kim Thái Hanh cố ý trêu chọc hỏi:

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, không biết tại sao Kim Thái Hanh lại hỏi câu này, theo bản năng đáp: "Mười tám tuổi"

"Đúng không?" Kim Thái Hanh cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm sách giáo khoa của Điền Chính Quốc lên xem

"Tôi còn tưởng cậu mới học tiểu học, ngồi nghiêm túc như vậy."

Thân thể của Điền Chính Quốc hơi cứng lại, Kim Thái Hanh nói tiếp, "Ở nhà, không cần câu nệ như vậy."

Sau đó Điền Chính Quốc mới nhận ra Kim Thái Hanh đang trêu chọc mình, trên mặt có chút nóng lên, lúng túng cúi đầu, nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng cảm giác xa cách với Kim Thái Hanh dường như đã lặng lẽ biến mất.

Đúng vậy, bây giờ đây là nhà của cậu.

Điền Chính Quốc vẫn đang xem số học.

Nói cho cùng, Điền Chính Quốc không được học qua chương trình chính quy, nền tảng của Điền Chính Quốc rất kém, dù mỗi ngày cậu đều học đến mười một, mười hai giờ khuya, nhưng mỗi khi làm bài kiểm tra, toán học vẫn là môn kìm hãm cậu lại.

Cậu sợ Kim Thái Hanh ghét bỏ cậu ngu ngốc nên cố gắng bỏ bớt những câu mà cậu không hiểu.

Những câu hỏi này không khó đối với Kim Thái Hanh, hắn nhìn tổng quát một lượt, những câu hỏi mà Điền Chính Quốc không biết đều tập trung ở một số dạng.

Mỗi dạng Kim Thái Hanh sẽ chọn một câu để giảng cho Điền Chính Quốc, nói xong, vừa đúng nửa giờ trôi qua.

Điền Chính Quốc thấp giọng nói cảm ơn, Kim Thái Hanh trả sách lại cho cậu, nhưng không có ý để cậu rời đi: "Phần còn lại cậu ở đây làm đi, nếu còn gì không hiểu thì có thể hỏi lại tôi."

Điền Chính Quốc nâng mắt lặng lẽ nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh đã mở quang não ra, chuẩn bị tiếp tục giải quyết chính vụ.

Từ góc độ của Điền Chính Quốc ngồi, cậu không thể nhìn thấy nội dung trong quang não của Kim Thái Hanh, nhưng cậu có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhìn đến có chút sững sờ.

Kim Thái Hanh ho khan hai tiếng, gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ: "Nhìn gì vậy?"

Điền Chính Quốc đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng thu hồi tầm mắt: "A, thực xin lỗi..."

Kim Thái Hanh vừa phát hiện đứa nhỏ đang nhìn trộm mình, liền nhịn không được nói, không ngờ cậu không những không có ý kiềm chế mà càng thêm liều lĩnh nhìn.

"Tôi đẹp lắm à?"

Điền Chính Quốc xấu hổ suýt chút nữa chui xuống gầm bàn, bối rối đến mức không nghe được Kim Thái Hanh hỏi cái gì, theo bản năng đáp: "Đẹp..."

"Khụ, khụ..." Kim Thái Hanh không ngờ đứa nhỏ lại thẳng thắn như vậy, nhất thời nghẹn họng, một lúc sau mới ho khan hai tiếng

"Mau làm bài đi."

Điền Chính Quốc có chút lúng túng, vội vàng cúi đầu làm bài, không dám ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh nữa.

Một bầu không khí vi diệu lặng lẽ lan tỏa xung quanh hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro