Chương 2: Chính Quốc, cậu có nguyện ý không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Binh sĩ bế đứa nhỏ lên xe, Kim Thái Hanh cũng lên xe.

"Về nhà trước, gọi Phác Trí Mân đến đó chờ chúng ta."

Phác Trí Mân là bác sĩ tư nhân của Kim Thái Hanh, hắn vừa dặn dò vừa chỉnh điều hòa trong xe lên hai độ.

Đứa nhỏ cuộn tròn ở trong góc xe, nhưng không hề dán vào xe, nửa cái mông để ra ngoài ghế, thoạt nhìn tựa như đang ngồi xổm trên mặt đất. Chỉ trong chốc lát, cậu lại trùm kín mũ lên đầu, như thể đó là chiếc ô bảo vệ tự nhiên của mình.

Kim Thái Hanh dựa vào ghế da, thản nhiên nói: "Sợ tôi sao?"

Bên trong xe yên lặng một hồi, có tiếng vải vụn sột soạt vang lên, cái đầu giấu trong chiếc mũ chuyển động, lần này Kim Thái Hanh mới nhìn thấy rõ ràng, nhóc con đang lắc đầu.

"Cậu tên gì?"

Trong xe có một chút trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng xe đang tiến về phía trước.

Kim Thái Hanh lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"

Lần này, hắn đợi rất lâu, nhưng đứa nhỏ vẫn không nói. Xe chậm rãi dừng lại, binh sĩ ngồi ở phía trước một mực cung kính nói: "Tư lệnh, chúng ta tới rồi."

"Được rồi." Kim Thái Hanh không nói thêm gì nữa liền kêu binh sĩ đưa đứa nhỏ xuống xe.

"Tôi, tôi có thể tự đi được!" Vài binh sĩ cao lớn đi đến bên cạnh đứa nhỏ, muốn giúp cậu mở cửa rồi dìu cậu, nhưng đứa trẻ hiếm thấy mở miệng.

Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh nghe cậu nói chuyện rõ ràng, cậu đã qua thời kỳ vỡ giọng, âm thanh của cậu mang theo đặc trưng của nam giới hoàn toàn khác với vẻ ngoài gai góc, giọng nói trầm ấm này còn xen lẫn chút mềm mại, chốc lát, Kim Thái Hanh dường như nhìn thấy lớp thịt mềm màu hồng ẩn dưới lớp lông của con thỏ nhỏ.

Kim Thái Hanh khẽ cười, dặn dò những người bên cạnh đứa nhỏ: "Để cậu ấy tự đi."

Đứa nhỏ thoát khỏi tay của binh sĩ, khập khiễng đi theo sau Kim Thái Hanh. Đi vào nhà, Kim Thái Hanh để cậu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Hắn ngồi bên cạnh, nói với Phác Trí Mân đợi sẵn đã lâu: "Xem vết thương trên người của đứa nhỏ này."

Phác Trí Mân xem như là bạn cũ của Kim Thái Hanh, anh đã là bác sĩ tư nhân của Kim Thái Hanh từ lâu, bây giờ anh mới biết mình sẽ chữa trị vết thương cho một thanh niên mà anh chưa từng gặp.

Kim Thái Hanh còn thân thiết gọi cậu là "đứa nhỏ", anh không khỏi có mấy phần hiếu kỳ, thử thăm dò trêu chọc nói: "Kim thượng tướng, nhiều năm như vậy mà một tin tức bên lề ngài cũng không có...nguyên nhân là vì thế này?"

"Đoán mò cái gì?" Kim Thái Hanh liếc anh một cái.

Chuyện năm đó không có nhiều người biết, thế lực liên lụy trong đó cũng phức tạp, hiện tại nói ra cũng không thích hợp, hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Con của một người bạn cũ, hiện tại mới tìm được."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phác Trí Mân cũng không nhàn rỗi, anh thuần thục mở hộp thuốc ra, trước tiên giúp đứa nhỏ lau vết thương và vết máu, sau đó lấy tăm bông giúp đứa nhỏ bôi thuốc.

Anh cắt quần áo cũ rách của cậu, vết thương kinh hoàng lộ ra, những vết thương đó hình thành theo năm tháng, thậm chí một số còn mưng mủ, có màu đỏ vàng và bám đầy bụi bẩn. Kim Thái Hanh lớn lên trong quân ngũ, hắn còn từng thấy những cảnh tượng đẫm máu hơn thế này, nhưng nhìn thấy từng mảng da thịt chằng chịt vết thương, đặc biệt là dáng vẻ co ro của đứa nhỏ, hắn cảm thấy có chút thương tiếc không giải thích được, nhẹ nhàng quay mặt đi.

Từ lúc vào cửa, đứa nhỏ đã không nói lời nào, ngoại trừ lúc Phác Trí Mân bảo cậu ngoan ngoãn duỗi tay ra thì cậu giống như một cỗ máy không có chút tình cảm.

Sau khi các vết thương trên người cậu được xử lý xong, Phác Trí Mân bảo đứa nhỏ nhấc mũ lên để anh kiểm tra vết thương trên mặt, đứa trẻ vốn dĩ nãy giờ không lên tiếng lại không chút nghĩ ngợi lắc đầu nguầy nguậy, không nói tiếng nào rụt tay về, như một con thú nhỏ sợ hãi.

"Không muốn..."

Kim Thái Hanh đại khái có thể đoán được nguyên nhân của việc này, đứa nhỏ là người của tộc có màu mắt lạ, con ngươi lại có sự ảnh hưởng từ đó mà ánh lên những tia xanh lam nhàn nhạt sợ là từ nhỏ bị không ít người chế giễu, chỉ mặt mắng mỏ, khi những vết thương trên các bộ phận khác trên cơ thể cậu gần như đã được xử lý ổn thỏa, Kim Thái Hanh nói với Phác Trí Mân: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi nói vài câu với cậu ấy."

Phác Trí Mân vốn dĩ muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Kim Thái Hanh, anh lập tức rút lại lời nói đã đến khóe miệng, gật đầu rồi bước ra khỏi phòng. Anh rất hiểu tính khí của Kim Thái Hanh, còn trẻ như vậy mà đã có thể lên chức Tư lệnh, ngoài gia cảnh, Kim Thái Hanh còn nổi danh thiên huyết quyết đoán, không thích người khác can thiệp vào việc tư của hắn.

Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên. Kim thượng tướng nổi tiếng quyết đoán đang tựa tiếu phi tiếu đối mặt với đứa nhỏ có khuôn mặt bị che khuất bởi một chiếc mũ đen.

Giọng nói của hắn còn nhẹ nhàng hơn lúc nãy hai phần, mang theo ý tứ trêu đùa động vật nhỏ: "Không muốn nói tên cho tôi biết, cũng không muốn tôi đụng vào, vậy mà cậu có thể mở lòng với bác sĩ?"

Đứa trẻ vòng tay ôm lấy chân mình, nghe Kim Thái Hanh nói vậy liền có chút hoang mang, cậu im lặng một lúc, thân thể trên ghế sô pha lại càng co quắp thêm một chút, giọng nói trầm thấp truyền ra từ chiếc mũ nghe có hơi rầu rĩ:

"Điền Chính Quốc, mười bảy tuổi."

"Viết thế nào?"

Âm thanh của Kim Thái Hanh trầm thấp và có phần từ tính, không để ý, Điền Chính Quốc liền lộ ra lời thật lòng: "...Trụ cột nước nhà."

"Hóa ra là Chính Quốc.. Chính Quốc, tên rất hay."

Kim Thái Hanh nghiền ngẫm thưởng thức cái tên này trong lòng, hắn đoán không sai, đứa nhỏ này quả nhiên họ Điền. Kim Thái Hanh cười nhẹ: "Tôi là Kim Thái Hanh, lớn hơn cậu chín tuổi, tiên sinh hay chú, cậu muốn gọi sao cũng được."

"Kim tiên sinh..." Điền Chính Quốc có chút lúng túng, cằm đặt trên đầu gối, nghe Kim Thái Hanh lặp lại tên của mình, cậu cũng lặp đi lặp lại tên của Kim Thái Hanh, không hiểu sao trong lòng cậu lại nao nao, như thể có một con mèo con trong đó nhẹ nhàng gãi gãi.

Chưa từng có người lạ nào dùng ngữ khí đó nói chuyện với cậu.

Điền Chính Quốc suy nghĩ miên man, Kim Thái Hanh đứng dậy đi đến bên cạnh cậu: "Cởi mũ xuống cho tôi xem vết thương?"

Kim Thái Hanh vừa nói xong, Điền Chính Quốc vô thức dùng hai tay giật mạnh vành mũ, cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt cho đến khi đốt ngón tay trở nên trắng bệch: "Không cần..."

Giọng của Điền Chính Quốc co rụt lại, Kim Thái Hanh cũng không ép buộc cậu, bình tĩnh chuyển chủ đề: "Vậy...mắt của cậu có thể nhìn rõ được không?"

Điền Chính Quốc càng im lặng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Từ nhỏ cậu đã biết đôi mắt của mình khác với những người khác, có người nói cậu mắc bệnh truyền nhiễm, rất bẩn.

Có người mắng cậu là quái vật, làm bẩn mắt mọi người; ngay cả khi cậu mới đến cô nhi viện, viện trưởng đã bí mật nhờ người đi hỏi thầy bói xem nhận nuôi một đứa trẻ khác thường như vậy liệu có xui xẻo gì không... Điền Chính Quốc biết tất cả những chuyện này, mà cậu cũng đã học được cách giả vờ như không nghe thấy.

Mọi người chỉ quan tâm đến việc đôi mắt của cậu có ảnh hưởng xấu đến họ hay không, ngoại trừ cha mẹ ra, chưa từng có ai nói chuyện với cậu một cách bình thường như vậy, còn quan tâm đến việc cậu có thể nhìn thấy mọi thứ hay không.

Đột nhiên nghe Kim Thái Hanh nói vậy, Điền Chính Quốc cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, cảm thấy quá xấu hổ, khó khăn chớp mắt, cố nén nước mắt.

"Có thể nhìn rõ." Điền Chính Quốc hít mũi, sợ Kim Thái Hanh không nghe thấy câu trả lời của mình, liền lặp lại: "Tôi có thể nhìn rõ."

Ý cười trong giọng nói của Kim Thái Hanh càng lúc càng đậm, từ từ dẫn dắt cậu giống như đang cố gắng dụ dỗ một con thỏ nhỏ thu mình trên người: "Vậy thì ngẩng đầu cho tôi nhìn một chút, đồng ý không?"

Đồng ý không?

Tất nhiên là đồng ý, nhưng...

Điền Chính Quốc do dự, giọng nói của Kim Thái Hanh quá mức quyến rũ, cậu siết chặt ngón tay trắng nõn, từ từ run rẩy nhấc chiếc mũ đen lên.

Chỉ nhìn một cái, Điền Chính Quốc tự nhủ, nhìn một cái là được rồi, cậu nên nhìn người đã cứu mình trông như thế nào.

Khi Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt của Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh đang mỉm cười, một đôi mắt đẹp như hoa đào khẽ câu lên, tròng mắt đen như màu mực, sáng như sao.

Điền Chính Quốc vội cúi đầu, nhưng ánh mắt của Kim Thái Hanh đã như khắc sâu vào tâm trí cậu.

Đẹp quá.

Đây là từ đầu tiên nảy ra trong đầu Điền Chính Quốc.

Ngoài trừ đẹp, Điền Chính Quốc không tìm được từ nào khác để miêu tả đôi mắt của Kim Thái Hanh. Lần đầu tiên cậu cảm thấy không đi học là một chuyện đáng thương cỡ nào, chuyện tốt đẹp như vậy nhưng cậu lại không nói ra được nửa câu.

Sâu thẳm và tràn đầy sức sống, đây là đôi mắt mà Điền Chính Quốc tha thiết mơ ước, nhưng cậu lại không có một chút ghen tị với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không xứng với một đôi mắt như vậy, nhưng đôi mắt ấy ở trên mặt Kim tiên sinh lại vô cùng tương hợp.

Động tác của Điền Chính Quốc quá giống một con thỏ nhỏ sợ hãi, Kim Thái Hanh có chút buồn cười, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lạc thú trêu đùa động vật nhỏ của người khác. Hắn ngồi trở lại sô pha, thản nhiên dựa vào tựa lưng mềm mại, cố ý trêu đùa Điền Chính Quốc: "Sợ tôi như vậy? Không thích tôi sao?"

Điền Chính Quốc vô thức lắc đầu, lại nghĩ tới Kim Thái Hanh có lẽ không nhìn thấy đầu mình trong chiếc mũ, ngón tay vô thức bấu vào nhau đến đau đớn, chậm rãi nghẹn ngào thốt ra một chữ:

"...Bẩn"

Âm thanh của Điền Chính Quốc quá thấp, dù là Kim Thái Hanh đã trải qua khóa đào tạo thính lực chuyên nghiệp, hắn cũng không thể nghe được những gì cậu nói, Kim Thái Hanh cau mày:

"Cái gì?"

Điền Chính Quốc im lặng một lúc, sau đó cắn đôi môi tái nhợt không còn chút máu: "Ngài xem, bẩn."

Điền Chính Quốc nói xong, có chút thống khổ rũ mắt xuống.

Trước đó, khi viện trưởng đi hỏi thầy bói, lời thầy bói cứ văng vẳng bên tai cậu: "Con ngươi có màu mắt khác lại rất hiếm, mặc dù màu sắc nếu không để ý kĩ thì vẫn chỉ là một màu nâu đen bình thường nhưng vẫn có sự khác biệt màu sắc trong đó. Thiên hàng dị tượng, tất có sát khí, sợ là dễ dàng trêu chọc mấy thứ không sạch sẽ... Nếu trực tiếp đánh đuổi cũng có thể dẫn đến trả thù, tôi đề nghị các người không nên tới quá gần, để không gặp phải xui xẻo."

Mặc dù Điền Chính Quốc nói ngắn gọn mơ hồ, Kim Thái Hanh lại có thể hiểu rõ, nhưng nhìn dáng vẻ co rút lại của đứa nhỏ, hắn nhớ lại những gì viện trưởng đã nói. Đôi mắt là bộ phận đặc trưng nhất trên khuôn mặt của con người, dễ bị chú ý nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên, con người thời đại này đều có mắt đen, người có con ngươi dị sắc thường sẽ bị định kiến.

Kim Thái Hanh nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Hắn vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc cùng người khác đánh nhau, tuy rằng là hai chọi một, nhưng thật ra trên người hai đứa bé kia cũng có rất nhiều vết thương, Điền Chính Quốc tuyệt đối không phải quả hồng mềm.

Một đứa nhỏ nhẫn tâm, liều mạng lại vì hắn mà cân nhắc nhiều như vậy...là vì vừa rồi hắn cứu cậu sao?

Kim Thái Hanh từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, đã thấy quá nhiều hành vi dị giáo, mưu mô và lừa lọc, hiếm có đứa trẻ nào như Điền Chính Quốc lại ngây thơ đến mức gần như ngốc nghếch như vậy.

Nhìn dáng vẻ gầy yếu của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Vốn dĩ hắn muốn đợi Điền Chính Quốc bình phục vết thương sẽ gửi cậu đến trường khác học tập, coi như hắn đã làm hết sức mình để báo đáp tình nghĩa ban đầu, nhưng hiện tại...

"Tôi không quan tâm chuyện này." Kim Thái Hanh chậm rãi mở miệng, một đứa trẻ thuần khiết, trung thành như vậy, chỉ cần cho cậu vài giọt nước sương, cậu cũng sẽ dâng lên một trái tim chân thành, là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.

Hắn nhấc mắt nhìn Điền Chính Quốc, giọng nói nhẹ nhàng, hắn gọi tên Điền Chính Quốc.

"Chính Quốc, cậu có nguyện ý cùng tôi trở về quân đội không?"

Kim Thái Hanh lặp lại:

"Chính Quốc, cậu có nguyện ý không?"

Hết chương 2.

25-8-24

"Lost myself seventeen, then you came found me" 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro