Chương 3: Hắn không quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không trả lời ngay câu hỏi của Kim Thái Hanh, cậu chỉ cúi đầu, vô thức gãi gãi đầu ngón tay.

Kim Thái Hanh biết cậu nghe thấy nên cũng không vội thúc đáp án, hắn chậm rãi dựa vào trên sô pha, ánh mắt không hề rời mắt khỏi Điền Chính Quốc

Một lúc lâu sau, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói như bò ra từ cổ họng:

"Tại sao?"

Tại sao muốn cứu cậu, tại sao lại muốn đưa cậu trở lại quân khu? Cậu không được học hành, biết đọc chữ cũng là do lén lút học được. Bộ dạng của cậu trông khác người thường, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, là một kẻ hoàn toàn vô dụng. Điền Chính Quốc không tin Kim Thái Hanh sẵn sàng đưa những người như cậu trở về.

Điền Chính Quốc giống như một tờ giấy trắng, tâm tư quá dễ hiểu. Tất cả sự bất an, nghi hoặc và sợ hãi của cậu đều thể hiện chính xác thông qua cơ thể hơi đang run rẩy và giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng.

Kim Thái Hanh mỉm cười, nói ra những lý do đã chuẩn bị trước: "Cha cậu tên là Điền Tuấn đúng không? Tôi là bạn của cha cậu."

Chuyện này không phải Kim Thái Hanh nói dối Điền Chính Quốc, thật ra thì Điền Tuấn đã từng cứu Kim Thái Hanh nhưng ở trước mặt Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không tiện giải thích nhiều như vậy.

Đôi mắt của Điền Chính Quốc giống như của Điền Tuấn, nhưng đôi mắt của Điền Tuấn lại là không tròng, màu xanh lam rõ ràng.

Mắt của Điền Chính Quốc lại đặc biệt to tròn, như sao sáng lấp lánh, con ngươi có thêm ánh xanh lam nhạt càng thêm khiến cậu như viên pha lê ngọc bích quý hiếm tuyệt trần. Trên đời này có rất ít người có đồng tử dị sắc, trước hôm nay Kim Thái Hanh tìm khắp thế giới cũng chỉ tìm được Điền Tuấn có đôi mắt màu xanh lam. Đó là lý do tại sao hắn lại kích động khi nghe viện trưởng nói Điền Chính Quốc là người của tộc mắt xanh và cũng dám chắc chắn rằng Điền Chính Quốc là máu mủ của Điền Tuấn.

Sau sự việc đó, nhà họ Kim đã điều tra toàn bộ thân gia của Điền Tuấn, nhưng chưa kịp tìm ra thì họ đã bất ngờ nhận được tin Điền Tuấn tử vong... Họ cũng không ngờ Điền Tuấn còn lại để lại một đứa con trai trên thế gian này.

Nghe thấy tên cha mình từ trong miệng Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc có chút ngẩn ngơ, cha cậu đã qua đời quá lâu, lâu đến mức khi nghe đến cái tên này cậu đột nhiên cảm thấy mới lạ.

Cậu khẽ cắn môi dưới, trầm giọng nói: "Ừm"

"Đừng sợ." Giọng nói của Kim Thái Hanh trầm thấp, giống như dòng nước chảy nhẹ nhàng, dễ dàng xoa dịu tâm tình bất an của Điền Chính Quốc

"Cha cậu có ân với tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hơi dịu đi, Kim Thái Hanh nới lỏng cà vạt màu xanh lam, tiếp tục dụ dỗ một chút: "Tôi sẽ không ép buộc cậu phải đưa ra quyết định, nhưng nếu cậu bằng lòng cùng tôi trở về, tôi có thể đảm bảo sẽ chu cấp cho cậu nền giáo dục tốt nhất, cho cậu học chương trình chính quy và nếu điều kiện phù hợp, tôi còn có thể được tiến cử cậu vào quân đoàn...Cha cậu từng có nguyện vọng làm sĩ quan, không biết cậu có chí hướng giống như vậy không?"

Những gì Kim Thái Hanh nói đủ khiến trái tim của Điền Chính Quốc rung động.

Nếu là người khác nói ra lời này, Điền Chính Quốc sẽ không bao giờ tin, trước đây cậu thường ẩn mình trong bùn sâu u tối, một mình liếm láp vết thương. Chỉ là ngữ khí của Kim Thái Hanh quá ôn nhu, không khí trong phòng ấm áp dễ chịu, mềm mại đến mức khiến người ta không khỏi mê đắm. Tất cả những điều này đều quá giống một giấc mơ, thậm chí còn viển vông hơn tất cả những giấc mơ kỳ quái mà Điền Chính Quốc từng có trước đây. Cậu dường như đang dẫm lên vườn bông mềm mại, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Điền Chính Quốc bị đầu độc bắt làm tù binh, toàn thân co rút lại thành một đoàn, chậm rãi, chậm rãi gai nhọn chống cự trên người dần dần mềm nhũn ra.
Không chút kinh ngạc, cán cân trong lòng cậu khẽ nghiêng: "Chỉ vì...cha tôi từng giúp ngài sao?"

"Không phải hoàn toàn là vậy." Kim Thái Hanh nhếch khóe miệng, thẳng thắn cười.

"Cũng là bởi vì cậu đủ khiến người khác yêu thích."

Mãi cho đến khi chiếc xe màu đen lái đi xa, Điền Chính Quốc mới bình tĩnh lại, thân thể vẫn cứng đờ, lưng duỗi thẳng, giữ khoảng cách ít nhất hai mươi cm so với lưng ghế phía sau, đầu cậu hơi cúi xuống, ánh mắt vô hồn nhìn những ngón chân của mình.

Kim Thái Hanh dù bận vẫn thoải mái ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy tất cả những điều này ở trong mắt: "Rất căng thẳng?"

"Không có..." Điền Chính Quốc lắc đầu, trên đầu thiếu mất một thứ có thể che đi mặt mũi, cậu nhất thời có chút không quen.

Điền Chính Quốc đang mặc tạm bộ quần áo mà Kim Thái Hanh tìm được, tuy rằng hơi lớn một chút, cổ tay áo và quần tây đều phải xắn lên, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với bộ quần áo cũ rách không biết tìm được từ đâu lúc trước, chỉ ngoại trừ áo không có mũ.

Sau khi lên xe, Kim Thái Hanh nhàn nhạt dặn dò Điền Chính Quốc cởi mũ ra.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, không phải mệnh lệnh, nhưng lại uy nghiêm không thể kháng cự: "Ở đây không còn ai, cậu có thể cởi mũ ra."

Điền Chính Quốc có thể hiểu ý của Kim Thái Hanh, vì cậu đã quyết định nhập ngũ nên cả đời này cậu không thể giấu mặt được. Nhưng biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Nội tâm Điền Chính Quốc đang giãy dụa và chịu đựng giày vò, đối với cậu, mũ là phòng hộ của cậu, là mai rùa của cậu...chỉ là ánh mắt cổ vũ của Kim Thái Hanh rơi lên người Điền Chính Quốc, cậu không muốn khiến Kim Thái Hanh thất vọng.

Chậm rãi từng chút một, Điền Chính Quốc với đôi mắt ươn ướt, vươn tay run rẩy cởi mũ xuống.

Cửa sổ đóng chặt, trong xe không có gió, cái đầu cả năm không thấy mặt trời vẫn cảm thấy một trận mát mẻ, ngay sau đó, một đôi bàn tay to mềm mại nhẹ nhàng vỗ về nó.

"Bé ngoan."

Như đã nói, từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa rất dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm thì rất khó, nhưng nếu sinh trưởng trong vực thẳm không hề có một chút ánh sáng, ngay cả một tia sáng cũng có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.

Điền Chính Quốc vốn đã hơi thả lỏng, đột nhiên cứng đờ, lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì.

Kim Thái Hanh cười nhẹ, bình tĩnh rút tay về, không nói gì.

Suốt chặng đường không ai nói chuyện.
Chiếc xe nhanh chóng và vững vàng dừng lại trước một tòa nhà lơ lửng. Trình độ khoa học kỹ thuật thời đại tinh tế phát triển như vũ bão, để tiết kiệm diện tích và đảm bảo an toàn, các tòa nhà treo lơ lửng trên không cũng không có gì lạ, nhưng Điền Chính Quốc luôn sống trong một thành phố cổ lạc hậu chưa từng thấy kiểu kiến trúc mới lại như thế này.

Điền Chính Quốc cố hết sức kiềm chế, không muốn lộ ra phản ứng quá thất lễ, nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn không khỏi mở to, nhìn chằm chằm ngôi nhà lơ lửng giữa không trung trước mặt, khóe miệng khẽ mở.

Phản ứng thú vị của đứa nhỏ thành công khiến Kim Thái Hanh hài lòng, âm thanh giòn giã của giày da chậm lại, cho cậu đủ thời gian quan sát: "Chưa từng thấy kiến trúc như vậy?"

Nghe được lời nói của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra giữa mình và Kim Thái Hanh đã có khoảng cách, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, lúng túng cúi đầu:

"Tôi xin lỗi, Kim tiên sinh..."

"Không cần xin lỗi." Kim Thái Hanh quay sang Điền Chính Quốc, chờ cậu đi tới bên cạnh: "Đây là tư gia của tôi, cậu tạm thời ở với tôi, bên Quân đoàn có ký túc xá, chờ sau này cậu quen với hoàn cảnh trong quân đoàn, cậu có thể tự mình lựa chọn ở lại đây hoặc đến đó."

Nói rồi, Kim Thái Hanh đưa tay phải ra chạm nhẹ vào một tấm bảo vệ hình tròn vô hình, một chùm ánh sáng xanh sáng lên, Kim Thái Hanh ra hiệu cho cậu ở phía sau:

"Cậu cũng chạm vào thử xem? Hệ thống sẽ tự động ghi lại thông tin của cậu."

Chính Quốc thận trọng vươn tay ra, không lâu sau liền chạm vào vật thực.
Lớp vỏ bảo vệ khác với những gì cậu tưởng tượng, nó mềm mại, hơi đàn hồi và trơn trượt, giống như một quả trứng mới bóc.

Ngay lần đầu tiên tiếp xúc, vỏ bọc bảo hộ có màu đỏ, Kim Thái Hanh đồng thời vươn tay ra, ánh sáng màu đỏ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh sáng màu xanh lá cây dịu dàng.

Rốt cuộc cậu cũng chỉ là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, chính là lúc lòng hiếu kỳ mãnh liệt nhất, lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, Điền Chính Quốc không khỏi sờ soạng vài cái, đột nhiên phát hiện Kim Thái Hanh đang nhìn mình, liền hơi ngượng ngùng dừng lại, buông tay đứng thẳng tại chỗ.

"Không sao cả, sau này còn nhiều cơ hội." Kim Thái Hanh mỉm cười đưa Điền Chính Quốc vượt qua lớp phòng hộ, một cơn gió nâng họ từ mặt đất lên, vững vàng đưa họ đến phòng ở bằng phẳng ở tầng một.

Sau trải nghiệm tuyệt vời vừa rồi, Điền Chính Quốc không quá kinh ngạc khi nhìn thấy thứ này lần nữa, chỉ là có chút không thích ứng, lúc vừa đáp xuống mặt phẳng cũng không đứng vững.

Kim Thái Hanh lịch sự dừng lại, đợi Điền Chính Quốc đuổi kịp rồi mới tiếp tục đi về phía trước, khi bước qua một tấm thảm mềm, cửa tự động mở ra.

Khác với phong cách trang trí đơn giản bên ngoài tòa nhà, phong cách trang trí bên trong tòa nhà rất ngầu và hiện đại, mảng lớn đen trắng xen kẽ, thoạt nhìn rất phù hợp thẩm mỹ của Kim Thái Hanh, khiến cho Điền Chính Quốc nhận thức rõ ràng rằng: Cậu đang đứng trong lãnh địa của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Trước đây nơi này là phòng khách, nhưng chưa có ai ở qua, cũng có người dọn dẹp thường xuyên. Ngày mai tôi sẽ bảo người chuẩn bị một số đồ dùng hàng ngày mới cho cậu, cậu có thể tạm thời ở đây, được không?"

Đây là căn phòng trong cùng trên lầu hai, yên tĩnh, không phô trương, là nơi thích hợp nhất cho Điền Chính Quốc..

Điền Chính Quốc tự nhiên sẽ không kén chọn, vì vậy vội vàng thấp giọng cảm ơn.
Kim Thái Hanh  gật đầu: "Làm quen ở đây trước đi, tôi còn có việc phải làm. Trong phòng có một người máy thông minh, nếu có cần gì, có thể trực tiếp nói cho tôi biết."

Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc trở về, trong tay hắn còn có rất nhiều chính vụ phải giải quyết, lúc này thời gian đã muộn, hắn cũng nên đi bận chuyện của mình.

"Làm phiền ngài..."Điền Chính Quốc cúi đầu cảm ơn, đang định vào cửa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gọi lại Kim Thái Hanh đã đi được hai bước: "Kim tiên sinh, xin chờ một chút!"

"Hả?" Kim Thái Hanh quay đầu lại: "Còn có chuyện gì?"

"Tôi...tôi nghĩ..." Giọng của Điền Chính Quốc càng ngày càng thấp, cậu nhéo nhéo đầu ngón tay mình, mới nói hết câu còn lại: "Tôi...ngày mai tôi có thể về cô nhi viện một chuyến được không?"

Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày, "Còn có cái gì chưa mang về sao?"

Điền Chính Quốc ở nơi đó bị bắt nạt nhiều năm như vậy, theo lý thì nên vội vàng chạy trốn khỏi nơi đó mới phải, tại sao cậu còn muốn quay trở lại?

"Có, có chút việc...Nếu không được cũng không sao, chỉ là chuyện nhỏ..."

Điền Chính Quốc không biết nên giải thích như thế nào với Kim Thái Hanh, cậu cảm thấy có chút khó nói nên chỉ có thể cúi đầu để tránh ánh mắt của Kim Thái Hanh.

Cậu không thể nói dối, cậu không muốn nói dối Kim tiên sinh.

Thời gian trôi qua từng giây, ánh mắt của hắn quét một vòng Điền Chính Quốc, cuối cùng đáp xuống mái tóc bồng bềnh trên đỉnh đầu của cậu, phản ứng lo lắng của đứa nhỏ đều rơi vào trong mắt hắn.

Cuối cùng, Kim Thái Hanh gật đầu nói:

"Được."

Ở độ tuổi này, đứa nhỏ có ý thức rất mạnh, có những bí mật nhỏ không muốn chia sẻ với người khác là chuyện bình thường, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng, không ảnh hưởng đến toàn cục, hắn không thèm quan tâm.

Kim Thái Hanh cười nói thêm, "Ngày mai tôi cũng có việc bên đấy, tám giờ sáng mai đi cùng tôi?"

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

Trở lại thư phòng, Kim Thái Hanh im lặng bấm máy liên lạc, lệnh cho một binh sĩ đi tới đây một chuyến.

Hết chương 3
26-8-24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro