Chương 21: Đi chết vì Kim tiên sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trong thư phòng, Kim Thái Hanh nhanh chóng phát hiện Điền Chính Quốc có gì đó không đúng. 

Lúc giảng đề cho cậu vẫn còn tốt, nhưng đến lúc cậu tự làm bài thì tâm trí chạy mất hút, rất lâu mà bút vẫn không động đậy dù chỉ một chút. 

Kim Thái Hanh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Tập trung" 

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, nhanh chóng nói "xin lỗi", dùng bút bắt đầu viết bài, nhưng viết được hai chữ thì bút lại ngừng. 

Thần sắc đờ đẫn, rõ ràng là trong lòng có tâm sự. 

Sau khi chuyện như vậy lặp lại vài lần, Kim Thái Hanh đóng lại quang não:

"Chính Quốc." 

Có tiếng "lạch cạch" khẽ vang, thân thể Điền Chính Quốc run lên, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, sau đó lạnh run cúi thấp đầu xin lỗi: "Vâng, xin lỗi... Tôi lại phân tâm rồi." 

"Có tâm sự?" 

Điền Chính Quốc lắc đầu nguầy nguậy, một lúc sau mới ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh..."
 
Quả nhiên là có tâm sự. 

Kim Thái Hanh cau mày: "Nói đi" 

Điền Chính Quốc thực sự không biết nên nói chuyện này với Kim Thái Hanh như thế nào, thật lâu cũng không nói được, cậu cắn răng: "Trường học sắp tổ chức họp phụ huynh, tôi, tôi..."

Điền Chính Quốc nói "tôi, tôi" nửa ngày cũng không nói lời tiếp theo ra khỏi miệng, nhưng Kim Thái Hanh dễ dàng đoán được cậu muốn nói gì. 

Đứa nhỏ sợ hắn không muốn đi.

Hắn cười khẽ, cố ý nói: "Làm sao? Không muốn tôi đi?" 

"Không phải" Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu, hậu tri hậu giác nhận ra thâm ý trong lời nói của Kim Thái Hanh, liền mở to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xanh biếc đầy vẻ kinh ngạc: "Ngài, ngài muốn đi sao?" 

"Thế cậu muốn tôi đi không?" 

Điền Chính Quốc hoàn toàn không thể nói dối, giọng nói trầm thấp mang theo run rẩy: "Tôi muốn..." 

"Vậy thì đi" Giọng điệu của Kim Thái Hanh vẫn cứ đương nhiên

"Dù bây giờ cậu đã thành niên, nhưng cho đến khi cậu tốt nghiệp, tôi vẫn sẽ là người giám hộ của cậu, được pháp luật bảo vệ." 

"Nhưng mà..." Điền Chính Quốc vẫn do dự: "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến ngài sao?" 

"Sợ cái gì?" Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại bất giác lộ ra một chút uy nghiêm: "Bọn họ không dám nói nhảm" 

Cho dù ai đó muốn nói điều gì thì với năng lực và thủ đoạn của Kim Thái Hanh cũng đủ để dập tắt mọi tin đồn từ trong trứng nước. 

So với sự lo lắng của Điền Chính Quốc, trong lòng Kim Thái Hanh lóe lên một tia xót xa. 

Đứa nhỏ không cha không mẹ, nếu như tính toán kỹ lưỡng thì chỉ có hắn là "người thân nửa vời" của cậu mà thôi, kể cả chuyện thường tình như họp phụ huynh cũng nên phải cân nhắc kỹ lưỡng mới dám hỏi. 

Hơn nữa, mục đích ban đầu của "người thân" như hắn cũng không thuần túy, vốn dĩ là hắn lợi dụng cậu. 

Điền Chính Quốc không có nửa phần oán giận, nghe được Kim Thái Hanh nói đồng ý, hai mắt sáng lên, đôi con ngươi đơn thuần mà trong sáng chớp động, tựa như chứa toàn bộ ngân hà. 

Nhưng cậu vẫn muốn xác nhận lại lần nữa: "Thực sự có thể sao?" 

"Ừ" Kim Thái Hanh trả lời khẳng định. 

Tối hôm đó, Điền Chính Quốc từ thư phòng trở về, Kim Thái Hanh cũng trở về phòng ngủ của mình. Bất kể mục đích ban đầu là gì, Kim Thái Hanh cũng dần quen với việc bên người hắn có một đứa nhỏ tồn tại. 

Lúc thường hắn không về sớm, cũng thường phải đi thị sát ở những nơi khác, nhưng mỗi khi hắn về nhà, đèn trong nhà luôn sáng, cho hắn biết rằng có người đang đợi hắn. 

Kim Thái Hanh cảm thấy hắn có lẽ thực sự không đành lòng đưa Điền Chính Quốc đến chỗ của nhóm hải tặc. 

Sợ đứa nhỏ gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng sợ đứa nhỏ sẽ hận hắn. 

Thôi, Kim Thái Hanh bất đắc dĩ nghĩ, xem như tình cờ làm từ thiện vậy, cũng nên báo đáp ân cứu mạng của cha Điền Chính Quốc. 

Sau khi suy nghĩ thông suốt những chuyện quanh quẩn ở trong lòng, Kim Thái Hanh buông lỏng không ít, hiếm khi hắn định đi ngủ sớm, nhưng thông tấn khí lại đột nhiên vang lên, nhắc nhở một vị binh sĩ thân tín đang gọi đến. 

Kim Thái Hanh cảm thấy có chút kỳ quái mà đồng ý kết nối, âm thanh của binh sĩ phát ra từ ống nghe: "Kim thượng tướng... Tôi muốn xin nghỉ phép" 

"Xảy ra chuyện gì sao?" Kim Thái Hanh nắm rất rõ tính cách và thói quen của từng thủ hạ, người này lúc thường rất tận tâm tận lực, ngày lễ cũng ít khi nghỉ phép. 

Giọng binh sĩ có chút ngượng ngùng:

"Hai tuần nữa tôi mới nghỉ, con gái tôi năm nay đi học. Quanh năm tôi đều công tác ở quân đoàn, lúc thường muốn gặp con bé cũng khó khăn chớ nói chi là phụ đạo cho nó, đây là lần đầu tiên nó thi học kỳ, tôi muốn ở nhà cùng với nó." 

Kim Thái Hanh lúc này mới nhớ Điền Chính Quốc cũng phải thi học kỳ. 

Là một người giám hộ, hắn dường như cũng ở trong tình huống tương tự với người binh sĩ này. 

Không quan tâm, không hỏi han, thật sự là vô trách nhiệm. 

Kim Thái Hanh hỏi: "Anh định ở cùng con bé như thế nào?" 

"Ừm... Ít nhất cũng phải trực tiếp nói với nó một câu chúc con thi tốt"

"Thì ra là như vậy" 

Kim Thái Hanh chấp thuận cho binh sĩ của mình nghỉ phép, suy tư. Hắn mở lịch trên quang não ra và đánh dấu vào một ngày hai tuần sau đó. 

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mỗi tối Điền Chính Quốc đều đến phòng làm việc của Kim Thái Hanh, trong nháy mắt đã trôi qua hai tuần. 

Kim Thái Hanh thường đến quân đoàn sớm hơn nhiều so với Điền Chính Quốc, thường khi Điền Chính Quốc vừa mới dậy thì hắn đã ngồi trong phòng làm việc của mình rồi. Chỉ là hôm nay, Kim Thái Hanh đặc biệt hoãn lại một lúc, ngồi trên sô pha chờ Điền Chính Quốc. 
Điền Chính Quốc còn buồn ngủ bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu liền nhìn thấy Kim Thái Hanh, còn tưởng mình bị hoa mắt: "Kim, Kim tiên sinh? Hôm nay ngài được nghỉ sao?" 

"Lập tức sẽ đi ngay" 

Kim Thái Hanh đã thay xong quần áo, mặc một bộ quân phục màu trắng, biểu tượng ngôi sao trên mũ tỏa sáng rực rỡ, giày da cũng được đánh bóng lưỡng. 

Hắn đi tới chỗ Điền Chính Quốc, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Chúc cậu thi tốt." 

Kim Thái Hanh đã lâu không đứng đối diện với Điền Chính Quốc phần lớn thời gian đều ngồi, lúc này hắn mới phát hiện đứa nhỏ hình như có vẻ cao hơn trước một chút, cái đầu vốn dĩ chỉ tới chóp mũi bây giờ lại sánh ngang tầm mắt của hắn.
 
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Điền Chính Quốc, đứa nhỏ còn co rúm lại, hoàn toàn không dám nhìn ai, Kim Thái Hanh không khỏi cảm khái. 

Tuy nhiên, hắn còn có chuyện phải giải quyết nên không thể ở lâu, sau khi chúc Điền Chính Quốc thi tốt, hắn vội vàng nói lời tạm biệt, đi đến tổng bộ trước. 

Điền Chính Quốc chỉ còn lại một mình, mãi đến khi tiếng khóa cửa vang lên, cậu mới có thể nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. 

Hôm nay đúng là ngày thi cuối kỳ của cậu. 

Vậy nên... Kim tiên sinh mới đặc biệt chờ cậu thức dậy, chỉ để nói với cậu một câu "Chúc cậu thi tốt"? 

Điền Chính Quốc cảm thấy trong lòng se lại. 

Cậu đã cô đơn nhiều năm như vậy, cho dù phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ hay ác ý lớn như thế nào, cũng không có giây phút nào khiến cậu xúc động muốn khóc. 

Kim tiên sinh quá tốt, hắn không quan tâm đến vẻ ngoài khác thường của cậu, còn dành sự quan ái và che chở cho cậu, kéo cậu ra khỏi vũng lầy của vực thẳm...

Có thể gặp được Kim tiên sinh, cậu đã không cầu gì khác.
 
Tính cách của cậu hướng nội, nhưng cậu lại có trực giác và sự nhạy cảm tương tự như các loài động vật nhỏ. Ngay từ đầu, cậu đã có thể mơ hồ cảm thấy Kim tiên sinh có chuyện gạt cậu.
 
Với vòng quan hệ của Kim tiên sinh, ngay cả khi bố của cậu thực sự đã cứu Kim tiên sinh, tùy tiện tìm kiếm một tổ chức phúc lợi đáng tin cậy để sắp xếp cậu vào ở đã được coi là tận tình tận nghĩa, căn bản không cần phải thu lưu cậu. 

Nhưng cậu không quan tâm, cho dù bây giờ bảo cậu đi chết vì Kim tiên sinh, cậu cũng sẽ không chút do dự. 

Bởi vì mạng của cậu là do Kim tiên sinh ban tặng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro