Chương 5: Không có miễn cưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc tỉnh lại trên giường trong phòng, dưới chăn bông, thân thể cậu sạch sẽ, trên người chỉ có khăn tắm màu trắng lỏng lẻo.

Ngay khi Điền Chính Quốc mở mắt ra, Bánh Quy từ đâu chạy đến, giọng điệu tràn đầy hưng phấn: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi! Rốt cuộc hôm qua tôi cũng được nhìn thấy lão. Kim tiên sinh người sống sờ sờ rồi! Tôi thấy cậu vào phòng tắm rất lâu không đi ra nên sợ hãi, vội vàng kích hoạt hệ thống báo động, không ngờ Kim tiên sinh lại đích thân đến, còn đưa cậu ra. Hắn đúng là một người tốt!"

Nghe Bánh líu ríu, ký ức đêm qua của Điền Chính Quốc rất nhanh đã quay về, chuyện đêm qua dĩ nhiên không phải là mơ. Cậu ngủ quên trong phòng tắm...

Là Kim tiên sinh ôm cậu về!

Chính mình cư nhiên để Kim tiên sinh làm loại chuyện đó, Điền Chính Quốc cảm thấy một trận xấu hổ, đầu óc chợt tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi bật dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nóng rực của mình.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, cũng may hiện tại chỉ mới bảy giờ sáng, cậu chưa bỏ lỡ thời gian đã hẹn với Kim tiên sinh. Cậu mặc kệ Bánh Quy nói nhảm ở một bên, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt xong rồi vội vàng xuống lầu.

Kim Thái Hanh đang ngồi ở phòng khách lầu một xem tin tức hàng ngày, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đang đi xuống lầu, đứa nhỏ có vẻ không quen không đội mũ, cúi đầu nhìn mặt đất, ánh mắt chạm đến tầm mắt của Kim Thái Hanh, nhất thời vội vàng nhắm mắt lại.

"Kim tiên sinh, chào buổi sáng"

"Chào buổi sáng." Kim Thái Hanh đặt tờ báo trong tay xuống, nhưng không có ý đứng dậy: "Bữa sáng ở trên bàn ăn, đi rửa tay rồi ăn."

Điền Chính Quốc không làm theo lời của Kim Thái Hanh đi tới bàn ăn, mà lại quy củ đi đến đứng bên cạnh Kim Thái Hanh đầu vẫn hơi cúi xuống, hai tay chắp trước người, vô thức chần chừ, qua hồi lâu mới quyết định nói: "Kim tiên sinh, chuyện tối qua, cảm ơn ngài."

Đối với Kim Thái Hạn, chuyện xảy ra đêm qua chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm không thể nào nhỏ hơn nữa, sau khi đưa Điền Chính Quốc về, hắn hoàn toàn không suy nghĩ nhiều mà giải quyết công việc đến tận đêm khuya, hắn không ngờ Điền Chính Quốc lại cố ý cảm ơn hắn. Kim Thái Hanh hiếm thấy sửng sốt một giây, lúc này mới nhếch miệng, lộ ra một chút ý cười: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Giọng của Kim Thái Hanh vốn có từ tính và trầm thấp, bây giờ lại có ý cười, tựa như mang theo vài phần ý tứ pha trò, Điền Chính Quốc biết hắn nhất định sẽ không có loại ý tứ như vậy, cho nên không khỏi đỏ mặt một chút, cũng may cậu đang cúi đầu, che giấu nhiệt ý trên mặt rất tốt.

Điền Chính Quốc tưởng rằng cậu đã che đậy cảm xúc triệt để, nhưng lại quên mất lực quan sát hơn người của Kim Thái Hanh, hắn thu toàn bộ phản ứng của cậu vào trong đáy mắt, không khỏi có chút buồn cười, đứa nhỏ này thật giống một con vật nhỏ, bị người phát hiện ra đuôi cáo mà còn không tự biết.

Hiếm thấy hắn nổi hứng muốn trêu đùa, cố ý xoay cổ tay hai lần: "Thoạt nhìn cả người cậu còn không được lạng thịt mà lúc ôm lại khá chắc tay nhỉ, không ngờ lại cộm tay như vậy."

Điền Chính Quốc hiển nhiên không ngờ đường đường là Kim tiên sinh lại nói ra lời như vậy, cậu ngây ngẩn đứng tại chỗ, lúng ta lúng túng một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói "Cảm ơn ngài" một lần nữa, nhưng lại đỏ mặt không chịu được nữa, đỏ đến tận cổ. Từ góc độ của Kim Thái Hanh, hắn có thể nhìn thấy một vết ửng hồng không hề phai nhạt.

Kim Thái Hanh chỉ là nhất thời hứng khởi, thấy đứa nhỏ ngại ngùng đến không ngẩng đầu lên được, hắn cũng không cố ý làm khó dễ, liền nhường cho Điền Chính Quốc một cái bậc thang đi xuống: "Đói bụng chưa? Đi ăn trước đi, một lát nữa chúng ta xuất phát."

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu, đi tới bàn ăn.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau lên xe, trước khi ra cửa, cân nhắc đến những chuyện mà Điền Chính Quốc đã trải qua trong cô nhi viện Kim Thái Hanh đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc mũ cho Điền Chính Quốc. Giang Tầm Dục thấp giọng cảm ơn Kim Thái Hanh, cầm lấy chiếc mũ trên tay, cậu cũng không đội lên ngay, cắn môi nói: "Qua đó tôi sẽ đội mũ sau."

Kim Thái Hanh mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, ra hiệu cho cậu lên xe:

"Không cần miễn cưỡng chính mình."

Xe khởi động vững vàng, Điền Chính Quốc không ngừng liếc nhìn Kim Thái Hanh bên cạnh, tranh thủ lúc hắn đặt điện thoại xuống, cuối cùng hạ quyết tâm, hít sâu một hơi: "Không có miễn cưỡng."

Bởi vì căng thẳng, lần đầu tiên cậu không khống chế được giọng nói của mình, ngữ điệu có chút kỳ quái, sợ Kim Thái Hanh nghe không rõ, cho nên Điền Chính Quốc lặp lại một lần nữa: "Tôi... tôi không miễn cưỡng chính mình."

"Hả? Cái gì?" Lúc nãy, Kim Thái Hanh không để ý lắm đến lời cậu nói, thuận miệng hỏi.

"Vừa nãy ngài nói tôi không cần miễn cưỡng chính mình," giọng nói của Điền Chính Quốc hiển nhiên nhỏ hơn, nhưng ngữ khí vẫn kiên định, "Tôi không có miễn cưỡng, chỉ cần ngài không chê tôi... Tôi chưa bao giờ cảm thấy những lời ngài nói là miễn cưỡng."

Lời nói gần như hứa hẹn của Điền Chính Quốc khiến trái tim của Kim Thái Hanh mềm nhũn, hắn không ngờ lời an ủi mà mình vô ý nói lại khiến đứa nhỏ xoắn xuýt lâu như vậy, ngữ điệu không khỏi dịu đi: "Được, tôi hiểu rồi."

Tốc độ xe rất nhanh, chỉ mất một lúc đã vững vàng dừng lại, trước mặt là cổng của cô nhi viện Ngân Hà.

Tài xế xuống xe, mở cửa cho Điền Chính Quốc: "Điền tiểu thiếu gia, đến nơi rồi."

Điền Chính Quốc lễ phép cảm ơn, lập tức đội mũ lên che kín mặt, khí chất trên người trở nên lạnh lùng hơn một chút, giống như con thỏ nhỏ sợ hãi co ro lần trước, cậu mím môi, kéo kéo cái mũ xuống lần nữa mới từng bước đi về phía cánh cổng sắt cao ngất, từ góc nhìn của Kim Thái Hanh, bóng lưng của cậu thật đơn bạc.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Điền Chính Quốc khuất sau cánh cửa, Kim Thái Hanh mới thu hồi tầm mắt, phất tay với tài xế: "Đi thôi."

Hôm qua, hắn chỉ mới thị sát được cô nhi viện Ngân Hà, Kim Thái Hanh vẫn còn rất nhiều nơi muốn đi. Công việc thị sát vừa nhàm chán vừa tốn thời gian, thời điểm Kim Thái Hanh đi thị sát được hai nơi đã là một giờ chiều.

Khi Kim Thái Hanh trở lại xe, thông tấn khí đột nhiên vang lên, đó là binh sĩ mà hắn phái đến để bảo vệ cho Điền Chính Quốc ngày hôm qua.

Kim Thái Hanh nhanh chóng kết nối: "Có chuyện gì?"

Giọng nói cẩn thận, tỉ mỉ của binh sĩ phát ra từ máy truyền tin: "Hôm nay sau khi Điền tiểu thiếu gia đến cô nhi viện, cậu ấy ở trong góc tường chừng một tiếng đồng hồ, lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, chắc là đang tìm thứ gì đó. Bởi vì ngài đã sớm phân phó người bên viện mồ côi, cho nên không có ai đến quấy rầy cậu ấy. Khoảng mười một giờ bốn mươi phút sáng, cậu ấy nhanh chóng bước lên phía trước vài bước, sau đó ngồi xổm ở trước mặt một con mèo đen, nói chuyện gì đó với con mèo, nhưng Điền tiểu thiếu gia lại là hết sức cảnh giác, tôi không dám tới gần nên không nghe được cụ thể cậu ấy nói gì, báo cáo hết!"

Anh ta rõ ràng là đã hiểu lầm ý của Kim Thái Hanh, cho rằng hắn đang phái anh ta theo dõi Điền Chính Quốc, vì vậy anh ta đã báo cáo chi tiết mọi hành tung của cậu cho Kim Thái Hanh, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục, Kim Thái Hanh cũng không truy cứu, ngược lại hắn còn thấy hết sức hứng thú đối với những hành động của Điền Chính Quốc

"Cậu nói thời gian dài như vậy cậu ấy làm gì?"

Binh sĩ ngập ngừng một lúc rồi kết luận:

"Nếu nói là làm gì thì đại khái chỉ có một chuyện, đó là ở cùng với con mèo, hay nói theo cách nói thông thường thì cậu ấy vuốt mèo cả buổi sáng."

"Được, tôi hiểu rồi." Kim Thái Hanh phát ra tiếng cười nhạo, cúp thông tấn khí và nói với tài xế: "Đi thôi, đến Viện mồ côi Ngân Hà."

Tài xế ngập ngừng hỏi: "Không phải buổi chiều chúng ta còn..."

"Không vội" Trong mắt Kim Thái Hanh hiện lên ý cười:

"Trước tiên đi xem đứa nhỏ kia đang làm gì."

Hành động của đứa nhỏ không chỉ làm hắn thấy bất ngờ mà còn thấy thú vị.

Đến cô nhi viện, Kim Thái Hanh không làm kinh động đến bất kỳ người nào, tiến vào cô nhi viện dọc theo cửa nhỏ, đến chỗ Điền Chính Quốc mà binh sĩ nói.

Đây là bãi cỏ trống trải ở sân sau của cô nhi viện, Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu đang ngồi xổm bên một bụi cỏ, đúng như lời binh sĩ nói, cánh tay mảnh khảnh của đứa nhỏ duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve một con mèo đen đang nằm trên mặt đất.

Kim Thái Hanh tiến lên mấy bước, Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại, theo bản năng mà nhanh chóng vỗ vỗ mông con mèo đen, khẩn trương ra lệnh: "Chạy mau!"

Toàn bộ động tác được thực hiện một mạch, cực kỳ thành thục.

Làm xong chuyện này, Điền Chính Quốc từ trong bụi cỏ đứng lên, chỉ thấy người đến là Kim Thái Hanh, cậu giật giật ống tay áo, có chút lúng túng: "Kim.. Kim tiên sinh... Sao ngài lại ở đây?"

Hai người vốn dĩ hẹn gặp nhau vào giờ ăn tối, nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây ngay sau buổi trưa.

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Không muốn gặp tôi?"

Ngữ khí của Kim Thái Hanh không hề ra cảm xúc, Điền Chính Quốc siết chặt góc áo của mình, giọng điệu có chút chột dạ:

"Không có..."

"Vậy tại sao lại sợ tôi như vậy?"

Điền Chính Quốc im lặng hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: "Thực xin lỗi, Kim tiên sinh, tôi không nói thật với ngài..."

Kim Thái Hanh hòa hoãn hai phần, tiếp tục dẫn dắt: "Sự thật gì?"

Điền Chính Quốc nghiến răng: "Tôi đến cô nhi viện là muốn tạm biệt con mèo này, nhưng tôi sợ ngài không thích, cho nên không nói với ngài."

Con mèo này là người bạn duy nhất của Điền Chính Quốc trong cô nhi viện, cũng là đồng bọn duy nhất của cậu trong vô số những đêm bị nhốt trong phòng tối, chỉ là cậu cảm thấy Kim Thái Hanh có vẻ không phải là một người thích động vật nhỏ lông bù xù thế này.

Cậu sợ hắn sẽ nghĩ cậu có tật xấu nào nữa, giống như những người kia cho rằng việc thích nói chuyện với động vật chính là chứng rối loạn ảo tưởng, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn không nói cho Kim Thái Hanh.

Toàn thân Điền Chính Quốc căng thẳng, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ cánh tay hơi run vì dùng sức quá độ, bộ dáng như vậy khiến cho sự chuẩn bị của Kim Tháu Hanh cũng bị ném đi, trái tim hắn lập tức mềm nhũn mấy phần.

Trước đây hắn thực sự không thích động vật nhỏ, bẩn thỉu hay hôi thối chỉ là thứ yếu, mấu chốt là những sinh mạng nhỏ bé này quá mong manh, không cẩn thận liền sẽ chết, nếu như không có tình cảm thì còn tốt, còn nếu là đã nuôi lâu thì...

Dù là Kim Thái Hanh được người ngoài ca tụng là kẻ thiết diện vô tình, cũng không quen sinh ly tử biệt.

Điền Chính Quốc thực sự căng thẳng, Kim Thái Hanh rũ mắt xuống muốn an ủi cậu hai câu, nguyên lai vừa mở miệng liền có tiếng mèo kêu cách nơi hai người đang đứng không xa. Con mèo đen không có chạy đi, mà vẫn luôn đứng trong bãi cỏ nhìn họ chằm chằm.

Gầy yếu, nhưng vẫn cố chấp bảo vệ những thứ mà mình để tâm.

Sau khi gặp Điền Chính Quốc, hắn cảm thấy thái độ của mình đối với động vật nhỏ thay đổi không ít.

Có lẽ là do hắn phát hiện ra rằng dù những điều nhỏ bé có yếu đuối hay bị bắt nạt đến đâu, họ đều đang cố gắng sống ngoan cường theo cách của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro