Chương 6: Chỉ là con cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng meo meo của con mèo đen nhỏ bé và mềm mại, âm thanh kết thúc còn run rẩy, tựa như mang theo ý tứ khẩn cầu.

Cả hai đều không nhúc nhích, con mèo đen do dự cúi đầu xuống, chần chừ duỗi thẳng hai bàn chân trước, bước vài bước giữa hai người, tiếng kêu càng trở nên gấp gáp.

Kim Thái Hanh quan tâm nhìn Điền Chính Quốc: "Nó đang làm gì vậy?"

"Có lẽ là nó đang hiểu lầm ngài, cho là ngài giống như những người kia, muốn đánh tôi." Điền Chính Quốc cúi người chậm rãi đi tới trước mèo đen, sau đó vươn tay sờ sờ cái đầu đầy lông của nó

"Ngoan, không sao đâu, đi nhanh đi."

Con mèo đen nheo mắt, từ trong cổ họng kêu lên, nhìn Kim Thái Hanh từ trên xuống dưới vài lần, như thể xác nhận điều gì đó, cuối cùng mới lưu luyến, cẩn thận chui vào bụi cỏ bên cạnh.

Hắn ở sau lưng Điền Chính Quốc âm thầm nở nụ cười: "Không ngờ cậu và mèo lại có quan hệ tốt như vậy."

Tâm tư của Điền Chính Quốc nông cạn, không đoán ra thái độ của Kim Thái Hanh, thấp giọng giải thích: "Chỉ là thỉnh thoảng tôi sẽ cho bọn chúng ăn chút gì đó."

Kim Thái Hanh nới lỏng cổ áo, chậm rãi đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc, âm thanh của giày da rất rõ ràng và mạnh mẽ, rất phù hợp với tần số nhịp tim của Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh hồi lâu không lên tiếng, cậu có chút căng thẳng.

Có lẽ sẽ không ai thích một đứa trẻ không thành thật đâu.

Bàn tay của Điền Chính Quốc giấu dưới ống tay áo chậm rãi nắm chặt lại...

Đánh cậu, mắng cậu, thế nào cũng được, nhưng đừng ném cậu trở lại cô nhi viện này.

Lúc này, Kim Thái Hanh cười nhẹ.

"Rất đáng yêu."

Giống như một người đang đi trên sa mạc đang cực kỳ khát nước đột nhiên được đưa cho một ly nước, hay giống như một tù nhân bị kết án tử hình sắp bị xử tử đột ngột được tuyên bố trắng án, Điền Chính Quốc chưa từng nghĩ tới Kim Thái Hanh sẽ có phản ứng như vậy.

Cậu trố mắt, ý cười trong giọng nói của Kim Thái Hanh rõ ràng hơn một chút:

"Nếu lần sau muốn đến nhìn nó có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu đến đây."

"Cảm ơn, cảm ơn ngài..." Điền Chính Quốc lúng ta lúng túng, chỉ có trái tim trước giờ vẫn luôn bình tĩnh bây giờ lại đang đập mạnh, âm thanh rung động trong khoang ngực vang lên chói tai.
Kim tiên sinh quá tốt rồi.

Khoảng hơn một tháng sau, Kim Thái Hanh bận rộn chính vụ, phần lớn thời gian không có ở nhà, cho dù hắn có quay lại thì cũng phải vào lúc rạng sáng.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ở trong nhà, ngoài việc ăn ngủ hàng ngày, thỉnh thoảng cậu sẽ nói chuyện với Tiểu Ca, cậu không bao giờ đi quấy rầy Kim Thái Hanh đang làm việc, yên lặng làm người trong suốt.

Cái nóng oi ả của mùa hè dần tan biến, tiếng ve trên cành cũng dần lặng đi, đảo mắt trời đã vào thu.

Học viên trong quân đoàn bề ngoài cũng giống như học sinh ở trường trung học bình thường, cũng sẽ có nghỉ đông và nghỉ hè, hàng năm cứ đến mùa thu là lớp tân sinh sẽ nhập học.

Buổi tối, Kim Thái Hanh hiếm khi xuất hiện để ăn tối cùng Điền Chính Quốc.

Đã một khoảng thời gian không gặp, cậu có vẻ cao thêm và trắng hơn một chút, nhưng vẫn không có thêm chút thịt nào, tay chân gầy như cọc tre. Nhìn thấy Kim Thái Hanh xuất hiện ở bàn ăn, cậu rõ ràng có chút không quen, bối rối đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, tự hỏi bản thân có phải đang quấy rầy hắn không.

Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Đi rửa tay đi, đêm nay cùng nhau ăn cơm."

Giọng cậu trầm thấp "Ừm" một tiếng, thời gian rốt cuộc cũng sẽ sinh ra cảm giác xa cách, dường như cậu đã trở lại trạng thái co rúm giống với lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhanh chóng trở lại bàn ngồi xuống, các món ăn đã bày sẵn trên bàn, bốc khói nghi ngút, ​​ngoài thức ăn bình thường còn có thêm một bát canh sườn ngô nóng hổi.

Hắn nhấp một ngụm cà phê đen trong cốc: "Tôi nghe dì trong bếp nói cậu thích uống thứ này nên cố ý dặn dò dì ấy chuẩn bị, bây giờ là lúc cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn Kim tiên sinh."

Cậu cẩn thận liếc nhìn Kim Thái Hanh, hắn không có ý động đũa, cậu chỉ dám nhấp một ngụm sữa bò trong ly của mình. Vết sữa để lại một vòng tròn màu trắng trên khóe miệng cậu, cậu liền dùng lưỡi liếm đi.

Kim Thái Hanh cụp mắt, gắp một chút bông cải xanh bỏ vào miệng, lúc này cậu mới động đũa.

Điền Chính Quốc ăn rất nhanh, gắp thức ăn bỏ đầy miệng, toàn bộ hai má đều phồng lên, giống như một chú thỏ nhỏ bị nhét thức ăn đầy hai bên má. Những năm tháng đói khổ, cuộc sống bữa đói bữa no đã khắc sâu trong ký ức cơ thể cậu, không thể nào thay đổi nhanh như vậy được.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Điền Chính Quốc lại dùng hai tay bưng bát canh sườn ngô lên, môi vừa định chạm vào thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt to chớp chớp, ngập ngừng liếc nhìn Kim Thái Hanh: "Kim tiên sinh, ngài không uống sao?"

Trong cô nhi viện, chỉ có lễ tết mới được nhìn thấy thứ này, nhưng bởi vì Điền Chính Quốc bị người khác ghét bỏ, mấy năm liền không uống được một bát canh nào, nói cậu thích canh sườn ngô, nhưng thật ra mùi vị chỉ là thứ yếu, mà trong ấn tượng của cậu, đây là thứ rất quý giá.

Vừa định nói gì đó, cậu chợt nhớ ra trên bàn chỉ có một bát canh sườn ngô. Vật quý giá như vậy, lẽ ra nên những người cao quý hưởng dụng nó mới đúng.

Nói xong, Điền Chính Quốc đặt bát xuống, cong ngón tay đẩy bát canh về phía Kim Thái Hanh: "Tôi còn chưa chạm vào!"

Đứa nhỏ trông có vẻ thận trọng từng li từng tí, tâm tình đều viết rõ ở trên mặt, nếu không phải do chính mình mang đứa nhỏ này về nhà, Kim Thái Hanh có lẽ đã nghi ngờ cậu đang cố ý làm cho hắn cảm thấy đau lòng.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Tôi không thích ăn thứ này."

Ồ." Điền Chính Quốc lại nghĩ, với thân phận và địa vị của Kim Thái Hanh, có thứ gì mà hắn chưa từng thấy, lúc này mới lúng túng cầm bát canh lên, lẳng lặng ăn.

Điền Chính Quốc ăn rất ngon miệng cũng rất nghiêm túc, hiếm khi phát ra tiếng động, cậu vẫn duy trì tác phong cơ bản trên bàn ăn, có thể thấy rằng từ nhỏ, gia giáo của cậu rất tốt. Thấy bộ dáng cậu ăn uống nghiêm túc, ngay cả Kim Thái Hanh vốn đã quen bỏ bữa, lại có cảm giác thèm ăn hiếm có nên hắn đã ăn nhiều thêm một chút.

Khi Điền Chính Quốc đã ăn gần hết, Kim Thái Hanh gõ ngón tay lên bàn ăn bằng gỗ và nói: "Ngày mai là ngày mà lớp tân binh sẽ tựu trường, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Mặc dù khi đưa Điền Chính Quốc về, Kim Thái Hanh đã hỏi cậu có muốn đến quân đoàn học tập hay không, nhưng phương pháp giảng dạy ở quân đoàn khác với trường học bên ngoài, nên Kim Thái Hanh vẫn phải xác nhận lại lần nữa.

Điền Chính Quốc đặt đũa xuống, mím môi:

"Ngài ở nơi đó sao?"

"Đương nhiên." Kim Thái Hanh nhếch lên khóe miệng: "Nếu cậu đến quân đoàn, hẳn là có thể thường xuyên nhìn thấy tôi."

"Tôi muốn đi."

Không chút do dự, Điền Chính Quốc buột miệng nói.

Khi lời nói vừa hạ xuống, cậu cảm thấy mình trả lời quá thẳng thắn, có chút lúng túng sờ vào chóp mũi của mình.

Kim Thái Hanh nhìn thấy sự ngượng ngùng của cậu thì cảm thấy có chút buồn cười, hắn cầm lấy một tập tài liệu từ trên bàn bên cạnh, đó là đơn tình nguyện gia nhập Quân đoàn.

"Cậu đọc kỹ một chút, có vấn đề gì có thể hỏi tôi. Nếu xác nhận không có gì sai sót thì ký tên, cậu có thể tự viết tên của mình không?"

"Ừm." Chính Quốc gật đầu, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, không chút do dự ký tên vào.

Kim Thái Hanh khẽ cau mày: "Cậu không biết chữ sao? Tôi có thể..."

"Không cần." Lần đầu tiên Điền Chính Quốc nâng mắt chăm chú nhìn hắn, thẳng thắn trả lời: "Tôi có lén lút học qua một ít, hơn nữa, tôi tin tưởng ngài."

Nếu cậu nguyện ý trở về cùng Kim Thái Hanh, thì cậu đã giao mình cho hắn rồi, sau này sống chết là do Kim Thái Hanh quyết định.

Kim Thái Hanh nhướng mắt, nghiêm túc nhìn hai má của Điền Chính Quốc.

Khuôn mặt của đứa nhỏ vẫn còn nét ngây thơ của thiếu niên, nhưng nét mặt lại cương nghị, Kim Thái Hanh thường thấy loại nét mặt này ở những người lính tình nguyện trung thành với đế quốc và quân đoàn, nhưng đối tượng mà đứa nhỏ hướng đến lại là hắn, bỏ đi danh dự, thân phận và địa vị, là một cá nhân độc lập.

Kim Thái Hanh bình tĩnh thu lại ánh mắt, chậm rãi nói: "Phương thức giáo dục trong quân đoàn khác với bên ngoài, chia làm hai năm. Năm đầu tiên chủ yếu là học một số môn văn hóa và một ít kỹ năng chiến đấu cơ bản trong quân đội, năm thứ sẽ tiến hành phân ban chuyên nghiệp. Cậu có thể đến tinh cầu khác để học tập cơ giáp, cách điều khiển các thiết bị như máy móc, tàu sân bay hoặc là các loại vũ khí có tính sát thương nhỏ như quang tử thương. Sau hai năm, cậu sẽ phải phục vụ trong quân ngũ mười năm. Trong thời gian này, hệ thống sẽ dựa trên ý nguyện của cậu để phân bổ cậu đến quân đoàn nào đó công tác, nếu không có lý do đặc biệt, cậu sẽ không thể xuất ngũ."

Kim Thái Hanh uống cạn chút cà phê cuối cùng trong cốc, cà phê nguội lạnh để lại một vệt màu nâu hình tròn trên cốc: "Cậu có thể xem xét lại một lần nữa."

Ngón tay Điền Chính Quốc vô thức gãi gãi thành bát, đầu lại rũ xuống, lặp lại lời vừa nói: "Tôi muốn đi." Trong lòng khẽ nói thêm: Bởi vì có ngài ở đó.

"Được rồi" Kim Thái Hanh không nói gì nữa, vươn ngón tay mảnh khảnh đến trước mặt Điền Chính Quốc, thu hồi tập văn kiện

"Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi đưa cậu đi báo danh."

12 giờ đêm.

Kim Thái Hanh đứng bên cửa sổ phòng làm việc, ngắm nhìn đèn đuốc ở phía xa.

Những ngôi nhà lơ lửng, cảnh vật xung quanh ban đêm rõ mồn một. Kim Thái Hanh nắm lấy lan can cửa sổ, trầm mặc một lát, sau đó lẳng lặng trở lại bàn làm việc ngồi xuống, dưới ngọn đèn sáng choang là văn kiện mà Điền Chính Quốc đã ký tên trong lúc ăn tối.

Văn kiện được lật đến trang cuối cùng, ba chữ "Điền Chính Quốc" được viết ngay thẳng, còn tốt hơn nhiều so với mong đợi của hắn.

Kim Thái Hanh cầm bút, ký tên của mình vào cột "người giám hộ" bên cạnh.

Kim Thái Hanh không có tình cảm gì đặc biệt với mối quan hệ này, nhưng vì Điền Chính Quốc còn vài tháng nữa mới tròn 18 tuổi, có hắn làm người giám hộ sẽ cho đứa nhỏ một lý do chính đáng để ở lại đây.

Lúc trước khi đưa Điền Chính Quốc trở về, hắn dự định xem cậu như một quân cờ tâm phúc để bồi dưỡng, cho nên từ đó cho đến nay, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát biểu hiện của Điền Chính Quốc.

Đúng như hắn dự đoán, Điền Chính Quốc tự ti, nội liễm, chỉ cần hắn bố thí một chút lòng tốt của mình cũng đủ để cậu đào tận tâm can bán mạng cho hắn.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn, hắn nên để Điền Chính Quốc đến trường, học kiến ​​thức cơ bản, lại thêm ép buộc và dụ dỗ, dần dần huấn luyện cậu, biến cậu trở thành quân cờ mà hắn có thể tín nhiệm để đưa cậu đi nằm vùng trong nhóm hải tặc tinh tế.

Theo tình báo mà Kim Thái Hanh nắm giữ, thủ lĩnh của nhóm hải tặc này rất quỷ quyệt và giả dối, cực kỳ hung ác, hơn nữa đôi mắt của gã cũng khác với người thường, là màu vàng. Quá khứ từng trải giống nhau thường dễ có được sự cộng hưởng và được tín nhiệm hơn... Ngay cả khi thân phận bị bại lộ cũng không quan trọng, Điền Chính Quốc chỉ là đứa nhỏ được nhận nuôi ngẫu nhiên, không biết bất kỳ bí mật nào trong quân đội.

Kế hoạch rất hoàn hảo, chỉ là vào ban đêm, nhìn vào đôi mắt sáng trong của đứa nhỏ, Kim Thái Hanh đột nhiên do dự.

Hắn đóng nắp bút lại, cất tài liệu vào ngăn dưới cùng của bàn làm việc, khóa lại rồi tắt đèn trên bàn.

Phòng làm việc lập tức chìm vào bóng tối, Thái Hanh lặng lẽ đi về phòng.

Đứa nhỏ vừa mới đến Quân đoàn, hắn còn thời gian rất dài để đưa ra quyết định.

26-8-24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro