Chương 7: Đứa nhỏ tựu trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc đến quân đoàn.

Hôm nay là ngày tựu trường, quân đoàn trước đây canh phòng nghiêm ngặt hiếm thấy được náo nhiệt, học sinh tụm năm tụm ba mang theo cặp sách mới, bao lớn bao nhỏ đến quân đoàn báo danh.

Điền Chính Quốc cũng mặc một thân quần áo mới và dụng cụ học tập mới tinh, Kim Thái Hanh không biết bọn
trẻ ở độ tuổi này thích phong cách nào, cho nên giao toàn quyền cho Bánh Quy phụ trách chọn mua trên quang
não.

Mắt thẩm mỹ của Bánh Quy ấy mà... Có lẽ cũng giống như cơ sở dữ liệu của nó - đã hàng trăm năm không được cập nhật, đặc điểm lớn nhất chính là hoa thơm bướm lượn, xanh đỏ lòe loẹt.

Khi Điền Chính Quốc mặc quần áo do Bánh Quy mua xuất hiện trước mặt Kim Thái Hanh, hắn hiếm khi cau mày:

"Cậu... thích phong cách này?"

Điền Chính Quốc vốn dĩ quanh năm chỉ mặc quần áo sờn rách, đối với quần áo cũng không có yêu cầu gì, càng
không nói đến quần áo là do Kim Thái Hanh mua, làm sao cậu có lý do mà ghét bỏ chúng.

Cậu trầm mặc chốc lát, sau đó gật đầu: "Thích."

Kim Thái Hanh im lặng, đêm đó, hiếm thấy hắn gọi lại thuộc hạ vừa báo cáo công tác: "Bọn trẻ mười bảy, mười
tám tuổi bây giờ đều thích những thứ
màu mè sao?"

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Kim Thái Hanh, nội tâm thuộc hạ của hắn giật mình, còn tưởng rằng thử thách
đặc biệt nào đó. Y suy nghĩ hồi lâu mới thận trọng trả lời: "Chuyện này... Mười bảy, mười tám là thời điểm phản
nghịch... Thích mấy thứ đó hẳn cũng là chuyện bình thường? Đại khái qua mấy năm nữa là tốt rồi."

Kim Thái Hanh ngẫm lại, những chuyện khác đứa nhỏ đều làm rất tốt, cũng ngoan ngoãn, mấy thứ như sở
thích, thẩm mỹ gì đó có thể từ từ bồi dưỡng, không cần vội vàng.

Kim Thái Hanh cho cấp dưới lui ra, tự mình mở ra quang não, chọn vài bộ quần áo đẹp đẽ, sang trọng cho Điền
Chính Quốc làm quà tặng ngày khai
giảng.

May mắn da dẻ của Điền Chính Quốc lại rất trắng, nếu hỏi trắng như thế nào thì khi đứng cạnh với Kim Thái Hanh còn có thể gọi là cà phê sữa. Điền Chính Quốc là sữa, hắn là cà phê...

Thân hình và khuôn mặt cũng xuất chúng, mặc mấy bộ quần áo này cũng không tính quá lố. Thời điểm Kim Thái
Hanh đưa Điền Chính Quốc đi báo danh, tuy rằng thỉnh thoảng có người nhìn sang bên này nhưng phần lớn không ai có ác ý.

Kim Thái Hanh trước giờ luôn quen với việc không để ý đến ánh mắt của người khác, liền dẫn Điền Chính Quốc đi thẳng vào văn phòng tuyển sinh.

Hầu hết học sinh đều đang đăng ký ở ngoài cửa, nơi phụ trách rất sạch sẽ, người phụ trách nhìn thấy lãnh đạo
của mình đích thân bước vào, vội vàng đội mũ quân trang, chào theo tiêu chuẩn quân lễ: "Chào buổi sáng, Kimthượng tướng."

"Xin chào." Kim Thái Hanh gật đầu đáp lại, đưa tờ đơn Điền Chính Quốc đã ký cho người phụ trách: "Chỗ tôi có
một đứa nhỏ muốn nhập học."

Người phụ trách tiếp nhận tờ đơn do Kim Thái Hanh giao cho, ở trang cuối cùng của tờ đơn, trong cột "người
giám hộ", ba chữ "Kim Thái Hanh" nổi
bật vô cùng dễ thấy. Y ngập ngừng dò hỏi:

"Đứa trẻ này là...?"

Kim Thái Hanh khẽ cau mày, sững sờ một lúc, nhất thời không biết nên miêu tả quan hệ giữa hai người như thế
nào. Về mặt pháp lý, hắn đúng là người giám hộ của Điền Chính Quốc, nhưng nó hắn là ba cậu thì có vẻ kỳ quái... Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới những gì Điền Chính Quốc đã trải qua trong cô nhi viện, hắn rũ mắt xuống, thờ ơ nói: "Là con nuôi của tôi."

Có cái danh Tư lệnh của mình, người khác sẽ không dễ dàng bắt nạt Điền Chính Quốc, về phần có thể sẽ có hồ
ngôn loạn ngữ... Kim Thái Hanh tự tin mình không sợ những thứ đó.

Mặc dù Điền Chính Quốc là người sống nội tâm và buồn tẻ, nhưng những năm sống trong cô nhi viện đã dạy cậu cách nghe lời đoán ý, cậu có thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của Kim Thái Hanh, bàn tay buông thõng của cậu lặng lẽ nắm chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Kim Thái Hanh dứt lời, quả nhiên ánh mắt của người phụ trách nhìn Điền Chính Quốc nhiều hơn mấy phần tìm
tòi nghiên cứu, không để lại dấu vết mà quan sát Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, Kim Thái Hanh đúng lúc nói thêm:

"Tôi là người giám hộ của cậu ấy, nếu như trong trường học cậu ấy có chuyện gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Một câu nói tỏ rõ thái độ như vậy càng khẳng định thân phận không tầm thường của Điền Chính Quốc, ít nhất
Kim Thái Hanh rất coi trọng cậu.

"Được." Người phụ trách thu hồi ánh mắt, cung kính đứng dậy đi tới trước mặt hai người: "Xin mời theo tôi đi chụp ảnh."

Nghe thấy câu này, Điền Chính Quốc căng thẳng không thể giải thích được.
Bởi vì đôi mắt của dòng tộc mình, từ lúc có ký ức đến nay Điền Chính Quốc chưa bao giờ chụp ảnh. Trước đó Kim Thái Hanh cũng không có nói với cậu là sẽ đi chụp ảnh, Điền Chính Quốc nhất thời có chút sốt sắng, cậu đưa tay ra muốn nắm lấy góc áo của Kim Thái Hanh, nhưng Kim Thái Hanh đã bước về phía trước, mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Điền Chính Quốc phải cúi đầu đuổi theo.

Ba người đi đến phòng chụp ảnh bên cạnh. Khác với vẻ yên tĩnh vừa rồi, phòng chụp ảnh đông nghịt người, xếp
hàng rất dài, tất cả đều là tân sinh viên đến ghi danh.

Kim Thái Hanh khẽ cau mày, nhưng không lên tiếng, chỉ chăm chú theo dõi phản ứng của Điền Chính Quốc. Người xếp hàng có rất nhiều, nhưng tốc độ chụp ảnh rất nhanh, cả hàng nhanh chóng tiến về phía trước, ĐiềnChính Quốc lúc đầu còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng khi hàng đã đi được một nửa thì sắc mặt của cậu tái mét.

Kim Thái Hanh cúi đầu, thấp giọng hỏi:

"Không thoải mái sao?"

"Không có." Điền Chính Quốc lắc đầu, nghiêng đầu cố ý tránh ánh mắt của Kim Thái Hanh, một lúc sau, thân thể cậu không tự chủ được bắt đầu khẽ run.

Kim Thái Hanh đứng một bên, rũ mắt xuống.

Hắn thật sự đang ép buộc Điền Chính Quốc. Trong thời gian dài lần mò, thủ lĩnh của nhóm hải tặc đã sớm không kiêng kỵ người khác nhìn mình như thế nào, trái lại còn xem đôi mắt màu vàng như một đặc điểm đáng kiêu ngạo của bản thân. Nếu muốn được thủ lĩnh hải tặc đánh giá cao, trước tiên đứa nhỏ phải vượt qua chướng ngại tâm lý này.

Chỉ là lúc này, Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Sau một chốc nữa, Điền Chính Quốc càng run dữ hơn, Kim Thái Hanh quay sang người phụ trách bên cạnh nói:

"Anh chờ ở đây một chút." Sau đó, hắn đưa Điền Chính Quốc ra khỏi phòng chụp ảnh, một đường đi về phía trước, mãi tận khi đến một bãi cỏ không có ai, Kim Thái Hanh mới dừng lại.

Hô hấp của Điền Chính Quốc rõ ràng vững vàng hơn lúc nãy rất nhiều, hai tay đặt sau lưng, vô thức siết chặt khớp xương, khớp xương vặn vẹo phát ra tiếng "rắc rắc" nhỏ bé.

Chỉ là lúc này cậu hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, trong lòng tràn ngập chán ghét chính mình.

Đó là lần đầu tiên cậu chán ghét phản ứng không thể kiểm soát của cơ thể mình, chán ghét quá khứ ở cô nhi viện cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu... Cậu đã hứa với Kim Thái Hanh rằng cậu sẽ cố gắng vượt qua những chướng ngại tâm lý, chỉ là lằn ranh trước sau vẫn đuổi theo cậu, khiến cậu cảm thấy mình cực kỳ bất lực.

Giọng nói của Điền Chính Quốc tràn đầy chua chát: "Kim tiên sinh, tôi xin lỗi, tôi..."

"Cậu có cảm thấy thoải mái hơn không?"

Điền Chính Quốc chưa kịp nói xong, Kim Thái Hanh đã ngắt lời cậu.

Ngữ khí của Kim Thái Hanh ôn nhu, không mang theo ý tứ trách móc nặng nề: "Tôi đã nói, cậu không cần ép buộc chính mình."

Chỉ câu nói này thôi, cảm xúc tích tụ bấy lâu nay của Điền Chính Quốc dường như đã tìm được lối thoát, nước mắt cứ thế tuôn ra. Một giọt nước mắt to chừng hạt đậu rơi xuống, Điền Chính Quốc mạnh mẽ lau nước mắt, cắn chặt hàm răng, không để cho mình khóc quá khó nhìn.

Điền Chính Quốc lặng lẽ khóc, Kim Thái Hanh liền đứng bên cạnh mặc cho cậu phát tiết, cho đến khi bờ vai gầy yếu của Điền Chính Quốc dần dần dịu lại, Kim Thái Hanh mới chậm rãi nói: "Cậu có thể tạm thời đội mũ đến khi cậu cảm thấy thoải mái tháo xuống mới thôi."

Cho dù trong lòng Kim Thái Hanh không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn thay đổi nguyên tắc của mình vì Điền Chính Quốc

Kim Thái Hanh cười nhẹ và nói thêm:

"Tôi hy vọng cậu sẽ không để tôi chờ ngày này quá lâu."

Khi hai người trở lại phòng chụp ảnh, đội ngũ vừa vặn đến lượt Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đi tới trước mặt người phụ trách, trên mặt có chút áy nát:

"Xin lỗi, đứa nhỏ có chút sợ người lạ, qua mấy ngày nữa tôi sẽ tự chụp ở nhà rồi mang đến, được không? "

Vốn dĩ chụp ảnh chỉ là để làm thẻ sinh viên, cũng không có gì to tát, người phụ trách vội vàng gật đầu: "Không sao, không sao, vậy thì làm phiền ngài."

Ánh mắt của y nhìn về phía Điền Chính Quốc phía sau Kim Thái Hanh, ngập ngừng hỏi: "Vậy bây giờ...tôi đưa
cậu ấy vào lớp trước nhé?"

Điền Chính Quốc theo bản năng nhìn hắn, Kim Thái Hanh gật đầu nói: "Đi đi, nếu có chuyện gì cứ liên hệ với tôi.

"Cảm ơn." Điền Chính Quốc yên lặng đi theo phía sau người phụ trách, đi được nửa đường, cậu đột nhiên quay
lại.

Lần thứ hai cậu quay lại trước mặt Kim Thái Hanh, thấp giọng nói: "Kim tiên sinh, hẹn gặp lại."

Sau đó, cậu mới chạy theo người phụ trách.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trên mặt Kim Thái Hanh mang theo nụ cười mà chính mình cũng không phát
hiện.

Điền Chính Quốc đi theo người phụ trách đi hết một đường về phía trước, hai người vòng qua một vòng, cuối cùng đến một phòng học.

Trong lớp có rất nhiều học sinh, người phụ trách gọi cô gái trẻ đứng trên bục giảng ra ngoài dặn dò hai câu, sau đó quay ra phía sau giới thiệu Điền Chính Quốc: "Đây là giáo viên chủ nhiệm của cậu, cậu có thể gọi cô ấy là cô Nhiễm."

"Chào cô, cô Nhiễm." Điền Chính Quốc không muốn làm cho Kim Thái Hanh mất mặt, vì vậy cậu cố gắng hết sức cung kính lễ độ.

Cô Nhiễm cười cười, vỗ vỗ vai Điền Chính Quốc: "Được rồi, vào lớp trước đi."

Tiếp xúc thân thể đột ngột khiến Điền Chính Quốc rất không quen, thân thể cứng lại một chút, kiềm chế ý muốn né tránh, cúi đầu bước vào phòng học.

Các học sinh trong lớp tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, Điền Chính Quốc không chút do dự tìm một góc ngồi xuống, một bạn học ngồi phía trước nghe thấy động tĩnh liền muốn chào hỏi cậu, nhưng nhìn thấy cậu ăn mặc có chút trầm ổn, đặc biệt còn có một chiếc mũ đen che toàn bộ khuôn mặt, cuối cùng cẩn thận xoay người lại.

Điền Chính Quốc đã quen ở một mình và không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, cậu lấy cuốn sách mới nhận được từ cặp sách của mình ra, cẩn thận cầm nó ra và mở ra một trang.

Câu chữ trong sách dày đặc, có một ít chữ Điền Chính Quốc không biết, lấy quang não mà Kim Thái Hanh cho
cậu mượn ra tra cứu, cậu mới khó khăn đọc từng chữ, giống như bọt biển nhiều năm khô khăn, cuối cùng mới có chút nước cấp ẩm.

Điền Chính Quốc đọc sách mê li đến mức xung quanh ngày càng có nhiều người cũng không biết, cho đến khi ai
đó vô tình đụng phải cánh tay của cậu, Điền Chính Quốc mới ngạc nhiên lớp học đã đầy người.

Cậu lặng lẽ rút cánh tay mình lại, để đảm bảo bạn học bên cạnh không chạm mình nữa, nhưng bạn học đã chủ
động vỗ cánh tay Điền Chính Quốc hỏi:

"Này, cậu tên gì?"

Những lần đụng chạm liên tiếp khiến Điền Chính Quốc có chút khó chịu, cậu chưa kịp nói chuyện, cô Nhiễm đứng trên bục giảng trước tiên ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, các bạn học, mọi người im lặng."

Cô Nhiễm tỉ mỉ giới thiệu những điểm giống và khác nhau giữa mô hình giáo dục của quân đoàn với trường học
bên ngoài, sau đó chuẩn bị cho học sinh
lên bục giới thiệu từng người một.

Cô đột nhiên nhớ tới lời căn dặn của người phụ trách, hi vọng cô có thể chăm sóc học sinh tên Điền Chính Quốc kia, cô nhìn quanh một vòng, đi đến phía sau bàn Điền Chính Quốc ngồi: "Vị bạn học này, bắt đầu từ cậu đi."

Nhất thời mọi ánh mắt trong lớp đều tập trung vào Điền Chính Quốc, sắc mặt cậu liền trở nên trắng bệch.

--
Cũng ít hoa thơm bướm lượn, xanh đỏ lòe loẹt 😇 Đồ của Bánh Quy chuẩn bị choa cục cưng Quốc Quốc tựu trường nà

Ví dụ của quang não:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro