Chương 8: Tôi không muốn nghe xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ánh mắt dò xét đặt ở trên người Điền Chính Quốc, trong lúc hốt hoảng, cậu nhớ tới cảnh tượng bị mọi người vây quanh khi mới tới cô nhi viện. Cậu không biết ai đã hét lên câu "Quái vật!" ấy, những đứa trẻ đang vây xem vội vàng chạy tán loạn, khi quay lại, trên tay chúng đã cầm sẵn gạch đá và gậy gộc.

Những vết thương trên thân thể đã khép lại từ lâu, nhưng Điền Chính Quốc vẫn luôn nhớ đến sự tuyệt vọng và hoang mang khi đó: Rõ ràng cậu không hề làm gì cả, tại sao cậu lại phải chịu sự hành hạ như vậy?

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, cưỡng ép chính mình không nhớ đến những hồi ức đó nữa.

Cậu nghiến răng, từng bước đi lên bục giảng.

Buổi tối, khi Kim Thái Hanh về đến nhà, Bánh Quy vội vàng bay tới trước mặt hắn: "Kim tiên sinh, từ khi về nhà đến giờ Chính Quốc vẫn luôn nhốt mình trong phòng, vừa làm bài tập vừa khóc, ngài mau đi xem cậu ấy đi!"

Đôi mắt của nó lóe lên hồng quang, âm thanh máy móc bởi vì kích động mà có chút sắc nhọn.

Ngữ khí của Bánh Quy thực sự quá khoa trương, Kim Thái Hanh thay giày và lên lầu cùng Bánh Quy. Mở cửa phòng, Điền Chính Quốc đang nằm úp sấp bên bàn, cúi đầu dùng bút viết gì đó, trên giường ở sau lưng là một xấp giấy nháp dày cộp đã qua sử dụng.

Kim Thái Hanh lặng lẽ tiến lại gần, cầm lên một cái nhìn xem, nét chữ trên giấy vô cùng có lực, có những nét còn xuyên thủng mặt giấy. Hơn nữa, xung quanh nét bút còn có mấy vệt nước còn chưa khô, thoạt nhìn giống như là nước mắt.

Kim Thái Hanh im lặng một chút, đặt tờ giấy xuống, đi tới bên cạnh Điền Chính Quốc: "Viết xong chưa?"

Thân thể Điền Chính Quốc đột nhiên ngẩn ra, vừa rồi cậu vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của chính mình, sau đó mới bỗng nhận ra trong phòng còn có thêm một người. Cậu ôm những gì đang viết vào lòng, trong tiềm thức không muốn Kim Thái Hanh nhìn thấy.

Kim Thái  chống tay lên bàn, dùng đầu ngón tay chỉ vào bài tập mà Điền Chính Quốc muốn giấu, cau mày nói: "Không được giấu."

Cậu buông lỏng tay, để cho Kim Thái Hanh lấy bài tập đi.

Kim Thái Hanh nhìn tổng quát hai lần, là bài tập toán học.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc.

Mặc dù Điền Chính Quốc để trống một nửa số câu hỏi, thế nhưng những câu mà cậu đã làm đều đúng. Một đứa nhỏ chưa từng được tiếp nhận nền giáo dục chính quy mà có thể đạt đến trình độ này tất nhiên là tốn không biết bao nhiêu công sức.

Kim Thái Hanh đặt lại bài tập lên trên bàn: "Làm tốt lắm."

"Cảm ơn, Kim tiên sinh."

Giọng nói của Điền Chính Quốc khàn khàn đến mức cậu khó có thể phát ra âm thanh, trắc trở nói lời cảm ơn ra khỏi miệng. Kim Thái Hanh vốn tưởng Bánh Quy nói ngoa, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như Điền Chính Quốc đã khóc, hơn nữa là không kiềm chế được mà khóc lớn.

Kim Thái Hanh chống một tay lên bàn, cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc: "Sao lại khóc?"

Điền Chính Quốc cắn răng lắc đầu.

Cậu không muốn nói với Kim Thái Hanh rằng cậu đã làm hắn mất mặt.

Khi tự giới thiệu bản thân, cậu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng mới nói được tên của mình, giáo viên chủ nhiệm cũng không làm cậu khó xử.

Nhưng sau đó trong giờ học toán, giáo viên số học chọn một người lên để trả lời câu hỏi, trùng hợp lại gọi tên Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc chưa từng học những thứ này, tuy rằng cậu đã cố gắng hết sức nghe giảng, nhưng vẫn giống như đang nghe mấy lời ru ngủ

Không ngạc nhiên chút nào, Điền Chính Quốc không trả lời được.

Nhắc lại đoạn hồi tưởng này, cậu cúi đầu, lặng lẽ nghiến chặt răng.

Đứa nhỏ không muốn nói,  Kim Thái Hanh cũng có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Hắn từng học ở quân đoàn nên biết tình huống ở đó như thế nào. Hầu hết những học sinh được học tập trong quân đội đều có thành tích không tồi, thầy cô dạy cũng rất nhanh, Điền Chính Quốc chưa từng đi học nên không hiểu bài là chuyện bình thường.

Kim Thái Hanh suy tư một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ sách bài tập của Điền Chính Quốc: "Câu này, cậu tính thiếu một trường hợp."

Hắn đứng sau lưng Điền Chính Quóc, hai tay vòng lấy nửa người cậu, thoạt nhìn như đang ôm người ở trong ngực.

Hai người cách nhau rất gần, Điền Chính Quốc có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể Kim Thái Hanh, đó là mùi sữa tắm mà hắn thường dùng, mà Điền Chính Quốc cũng dùng loại đó.

Sự đụng chạm thân thể đột ngột làm cho Điền Chính Quốc bị phân tán lực chú ý: "Cái nào, tình huống gì...?"

Kim Thái Hanh cầm bút lên, tiện tay lấy thêm tờ giấy nháp, vừa viết ra các bước làm bài vừa giải thích: "Khoảng giá trị của X là..."

Lời nói của Kim Thái Hanh như mây trôi nước chảy, giọng nói trầm ấm từ tính rơi vào tai Điền Chính Quốc, cậu đỏ mặt không biết vì sao, một vệt ý thức bị rút đi, rơi vào trên bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn.

Kim Thái Hanh ho nhẹ một tiếng: "Nghe hiểu không?"

Điền Chính Quốc đột nhiên hoàn hồn, vô thức mím môi gật đầu: "Đã hiểu, tôi hiểu được."

"Vậy được rồi." Kim Thái Hanh đặt bút xuống, liếc cậu một cái; "Nói lại cho tôi nghe."

Điền Chính Quốc chớp mắt, có chút sững sờ.

Lực chú ý của cậu vừa rồi bị bàn tay của Kim Thái Hanh thu hút, đầu óc choáng váng, làm sao có thể nhớ được các bước làm.

"Tôi...cái này..."

Điền Chính Quốc lúng túng mở miệng, một lúc sau như thỏ con bị phát hiện làm chuyện xấu, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, Kim tiên sinh."

Kim Thái Hanh ranh mãnh cười một tiếng: "Nhóc con, đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của Kim Thái Hanh đầy vẻ trêu chọc, khuôn mặt của Điền Chính Quốc càng đỏ hơn một chút, nhưng ngữ khí không căng thẳng như trước: "Tôi xin lỗi, Kim tiên sinh, vừa nãy tôi thất thần..."

"Yêu cầu của quân đoàn đối với các môn văn hóa qua môn là được. Còn một năm nữa, không cần gấp."

Kim Thái Hanh đưa tờ giấy nháp cho Điền Chính Quốc, đứng thẳng người lên: "Nếu còn có bài nào không hiểu, có thể đến thư phòng tìm tôi. Mỗi ngày tôi sẽ cho cậu thời gian nửa tiếng, từ chín giờ rưỡi tối đến mười giờ."

Mãi đến tận bây giờ, Điền Chính Quốc mới nhận ra vừa rồi Kim Thái Hanh đã làm gì. Hắn đích thân an ủi cậu, giảng bài cho cậu, thậm chí còn ân xá cho cậu vào thư phòng của hắn... Chỉ vì cậu không theo kịp chương trình học.

Tư lệnh của quân đoàn Đệ nhị, thượng tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc, lại có một mặt dịu dàng như vậy, e rằng nói ra sẽ không ai tin được.

Kim Thái Hanh tốt đến mức có khiến người ta cảm thấy hư ảo, Điền Chính Quốc thắc mắc không biết có phải kiếp trước mình đã cứu vớt toàn bộ tinh hệ hay không, cậu khẽ véo mình một cái để khẳng định mình không phải nằm mơ.

"Cảm ơn ngài, Kim tiên sinh, ngài thật sự là người tốt." Ngữ khí của Điền Chính Quốc đầy nghiêm túc.

Người tốt sao? Kim Thái Hanh vì kinh ngạc mà sững người, sau đó từ từ nhắm lại mi mắt.

Hắn đang nhớ đến mục đích ban đầu của mình khi đưa Điền Chính Quốc trở về.

"Có lẽ vậy." Kim Thái Hanh thì thào nói nhỏ, để cho Điền Chính Quốc tiếp tục học rồi rời khỏi phòng.

"Cạch" tiếng khóa cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh trở lại, không khác gì lúc trước khi Kim Thái Hanh tiến vào. Chỉ là mùi hương nhàn nhạt thuộc về Kim Thái Hanh còn quanh quẩn trong hơi thở của Điền Chính Quốc, lưu luyến không rời.

Điền Chính Quốc vỗ nhẹ lên khuôn mặt có chút nóng của mình, rút ra mảnh giấy mà hắn vừa viết.

Dựa vào ánh sáng của đèn bàn, cậu sao chép nội dung trong tờ giấy một lần, sau đó cẩn thận cắt ra phần giấy mà Kim Thái Hanh đã viết, gấp đi, gấp lại, cuối cùng đặt ngay ngắn vào đáy ngăn kéo của bàn học.

Khi đang viết lại câu hỏi, Điền Chính Quốc nhận thấy các ký hiệu toán học khiến cậu vừa mắt hơn rất nhiều, chúng tròn tròn như những con nòng nọc nhỏ, vô cùng dễ thương.

Trở lại phòng làm việc, trong tâm trí Kim Thái Hanh chỉ lưu lại mỗi đôi mắt trong xanh như biển của Điền Chính Quốc lúc lần đầu gặp gỡ. Kim Thái Hanh nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát lan tỏa trong miệng, hắn không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, bắt đầu xử lý công văn để trên bàn.

Điền Chính Quốc giống như gốc cỏ dại bên đường, thoạt nhìn không đáng chú ý, nhưng lại tươi tốt, có sức sống vô cùng mạnh mẽ, dưới sự hướng dẫn của Kim Thái Hanh, cậu thích ứng với cuộc sống của quân đoàn với tốc độ kinh người. Ngay cả người phụ trách trong quân đoàn đã hơn một lần khen ngợi cậu trước mặt Kim Thái Hanh.

Dù biết chắc chắn không tránh khỏi những lời nói khoa trương, nhưng Kim Thái Hanh vẫn rất hài lòng, đứa nhỏ mà hắn chọn làm sao lại có thể kém được?

Mỗi ngày diễn ra rất suôn sẻ cho đến tận... Hai tuần sau.

Kim Thái Hanh đang làm việc đột nhiên nhận được một yêu cầu liên lạc từ người phụ trách trong quân đoàn.

Hắn đặt bút xuống, chuyển sang thông tấn khí.

Giọng điệu của người phụ trách có chút bối rối, còn mang theo ý tứ thăm dò:  "Kim thượng tướng, xin hỏi bây giờ ngài có rảnh không?"

Kim Thái Hanh gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi: "Có chuyện gì?"

Mí mắt của hắn không có dấu hiệu nào mà giật giật hai lần.

"Là như thế này..." Người phụ trách nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ Chính Quốc đánh nhau với bạn học trong lớp. Bây giờ cả hai đều đang ở bệnh viện, ngài là người giám hộ của cậu ấy, cho nên... "

Kim Thái Hanh nhíu mày, người phụ trách còn chưa kịp nói xong đã ngắt lời y: "Bệnh viện nào?"

"Là bệnh viện Số 1 trực thuộc Quân khu."

"Tôi sẽ đến ngay lập tức."

Hắn âm trầm cúp điện thoại, lấy áo khoác từ trên mắc áo bên cạnh, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Khi Kim Thái Hanh đến bệnh viện, cả hai người đã được băng bó và ngồi trên hai chiếc giường. Trên tay Điền Chính Quốc có vài vết bầm tím, xem ra không còn vết thương nào rõ ràng nữa, còn cậu học sinh kia thì thê thảm hơn, ba lớp áo trong và ngoài như đều bị rách nát.

Nhìn thấy hắn đến, người phụ trách nhanh chóng đi tới: "Thật sự không tiện Kim thượng tướng, chủ yếu là..."

"Không cần nhiều lời." Kim Thái Hanh không muốn nghe y phí lời, đi thẳng đến chỗ Điền Chính Quốc nhìn cậu từ trên xuống dưới, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Điền Chính Quốc vẫn đội một chiếc mũ lớn trên đầu, cúi đầu tránh ánh mắt của Kim Thái Hanh, chỉ trầm giọng nói: "Xin lỗi, Kim tiên sinh."

Kim Thái Hanh trầm giọng nói: "Tôi không muốn nghe xin lỗi."

Ngón tay Điền Chính Quốc gần như bối rối, sít sao kéo quần áo của chính mình, túm thành nếp, một lúc sau lại nói: "Xin lỗi."

Kim Thái Hanh không quen ló mặt, cho nên cậu học sinh ngồi bên cạnh nhất thời không nhận ra hắn, ước chừng hắn là phụ huynh của Điền Chính Quốc, vội vàng tố cáo: "Là cậu ta đánh cháu trước!"

Điền Chính Quốc quay đầu trừng cậu ta, nhưng không có phản bác.

Cậu học sinh đó còn không chưa cam lòng, nói tiếp: "Ai biết cậu ta không nói lời nào mà động thủ, chú, chú nhìn đi, tay chân của cháu đều tím hết rồi!"

Vừa nói, cậu ta vừa cho Kim Thái Hanh xem vết thương trên cơ thể mình.

Kim Thái Hanh cau mày gọi người phụ trách đang đứng bên cạnh đến: "Lúc đó có giáo viên ở đó không?"

"Có, có." Người phụ trách nhanh chóng gật đầu, "Lúc đó là lớp của cô Nhiễm, bây giờ cô Nhiễm đang đợi ở hành lang bên cạnh."

"Gọi cô ấy vào."

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ nhỏ nhắn bước vào, khi hắn nhìn thấy bóng dáng của cô, Điền Chính Quốc đang ngồi trên giường bệnh đột nhiên phát ra tiếng gào thét đau đớn.

Trong tay cô Nhiễm hình như đang cầm thứ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro