𝐘𝐨𝐮'𝐫𝐞 𝐦𝐲, 𝐦𝐲, 𝐦𝐲, 𝐦𝐲 𝐥𝐨𝐯𝐞𝐫.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshot by winvincere.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, mong đừng mang đi đâu.

---

Đi bộ trên sân trường đại học cũ đồng thời hồi tưởng lại cuộc sống của tôi trước đây. Tôi không thể không mỉm cười.

"Ở đây thực sự đã thay đổi rất nhiều nhỉ?"

Tôi cảm thấy tim đập mạnh khi nhớ về anh ấy. Tôi nhớ Bright.

Anh ấy là một người bạn của tôi. Người bạn thân nhất.

Nơi mà tôi đang đứng hiện tại  chính là nơi xảy ra cuộc chạm mặt đầu tiên giữa chúng tôi. Nó vẫn rõ ràng trong kí ức của tôi, tôi như thế nào mà ngẩn người ra khi đụng phải ánh mắt của anh. 

Tuy anh đang thở gấp và đổ một chút mồ hôi nhưng tôi lại cảm thấy đây là khuôn mặt hấp dẫn nhất mà từ trước đến nay tôi từng được thấy. Anh chạy về phía tôi với vẻ mặt kì quái.

"Bạn là Win đúng không? Chủ tịch của JPOA?"

"Vâng, là tôi. Có chuyện gì thế?"

"Tôi là nhân viên của tổ chức mà bạn đã gắn bó một thời gian dài. Tôi cần chữ ký của bạn trong lá thư này. Văn phòng sẽ cần thứ này vào lúc 10h sáng và ừm bây giờ đã là 9h30 haha. Bạn có thể ký tên được chứ?" Anh ta trưng ánh mắt cầu cứu nhìn tôi. Thật đáng yêu.

Tôi đọc lá thư và ký tên phía dưới góc tờ giấy.

"Cảm ơn nhé!" Và rồi anh ấy rời đi sau khi nở một nụ cười tươi nhất với tôi.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Sau này hôm đó, chúng tôi vẫn tiếp tục bằng một cách vô tình hay hữu ý mà gặp lại. "Trường đại học thực sự đã tạo điều kiện cho buổi gặp của chúng tôi?" Tôi đã nghĩ.

Chúng tôi đã gặp nhau trong mọi sự kiện mà cả hai tổ chức. Tôi và anh đã nói chuyện với nhau, trêu ghẹo nhau và cười với nhau. Không biết từ bao giờ chúng tôi trở nên thân thiết. Thân đến mức chúng tôi ở bên nhau hằng ngày mà không thể tách rời. Tôi bây giờ thấy có chút nhớ anh ấy.

"Hey Mike!"

"Ê, Win! Mày đang làm gì ở đây?"

"Tao với anh trai. Tao đi cùng anh đến đăng ký"

"Oh, ổng đâu rồi?"

"Anh ấy đang trong  nhà vệ sinh"

"Oh, okay. Nhân tiện, tao đang có một bữa tiệc vào tối nay. Đến chơi cho vui và  mang theo thằng bạn của mày nhé"

"Bạn nào cơ?"

"Bạn mày ấy! Bright ấy!"

"Ohh" Tôi cười.

"Nhân tiện dạo này nó thế nào?"

"Chúng tao không còn là bạn nữa"

"Cái gì? Thật à? Chuyện gì đã xảy ra?" Mike hỏi một cách lo lắng.  Tôi nở một nụ cười nhẹ.

"Chúng tôi không còn là bạn nữa..."

"... We're lovers"

Mà chúng tôi là người yêu của nhau!

-End-





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro