3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết qua bao lâu, Azusa tự mình đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Em tìm lấy cho mình một chỗ ngồi thoáng đãng phía bên ngoài quán, tránh xa những ồn ào bên trong đã làm đầu óc mình chếnh choáng. Đêm đen thăm thẳm đã thêu dệt khắp chốn, cơn gió mát lạnh chợt thổi qua khiến em co mình rụt người. Em đã quá chủ quan với thời tiết ngày một thất thường ở Tokyo, khi ban ngày có thể nắng chói chang mà ban đêm vẫn xuống nhiệt nhanh chóng tới vậy. Hôm nay em chỉ mặc một chiếc váy mỏng, vốn không thể nào chống lại cơn run rẩy đang từng hồi làm da em sởn lên gai ốc.

Đúng là chẳng có thứ gì chiều lòng người.

Ngay lúc em còn đang nhíu mày, gục đầu chán nản về thứ khí hậu quái đản đang hành hạ mình, từ đâu xuất hiện một chiếc áo khoác choàng qua vai. Mùi nước xả vải lạ lẫm lướt qua mũi khiến em bừng tỉnh. Và em nhìn thấy mũi giày xa lạ đang đứng ngay trước mắt mình. Trái tim em lại hẫng nhịp khi nhận ra đó chính là anh.

"Sao lại ra bên ngoài này vậy?"

"Furuya-san...Sao anh lại ở đây?"

Chợt nhận ra điều gì, Azusa hoảng hốt. Em vội cởi chiếc áo khoác ở trên vai ra thì bị anh giữ chặt lại, không thể nhúc nhích.

"Em đang lạnh đấy. Cứ mặc tạm vào đi."

"Nhưng...cái này là của Furuya-san. Em vẫn phải trả lại."

"Không sao." Rei mỉm cười, thanh âm trầm ấm quẩn quanh bên tai em. "Hôm nào lên trường thì em trả lại cũng không muộn."

Mặc dù má em đã đỏ hơn trái táo chín, Azusa vẫn gật nhẹ đầu. Em không muốn từ chối anh, và hơn hết mọi thứ thuộc về anh thì em đều trân trọng nâng niu. Chỉ là em không ngờ tới anh lại một lần nữa chủ động. Ban nãy là uống hộ bát nước giải vây cho em, còn lần này là chiếc áo khoác. Đến cùng anh tỏ ra quan tâm em là vì điều gì? Cho dù em có cố gắng lật tung trí nhớ cũng không thể tìm ra rằng trước đó em và anh có từng gặp nhau.

Có lẽ anh chỉ thấy tội tình cho em khi bị ép buộc vào thế tiến thoái lưỡng nan. Và nhìn em đáng thương không ngừng run lập cập trước gió lạnh mà mủi lòng đưa cho em áo khoác mà thôi. Phải, em nên tin vào lí lẽ đó. Thay vì ôm lấy hi vọng hão huyền rằng anh có để ý đến em.

"Cảm ơn anh, Furuya-san. Hôm nay anh đã giúp em hai lần rồi."

"Không có gì đâu. Em đừng khách sáo."

"Thật ra..."

Azusa ngập ngừng, cuống họng em khô khan không thể cất lời. Nhưng rồi em quyết định vẫn lên tiếng để giải thích. Dẫu rằng em không chắc anh có muốn nghe hay không.

"Thật ra... hôm nay em vốn tưởng là buổi đi ăn với các bạn. Em không ngờ lại có thêm các anh ở đây. Nếu có gì thất thố, mong anh đừng để tâm ạ. Cho em xin lỗi."

"Anh hiểu mà. Em không cần phải xin lỗi. Đó không phải là lỗi của em."

Rei phì cười trước màn giải thích đầy vụng về của em. Em quả thật là một người suy nghĩ và đắn đo quá nhiều. Có lẽ trong cái đầu nhỏ bé của em đã vẽ ra hàng trăm viễn cảnh với ti tỉ lí do cho buổi hẹn hôm nay. Để rồi sau cùng là lo sợ làm mích lòng người khác nên phải vội vàng xin lỗi.

"Anh cũng không nghĩ là sẽ gặp được Enomoto-san ở đây. Nhưng mà bây giờ anh lại thấy thật may mắn vì đã không từ chối lời đề nghị của Hagi."

"D-dạ?"

"Không có gì đâu."

Rei vươn tay xoa nhẹ lấy mái đầu nhỏ của em. Từ ngày đầu thấy em từ trên ban công anh đã thấy vóc dáng em rất nhỏ nhắn. Nếu không phải vì anh luôn cố gắng định hình thì khó có thể nhận diện ra em giữa vô vàn sắc xanh của đồng phục trường. Giờ đây khi gặp em ở khoảng cách gần, trông em còn nhỏ bé hơn so với anh tưởng tượng.

"Furuya-san, anh xoa đầu em làm gì vậy?" Azusa khó hiểu nhìn anh.

"Thì...tại vì em nhỏ con quá đó."

"E-em không có nhỏ con."

"Rõ ràng là có mà. Em thử đứng lên xem có cao được bằng anh không?"

"Chắc chắn là em không cao bằng. Tại vì Furuya-san cao sẵn rồi, làm sao em với tới được?"

"Thế mới nói là em nhỏ con."

"Em không hề nhỏ con!"

"Em có. Rõ ràng quá rồi mà?"

"Rõ ràng là em không mà!"

"Anh bảo là có đấy."

"Nhưng em bảo là không!"

Bấy giờ, Rei nhặt một chiếc lá dưới chân. Anh giơ lên trước mặt em và khảng khái tuyên bố.

"Giờ anh đưa cái lá này lên tay. Em mà lấy được nó từ tay anh bằng đôi chân mình thì anh công nhận lời em nói."

Hiển nhiên rằng em chẳng thể nào với tới được, mặc cho em có kiễng mũi chân đến bao nhiêu thì vẫn cách tay anh một khoảng quá dài. Sau cùng em vẫn thua, giận dỗi dậm chân ngồi xuống ghế. Chẳng thèm liếc nhìn anh thêm một cái. Anh vốn dĩ là cao sẵn rồi, dù em có có gấp mấy cũng chẳng thể chạm tới. Anh vốn biết rõ như vậy nhưng vẫn còn cố gắng đùa giỡn em.

Nhìn thấy em cau mặt im lìm không nói chuyện, Rei không còn muốn trêu chọc em nữa. Em đối với anh có thể nhỏ con về ngoại hình, nhưng về vị trí trong lòng anh thì đã đứng đầu từ khi nào không hay. Vậy nên chẳng có gì lạ khi anh trở nên bối rối, nhất là thấy em ngoảnh mặt làm ngơ mình. Mặc cho anh quỳ xuống năn nỉ cầu xin gãy lưỡi.

"Anh xin lỗi mà. Tha lỗi cho anh nhé, được không?"

"Lần sau anh không vậy nữa."

"Anh làm trò gì cho em vui ha? Em thích lộn nhào không?"

Và sau đó là màn nhào lộn xiếc khỉ và ke đầu cực ngầu từ vị trí của Furuya Rei. Mặc cho vài người đi đường chỉ trỏ nhìn anh như một thanh niên vừa trốn trại tâm thần thì anh vẫn bình tĩnh nhắm mắt và nhảy nhót cực kì thành thục. Sau một hồi bốc đầu, đúng hơn là lộn nhào cực nhiệt huyết, cuối cùng Azusa cũng không nhịn được đứng dậy ngăn cản anh làm trò ngốc nghếch ngay giữa đường phố đông đúc.

"Furuya-san...được rồi, anh đừng nhào lộn nữa. Ở đây có nhiều người như vậy, em...ngại lắm."

"Vậy em hết giận chưa? Nếu chưa anh làm tiếp cho em xem nhé?"

"Được rồi mà. Anh đừng làm nữa. Em hết giận rồi được chưa?"

Azusa bất lực so vai chịu hàng. Em có ngờ đâu Rei lại làm ra mấy cái này, còn ngay giữa đường chỉ để mua vui, dỗ cho em hết giận. Anh thực sự khiến em chết trân nghẹn họng, không thể nào mảy may dửng dưng nhìn anh nhảy múa điên loạn như vậy nữa. Hơn hết là với gương mặt đẹp trai đó thì đúng là chẳng khác gì gấp đôi sát thương cho em. Azusa em chưa bao giờ có thể lạnh lùng và sắt đá nổi với chàng trai trong lòng mình.

Rei hớn hở khi thấy em có chút biểu cảm trên gương mặt. Ánh mắt xanh ngọc lại một lần nữa đựng đầy bóng hình anh. Đến cả dáng vẻ nhíu mày tức giận, giận dỗi của em cũng làm tim anh tan ra thành nước. Thật sự cô gái trong lòng anh là một người rất biết cách thu hút người khác, anh cũng không là ngoại lệ. Em xinh xắn một cách quá đáng, khiến anh chẳng thể nào thôi rung rinh. Vì em mà anh có thể sẵn sàng làm mọi thứ, dẫu cho có khờ khạo bao nhiêu đi chăng nữa.

Chẳng đợi cho Rei kịp vui mừng bao lâu, Azusa đã vội vã chạy sang bên góc đường. Em mải miết tìm kiếm quanh đó, cho đến khi nhìn thấy một chú mèo tam thể nhỏ đang cố chui rúc vào góc tường nhỏ hẹp để lấy được chút thức ăn. Cái bụng lép kẹp tưởng chừng như da có thể dính vào nhau bất cứ lúc nào cùng tiếng kêu khàn khàn yếu ớt khiến Azusa lập tức mủi lòng. Em lục trong túi xách lấy ra một gói súp thưởng, gọi một tiếng meo meo để thu hút sự chú ý của nó.

"Nè, ăn đi nhóc. Đừng sợ, chị không làm hại em đâu."

Đánh hơi được mùi thơm của gói súp, chú mèo lúc đầu còn e dè vì có con người ở đó. Nhưng rồi trước sự cám dỗ của đồ ăn, nó cũng dè dặt tiến lại liếm thử một cái. Để rồi sau đó lại không thể dứt ra được mà ăn lấy ăn để thứ đồ mà Azusa cầm trên tay.

"Giỏi lắm nhóc con. Ăn mạnh vào nhé."

Azusa cười khúc khích trước dáng vẻ háu ăn của nó. Em không để ý Rei đã đứng phía sau từ lúc nào. Với con vật còm nhom ở dưới chân không có chút hứng thú gì cho cam, anh khịt mũi một cái rồi hất mặt quay đi. Không phải bởi vì anh không thích động vật, mà là vì nhóc con này đã lấy luôn tâm điểm vốn đang trên người anh về phía mình. Tất nhiên là vô cùng thành công thu hút được cô gái của anh. Nhìn ánh mắt rạng rỡ từ em, chúng còn sáng hơn cả mấy tấm đèn led từ các cửa tiệm gần đó, anh lạnh lùng khoanh tay. Đến cùng, anh vẫn chẳng bằng được một chú mèo hoang mà em mới chỉ gặp được vài phút.

"Em thích mèo lắm sao?"

Rei thả một câu hỏi nhẹ tênh, đồng thời quăng ánh nhìn tóe lửa điện về thứ sinh vật đang liên tục meo meo kia.

"Dạ, em thích mèo lắm. Nhưng mà nhà em không cho nuôi nên em cũng đành thôi..."

Nhà em vốn có người dị ứng lông chó mèo, cho dù em có muốn nuôi lấy một thú cưng cũng là điều không thể. Azusa vuốt ve chú mèo hoang em vừa mới tìm được, em thực sự rất dễ động lòng trước những con vật hoang không có chủ xung quanh mình. Nhưng sau cùng, ngoài việc luôn luôn trữ vài gói súp thưởng bên mình thì em lại chẳng thể đem giữ chúng về nhà nuôi nấng. Em không thể đánh cược sức khỏe của bố mẹ mình với những đứa nhóc tì này được.

Thế nhưng rồi khi ngước thấy Rei đang bên cạnh mình, đột nhiên em nảy ra một chủ ý táo bạo.

"Furuya-san, em nhờ anh một việc được không? À thì...nếu anh từ chối cũng không sao đâu..."

"Anh sẽ nuôi nó. Khi nào muốn thăm thì em có thể qua chỗ anh."

"Th-thật sao ạ? Em cảm ơn anh rất nhiều, Furuya-san!"

Trông thấy nụ cười vui vẻ vô tư từ phía em, Rei chợt ngẩn người. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng mình sẽ thích một ai đó chỉ vì một nụ cười, cho đến khi em xuất hiện và lặng lẽ đem theo tim anh đi mất. Hơn cả, anh cũng không thể nào không xiêu lòng trước bóng dáng nhỏ bé lí nhí cầu xin của em, nhất là đôi mắt xanh ngọc ấy cứ ầng ậng một tầng nước mỏng long lanh chỉ chực chờ rơi xuống nếu anh thẳng thừng khước từ. Sau cùng anh vẫn luôn phải đầu hàng không điều kiện trước cô gái ấy.

Nhưng ít ra anh cũng thu hoạch được ít lợi lộc ngoài lề vì có được một thú cưng bất ngờ. Và cả những cuộc hẹn đến thăm sau này giữa anh và em. Vậy nên anh chẳng ghét bỏ gì nhóc con dưới chân nữa.

Đêm đen ở Tokyo ngày một dày đặc, ánh trăng bàng bạc treo trên bầu trời rải cả triệu ngôi sao lấp lánh, soi rọi xuống hai bóng hình một cao một thấp hòa lẫn vào nhau, in đậm dưới nền đường tất bật người qua lại. Và rồi hai trái tim từ khi nào cùng vô thức đập chung một nhịp, dạo nên một khúc nhạc êm ái về tình yêu đầu đời đầy ngây ngô của tuổi thanh xuân.

Thế nhưng không phải chỉ có hai người bên ngoài quán ăn là nghĩ như vậy. Hội F4 và đám bạn của Azusa đã lén lút ra ngoài từ bao giờ, đồng loạt tìm một chỗ nấp trong ngõ hẻm trông ra phía ngoài kia. Từng người một không ngừng thay đổi xoành xoạch biểu cảm trên mặt khi chứng kiến tất cả những gì vừa diễn ra.

"Này, có vẻ chúng ta thành công rồi đấy. Không uổng công mình đi nhờ Hagiwara-san làm cầu nối mà."

"Tụi anh cũng phải cảm ơn mấy đứa. Nếu không có tin tức của mấy đứa thì chắc buổi tối hôm nay đã không thành công mĩ mãn như thế." Hiro giơ ngón cái đầy tán thưởng hội bạn thân của Azusa vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không ngờ Zero có tí hormone tình yêu vào là cư xử như vậy đấy. Phải cùng đường lạc lối lắm thì cậu ta mới nghĩ ra cách hèn mọn này để dỗ gái." Date tặc lưỡi buông một câu bình phẩm hết sức thuyết phục.

"Đấy là mấy cậu hay nhìn thấy Zero thường ngày trông cứ hờ hững thế thôi. Chứ những biểu hiện ngày hôm nay của cậu ấy, mình biết từ đầu rồi."

Hiro khoanh tay, chậm rãi cất lời. Anh quá hiểu cậu bạn thân nối khố của mình.

Nhưng Matsuda và Hagiwara suy cho cùng vẫn có cái nhìn quá đỗi khác biệt về ông bạn thân.

"Đệch mợ, Zero thằng này nó dại gái đến bại hết mẹ não rồi chúng mày. Giờ còn nhảy nhót như vừa mới chích dại để dỗ gái nữa chứ? Địt con mẹ mắt tao, quên cụ mất phải mang kính râm!"

Matsuda há hốc mồm, may là nước miếng chưa rỏ xuống. Cậu chàng còn không cả chú ý có một con chim vừa đậu trên mái tóc mình vì lầm tưởng đó là nơi làm tổ.

"Thôi thôi Jinpei-chan, chích ngừa dại cũng không sốc phản vệ như Zero đâu. Phải nói là người có tình yêu, ai rồi cũng cư xử những mấy đứa đần mới đúng."

Hagiwara đưa tay ngắt lời cả bọn, chốt hạ bằng một câu chí lí hết mực. Tất cả tám cặp mắt vẫn láo liên theo dõi phía bên kia. Mặc cho chủ quán ăn vừa đi ra thu dọn thấy một toán khách hàng của mình đang núp lùm ở chỗ bãi rác hôi mù này, chỉ để thâu trọn mọi khoảnh khắc của cặp gà bông nào đó.

Đúng là chơi với nhau nhiều thì rồi ai cũng mất hết IQ mà...


the end.


---

A/n:

Truyện vậy là hết rồi đó. Cái fic này sinh ra chỉ là để bù đắp cho sự ngọt ngào bị thiếu thốn trầm trọng bên So Far Away thôi. Lúc đó mình tính viết lãng mạn một chút, nhưng thật không ngờ khi viết xong mình bẻ plot thành cái đống bừa bộn hài cốt cỡ này đây. Nếu các cậu thấy văn phong lạ lẫm thì ừ, chính mình cũng nói là mình chẳng biết mình đang viết gì hết đâu.

Dù sao thì cảm ơn các cậu đã đọc hết Thơ ngây nhé!


#cua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro