-Bắt đầu-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đầu năm 1946, Nam Kinh]

"Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa! Sở điều tra đến làm việc!"

Vào nửa đêm, Ngu Thư Hân bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa ngoài hành lang khách sạn. Nàng lập tức lấy khẩu súng lục dưới gối ra.

Những người này đều đã đi vào phòng bên cạnh. Bước chân ngoài cửa hỗn loạn, như đang cố ý tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại nhanh chóng vang lên, Ngu Thư Hân đặt khẩu súng sau thắt lưng và mở cửa cho bọn họ.

Hơn chục tên lính Quốc dân đảng tập trung trước phòng ngủ của nàng, nam sĩ quan trẻ đứng đầu hàng với cấp bậc cao, khi nhìn thấy Ngu Thư Hân, hắn ta vẫn giữ lại ba phần lịch sự: "Thưa cô, chúng tôi đang truy tìm tên Cộng sản đêm nay vừa đảo tẩu và thấy hắn chạy vào khách sạn này. Làm phiền cô cho thuộc hạ của tôi vào phòng tìm kiếm một chút"

Quốc dân đảng và Cộng sản đảng, sau khi cùng nhau đẩy lùi quân Nhật Bản, một cuộc nội chiến kéo dài bắt đầu để giành lấy quyền lực nhà nước. Quốc dân đảng, với lãnh đạo xuất thân từ tư bản, đương nhiên đi theo con đường cũ của chủ nghĩa tư bản phương Tây. Cộng sản đảng tin tưởng vào chủ nghĩa cộng sản, và quyền lực của người đứng đầu Cộng sản đảng hiện đang được mở rộng từng ngày.

Vào lúc này, mũi giáo lạnh lẽo của quân đội Quốc dân đảng chỉ còn cách cơ thể nàng có hai bước chân, Ngu Thư Hân liền nhường đường, nhóm binh lính hùng hổ xông vào, thô bạo lục lọi phòng nàng. Chọn cách lấy nòng súng mở cửa tủ và chăn bông.

Ngu Thư Hân dựa vào cửa, sau lưng ôm chặt khẩu súng lục.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên từ bên cạnh, viên quan đứng đầu nghe thấy tiếng động vội chạy ra ngoài, những người khác cũng theo đó mà chạy ra khỏi phòng.

Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức khóa cửa lại. Lại tắt đèn đi, trong bóng tối nàng như tìm lại được bình yên.

Cô dựa vào tường một lúc thì nghe thấy tiếng mắng nhiếc mơ hồ từ bên cạnh.

"Mẹ kiếp, ngươi hét cái gì?"

"Cán bộ, trẻ con, trẻ con không biết gì cả!"

"Chết tiệt, các người đang làm trì hoãn việc bắt tội phạm của ta đấy!"

Ngu Thư Hân đang chăm chú lắng nghe tiếng ồn ào bên cạnh, đột nhiên, trong bóng tối có bàn tay từ phía sau bịt miệng nàng, ôm chặt lấy thân thể của nàng. Người kia mạnh mẽ đến mức kẹp chặt lấy hai cánh tay của nàng. Ngu Thư Hân đã không đủ năng lực để chống lại, huống chi là lấy ra khẩu súng đeo ở thắt lưng.

"Im lặng một chút!" Người phía sau nhẹ giọng cảnh cáo bên tai Ngu Thư Hân. Mặc dù giọng nói hơi trầm và khàn, nhưng nàng vẫn có thể nhận thấy được đây là giọng của phụ nữ, vì vậy mà tư tưởng phòng ngự trong đầu cũng giảm xuống một nửa.

Sau một lúc, Ngu Thư Hân cũng bình tĩnh lại, trong cơn hoảng loạn khi nãy nàng đã cho bản thân không gian để suy nghĩ ----Đây là ai? Có phải là người vừa rồi mà quân đội Quốc dân đảng muốn bắt hay không? Cô ấy vào đây khi nào vậy? Ngu Thư Hân là người luôn ngủ rất trầm nên nàng hoàn toàn không nhận thấy điều đó.

Người phụ nữ ôm sau lưng nàng liên tục thở gấp, hai thứ mềm mại trên ngực dính chặt lấy lưng nàng. Ngu Thư Hân bắt đầu suy nghĩ lung tung: Cô ấy là phụ nữ, cô ấy có thật. Trên ngón tay cô ấy có thoảng thoảng mùi tử đinh hương và có lẽ cô ấy là cũng là một người kĩ tính.

Sau khi tiếng của những tên lính đuổi theo bên ngoài khách sạn dần dần biến mất, người phụ nữ kia cuối cùng cũng không còn bao sức mà thả Ngu Thư Hân ra. Nàng vô thức xoa xoa đôi má bị bóp đến đau của mình, ngay sau đó liền bị người kia dùng súng đè lên đầu.

"Đừng nói với ai rằng tôi đã từng ở đây, bằng không người chết sẽ là cô" Khẩu súng lục của Ngu Thư Hân đã nằm trong tay người phụ nữ kia không biết từ lúc nào.

Cô ấy đeo khăn bịt mặt đen, có vẻ như đã dành mọi sức lực còn lại để nói chuyện, chỉ còn chút hơi tàn mà tựa vào tường. Tay kia rơi xuống, máu chảy xuống cổ tay rồi theo đó nhỏ giọt xuống mặt đất. Mặc dù khí tức có chút hung dữ nhưng cơ thể cô ấy dường như không còn chút sức nào có thể tấn công.

"Cô chảy nhiều máu quá rồi, trước tiên để tôi băng bó vết thương đã" Ngu Thư Hân nhanh chóng bình tĩnh lại, bày ra vẻ mặt thân thiện nhất có thể.

Nữ tử kia nhìn nàng, một đôi mắt phượng xinh đẹp hơi hơi trắng bệch. Sau khi nhìn Ngu Thư Hân được một lúc, cô xé khăn che mặt, sau khi hô hấp được thông thuận, liền thở ra từng hơi nặng nhọc.

Có lẽ cô ấy trẻ hơn Ngu Thư Hân một chút, và khuôn mặt hoàn toàn được tiết lộ của cô thanh tú một cách đáng ngạc nhiên. Làn da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng tắp nhưng đôi môi đã mất đi huyết sắc. Thật lâu sau, nữ tử kia mới chậm rãi nói ra một chữ: "Được"

Lúc Ngu Thư Hân tìm thấy hộp thuốc, người phụ nữ kia ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn ở giữa phòng và không chút do dự cởi bỏ quần áo của mình. Ánh trăng ảm đạm, nửa thân trên của người phụ nữ không mảnh vải che đi, máu dính đầy trên tấm lưng trắng nõn, vết thương do súng bắn vào vai bê bết máu.

Nữ tử kia trực tiếp cầm lấy chai rượu, đổ lên vết thương, thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn đã đè nén, giống như một con thú bị kẹp trong miệng một con giã thú. Cô nghiến răng nói: "Giúp tôi lấy viên đạn ra trước. Đừng bật đèn"

Ngu Thư Hân lúc này có chút bối rối, thực ra nàng vẫn là đề phòng vị khách không mời này. Ngu Thư Hân hít một hơi thật sâu và nhờ vào ánh trăng mờ ảo trên cao để quan sát cận cảnh vết thương do bị đạn bắn kia.

Viên đạn xuyên vào ra thịt trắng mềm, xung quanh là lớp da đã bị tàn phá khủng khiếp, có thể mơ hồ nhìn thấy phần đuôi của viên đạn đồng. Ngu Thư Hân không khỏi nổi da gà, như thể vết thương rỉ máu kia ở trên người mình. Trên lưng người phụ nữ có những hình xăm đỏ nổi bật, giống như một chuỗi chữ rune, trộn lẫn cùng máu đỏ sẫm, tạo cho người ta một ảo giác kỳ lạ.

Người phụ nữ ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ bất mãn. Ngu Thư Hân nhận ra sự thô lỗ của mình liền nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Nàng cẩn thận bóp ra viên đạn, dùng thuốc bột phủ lên vết thương và quấn băng lại. Người phụ nữ kìm nén cơn đau và khẽ run lên.

May mắn thay, Ngu Thư Hân đã từng theo học một lớp y thuật ở trường và biết một vài điều về điều trị vết thương do đạn bắn và kỹ thuật băng bó. Hết vòng này đến vòng khác, những ngón tay lạnh lẽo của nàng lướt qua cánh tay người nữ tử, lướt qua làn da mịn màng và nóng hổi. Cuối cùng xé băng và thắt một cái nơ xinh xắn.

Toàn bô quá trình diễn ra suôn sẻ. Người phụ nữ không nói tiếng nào, có lẽ đã vật lộn trong cơn đau dữ dội đã khiến cô không còn chút sức lực nào, cô nhắm mắt lại và chấp nhận sự chăm sóc của Ngu Thư Hân, như thể cô đã hoàn toàn tin tưởng nàng.

"Cảm ơn" Người phụ nữ kéo lại quần áo, giọng điệu chân thành và có chút lạnh lùng. "Cô là bác sĩ sao? Tay nghề không tệ"

"Chỉ là đọc một vài quyển sách có liên quan thôi. Cô có thể ở lại đây nghỉ ngơi một lúc nếu cô muốn"

Cô ấy miễn cưỡng đứng dậy, ngồi xuống mép cửa, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái. Chân tay uể oải mà dang ra, mắt cô dán chặt vào Ngu Thư Hân, trên tay vẫn cầm khẩu súng lục của Ngu Thư Hân.

"Tôi tên Triệu Tiểu Đường" Ánh trăng chiếu vào mặt cô, cô suy sụp như một linh hồn sắp bay mất. "Quý danh của tiểu thư?"

"Tôi họ Ngu, Ngu Thư Hân"

"Ngu tiểu thư" Giọng điệu của Triệu Tiểu Đường trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Cảm ơn cô đã thu nhận và giúp tôi xử lí vết thương. Lòng tốt hôm nay chắc chắn trong tương lai sẽ được đền đáp"

Bây giờ đối với Ngu Thư Hân, nàng sẽ không tin vào bất cứ lời hứa nào, huống chi là từ người tình cờ gặp gỡ này. Khi Triệu Tiểu Đường gọi nàng là "tiểu thư", trong mắt cô vẫn có một vẻ chân thành giản dị. Ngu Thư Hân mỉm cười cảm ơn Triệu Tiểu Đường một tiếng.

Triệu Tiểu Đường trông như một thanh niên trẻ tuổi, lời nói và phong thái của cô luôn thể hiện cảm giác không khuất phục. Rất khó để Ngu Thư Hân có thể liên tưởng đến quân Cách mạng trong ấn tượng của nàng.

"Tại sao bọn họ lại đuổi theo cô?"

"Bởi vì tôi đã lấy trộm đồ của bọn họ"

"Cô thực sự là quân Cách mạng sao?"

Mọi câu hỏi của Ngu Thư Hân đều quá thẳng thắn, Triệu Tiểu Đường liền mím môi cười. Những bông hồng trong nhà kính có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một bông hoa huệ dại trong suốt cuộc đời của chúng. Giống như những tiểu thư nhà giàu thanh tú khác, chỉ cần nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Đường đã nhìn thấu được thân phận của cô.

"Cô đã biết câu trả lời, tại sao còn hỏi tôi?"

Ngu Thư Hân sờ sờ lỗ tai có chút xấu hổ, quay người lau sạch đi vết máu trên mặt đất.

Sau khi Ngu Thư Hân lau sạch những vết máu, Triệu Tiểu Đường vẫn cầm khẩu súng lục dựa vào cửa, không dám thả lỏng cảnh giác.

"Ngu tiểu thư, cô yên tâm đi" Giọng nói của Triệu Tiểu Đường từ trong bóng tối truyền ra, hai mắt sáng ngời. Nghe giọng nói ấy, cô ấy dường như không giống đến từ Nam Kinh, ,cũng không phải giọng điệu nhẹ nhàng của Tô Châu, nhưng cô ấy nói rất giống một người em họ của nàng ở Bắc Bình.

Ngu Thư Hân thực sự rất mệt mỏi, nàng thực sự rất chóng mặt, nàng cũng không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, sau khi vật lộn với bộ quần áo đẫm máu và đống giẻ lau, nàng liền thiếp đi ngay khi chạm vào gối.

"Thưa cô, bữa sáng" Người giúp việc gõ cửa. Ngu Thư Hân mở mắt, bầu trời cũng vừa ló rạng. Triệu Tiểu Đường vẫn đứng ở cửa, vẫn lo lắng mà cầm khẩu súng trong ngực. Đôi mắt cô đỏ hoe và nhếch nhác, như thể cả đêm cô chưa chợp mắt một chút nào.

"Là người giao đồ ăn sáng, cô trốn đi một lúc" Ngu Thư Hân nhảy khỏi giường, nháy mắt với Triệu Tiểu Đường.

Đêm qua, lẽ ra Triệu Tiểu Đường định nửa đêm sẽ rời đi. Nhưng sau đó cô liền nghĩ lại, hiện tại nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bọn lính Quốc dân đảng đã lục soát nơi này rồi, khả năng cao là bọn họ sẽ không quay đầu lại đây nữa.

Đối với Triệu Tiểu Đường mà nói, Ngu Thư Hân là một quả bom hẹn giờ vậy. Trong nhiệm vụ bí mật lần này, nàng đã nhìn thấy mặt và biết được nơi ở của mình.

Giết Ngu Thư Hân, nó đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Nhưng Triệu Tiểu Đường cho rằng điều đó là không cần thiết, và cô cũng không còn là loại người sẽ giết người vô tội một cách bừa bãi nữa. Nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, có thể gây ra sự uy hiếp gì cho mình hay sao? Hơn nữa Triệu Tiểu Đường cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc.

Cô chỉ cần đến gặp đội trưởng vào tối hôm sau, hiện tại cũng không có việc gì phải làm, vì vậy cô cũng có thể ở lại và nghỉ ngơi trong ngày, tiện thể quan sát và thăm dò Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân cầm lấy đĩa ăn sáng và đóng cửa lại, Triệu Tiểu Đường trốn trong tủ quần áo, tình cơ thông qua khe tủ nhìn thấy được phần dưới của chiếc váy ngủ bằng lụa của Ngu Thư Hân. Cổ chân nàng như búp măng non mảnh mai, bắp chân vừa đủ gợi cảm, trắng nõn mềm mại đủ khiến người ta muốn cắn một miếng. So với bữa sáng, người phụ nữ này còn có vẻ ngon hơn.

Đây là cái gọi là "quan sát" sao? Triệu Tiểu Đường nhếch mép cười. Ngoài việc ăn trộm, mong rằng bản thân sẽ không tự kết tội mình có tính lưu manh đâu.

Ngay lúc này, Ngu Thư Hân ngồi đối diện với cô, thanh lịch mà cắt một miếng trứng rán. Mái tóc mềm mại xõa xuống, cả người toát ra khí chất mềm mại, tựa như một nụ hoa nhài trắng vừa mới nở sáng nay. Nàng kiên nhẫn đưa từng miếng thức ăn đã cắt vào đĩa của Triệu Tiểu Đường. Vết thương do đạn bắn trên lưng Triệu Tiểu Đường vẫn còn đau, tay phải cũng vì thế mà không nhức lên được, chỉ dùng tay trái nhét mấy miếng bánh vào miệng, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với Ngu Thư Hân.

"Ngu tiểu thư lần này đến Nam Kinh, có nơi nào muốn đi không?"

"Chỉ là một cuộc dạo chơi mà thôi" Ngu Thư Hân qua loa trả lời.

"Chỉ đi dạo chơi, vẫn cần mang theo súng sao?"

"Thật không tệ, Ngu tiểu thư cũng thật biết tận hưởng"

Ngay cả một đứa ngốc cũng có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Tiểu Đường. Cô đối với người trước mặt này tràn đầy tò mò, cảm thấy Ngu Thư Hân không phải là một nữ nhân tầm thường.

"Hiện tại cũng không phải là thời bình, tôi chỉ đơn giản là mang theo súng để tự vệ"

Ngu Thư Hân bỏ xuống dao nĩa, bình tĩnh nhìn Triệu Tiểu Đường. "Tôi vẫn chưa biết sử dụng súng, hay là cô dạy tôi đi"

Triệu Tiểu Đường hơi bị ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của Ngu Thư Hân. Tại sao nàng nghĩ rằng cô sẽ dạy cho nàng? Nhưng cô vẫn mỉm cười đồng ý cùng với đó là một điều kiện.

"Tôi có thể dạy cho cô, nhưng trước tiên tôi muốn mượn trước phòng tắm"

Quần áo dính đầy vết máu, vừa cởi ra đã làm rách da thịt, cô chỉ mới cởi áo sơ mi đã chảy không ít mồ hôi. Triệu Tiểu Đường rất thích sạch sẽ, cũng do vết thương hôm qua nghiêm trọng, nên đêm qua cô liền chịu đựng khiến mồ hôi cùng máu dính trên người làm Triệu Tiểu Đường khó chịu không thôi.

Cô ngồi trong bồn và cẩn thận tắm rửa, tránh chạm vào chỗ vết thương. Những tài liệu mà cô trộm được cuối cùng cũng được cất ở nơi cao ráo và bí mật trong phòng tắm để không bị ướt.

"Nhiệt độ nước có ổn không?" Ngu Thư Hân thấp giọng hỏi ở ngoài cửa.

"Cô có cần tôi giúp không?"

Triệu Tiểu Đường do dự một chút, sau đó nhàn nhạt trả lời. Trong phòng tắm có sương mù, Ngu Thư Hân bước vào liền nhìn thấy Triệu Tiểu Đường ngâm mình trong bồn tắm.

Đêm qua ánh trăng âm u, khung cảnh nhất thời rất hỗn loạn, Ngu Thư Hân cũng không để ý cái gì khi băng bó cho cô. Hiện tại liền nhân cơ hội này mà để thấy rõ. Thân hình cô bại lộ trước mặt, mọi đường cong trên cơ thể đều hiện rõ. Với bờ vai cao và vòng eo nhỏ, chiếc cổ thon và bộ ngực trắng như tuyết, những vòng đầy đặn, những vùng thon thả đều không có chút mỡ thừa nào.

Một cơ thể đẹp như vậy, Ngu Thư Hân bất giác đỏ mặt khi nhìn lướt qua.

"Tôi không chạm được tới những vết máu trên lưng cũng như như sợ vết thương có thể bị ướt" Triệu Tiểu Đường nhìn nàng qua làn sương trắng, ánh mắt vô tội mà động lòng người.

Ngu Thư Hân đột nhiên cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ vừa rồi trong đầu mình. Nàng lấy khăn, nhúng vào nước rồi giúp Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng lau người, giống như chăm sóc một đứa trẻ nhỏ.

Ánh mắt vô tình lướt qua chiếc kệ nơi Triệu Tiểu Đường để quần áo, có một chiếc túi giấy màu nâu không nổi bật, góc túi giấy lộ ra một nửa quân hiệu màu xanh đậm. Ngu Thư Hân đã quá quen thuộc với kiểu dáng của quân hiệu này.

"Cô biết không? Ấn tượng cuối cùng của tôi về mẹ là bà đã tắm cho tôi" Triệu Tiểu Đường trầm giọng nói, không thể nghe ra được bất kì cảm xúc nào.

"Sau đó, bà ấy cùng cha tôi đã bị bọn người Quốc dân đảng bắt đi. Bà ấy dường như cũng biết rằng mình phải đi"

"Tôi lúc đó vừa đi chơi trở về. Chắc bà ấy sợ khi bỏ tôi mà đi, tôi sẽ là một đứa trẻ bẩn thỉu bị bỏ lại một mình"

Triệu Tiểu Đường mỉm cười, không biết vì sao cô đột nhiên muốn nói cho Ngu Thư Hân chuyện này. Trong phòng tắm, chỉ có tiếng nước chảy từ chiếc khăn trên tay Ngu Thư Hân.

"Cô bây giờ không còn là đứa trẻ bẩn thỉu nữa"

Ngu Thư Hân nói, nụ cười trong sáng và dịu dàng.

Giống như đang nằm trên cỏ khi Triệu Tiểu Đường còn nhỏ, nhìn một đám mây trắng và mềm nhất trên bầu trời. Triệu Tiểu Đường nhìn nàng và cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang dần tan chảy.

Sau khi tắm, để thực hiện các thỏa thuận trước đó. Triệu Tiểu Đường chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, đứng sau lưng Ngu Thư Hân, cánh tay vừa đủ ôm lấy cơ thể nàng, dễ dàng cầm tay nàng mà dạy dỗ.

"Một khẩu súng lục ổ quay rất dễ sử dụng, sau khi nạp đạn, dùng ngón tay cái kéo thanh ghim xuống, sau đó chỉ cần bóp cò là được. Ngắm đúng, cánh tay để thẳng"

"Khi nào hết đạn, đẩy dây khóa xuống, bẻ vòng quay ra và nạp đạn"

Mùi tử đinh hương lại bao trùm lấy Ngu Thư Hân, lời nói của Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, giống như một trận mưa nóng làm ướt trái tim của nàng. Ngu Thư Hân cảm thấy kì quái, ngay từ đầu nàng đã không sợ Triệu Tiểu Đường, cho dù nữ nhân này là quân Cách mạng, nhìn cũng rất bí hiểm và xảo quyệt. Giống như là một tài năng bẩm sinh vậy, nàng thậm chí còn thấy thích Triệu Tiểu Đường ở gần mình, bất luận là bằng cách nào.

"Bắn súng đôi khi không phải là để giết người. Đôi khi không cần phải nhắm vào những bộ phận quan trọng, cô chỉ cần làm kẻ thù mất đi khả năng hành động là được"

"Một khi đã giết ai đó, thì sẽ không có đường quay lại"

"Nhưng trong lúc cấp bách, bảo vệ bản thân vẫn là điều trọng yếu nhất"

Triệu Tiểu Đường đột nhiên cảm thấy mình nói lời thừa thải, nhưng Ngu Thư Hân trong vòng tay cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại rồi cảm ơn.

Ngay cả khi tình hình có vẻ tuyệt vọng, cũng khó có thể che giấu được vẻ cao quý toát ra từ cơ thể. Cũng như một cô con gái nhà giàu được nuông chiều, một phần nhỏ trong tính cách cố chấp của cô ấy dường như đã biến thành một sự kiên trì khó có thể nhận thấy.

"Cô vì sao lại muốn học cái này?" Triệu Tiểu Đường tò mò hỏi. Cô biết rằng Ngu Thư Hân không chỉ dùng để bảo vệ bản thân.

Sau một lúc im lặng, khuôn mặt Ngu Thư Hân bị che đi bởi mái tóc của nàng, khiến cho biểu cảm của nàng không rõ ràng.

"Tôi muốn giết cha và vị hôn phu của tôi"

Ban trưa, Ngu Thư Hân tựa vào trên giường đọc sách, Triệu Tiểu Đường nằm ở bên cạnh nàng ngủ gà ngủ gật. Một chiếc áo choàng tắm trắng quấn quanh tay chân mảnh mai của cô, Triệu Tiểu Đường có bàn chân và tay dài, giống như một con chim đẹp mắt vậy.

"Đọc cho tôi nghe một đoạn đi, vết thương của tôi đau nên không thể ngủ được" Triệu Tiểu Đường mở nửa con mắt, trong miệng lẩm bẩm nói.

"Tôi chưa bao giờ có thể tìm hiểu chính xác lí do tại sao người ta lại yêu một người khác, tôi đoán có lẽ có một lỗ hổng trong trái tim của chúng ta, nó là một khoảng trống, thổi vào tâm hồn ta với một cơn gió lạnh buốt. Vì vậy, chúng ta rất cần một trái tim có hình dạng chính xác để có thể lấp đầy được nó"

"Cho dù tôi là một hình tròn hoàn mỹ như mặt trời đi nữa, những khoảng trống trong tim bạn có thể là một đường ngoằn ngoèo quanh co khiến tôi không thể nào lấp đầy....."

Ngu Thư Hân đã nghiêm túc đọc cuốn [The Veil] này cho Triệu Tiểu Đường nghe. Nàng đã mang theo một cuốn sách khi đi ra ngoài, Ngu Thư Hân cảm thấy lúc đó nàng thật vô lý. Giờ nghĩ lại, mang theo vài viên đạn có khi sẽ thực tế hơn.

Nhưng sách dường như cũng có ích. Triệu Tiểu Đường đã ngủ thiếp đi, bất động nằm nghiêng trên giường, bộ dạng ngoan ngoãn giống như một chú cún con vậy. Chỉ là áo choàng tắm hơi hở ra, bộ ngực mềm mại trắng nõn, đường nét căng tròn gần như sắp nhìn thấy. Những điểm cuối của cơ thể ---- đầu ngón tay, ngón chân, khuỷu tay, đều có điểm xuyết màu hồng, lại làm cho người ta vô phương giữ được bình tĩnh, khiến một số tưởng tượng nảy sinh mà không có lý do.

Ngu Thư Hân cáu kỉnh nhìn sang chỗ khác, thấy khẩu súng lục của nàng vẫn còn ở trên eo Triệu Tiểu Đường, nàng muốn nhân lúc cô đang ngủ mà lấy nó lại.

Ai mà biết rằng Triệu Tiểu Đường không ngủ được sâu, cô nắm lấy cổ tay Ngu Thư Hân ôm vào trong lòng, đè đầu nàng yên vị trước ngực mình. "Đừng cử động" Giọng nói của Triệu Tiểu Đường từ trên cao truyền đến, giống như một cây đàn Violoncelle trầm thấp.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, cô cũng có thể nhìn thấu người trước mặt. Ngu Thư Hân có chút khó chịu, nhận ra người phụ nữ trước mặt này thật không đơn giản. Tự mình suy nghĩ, tiếng thở đều của Triệu Tiểu Đường dần dần truyền đến bên tai. Bầu không khí hòa ca mạnh mẽ chuyển động theo nhịp thở của cô, với hơi thở nóng ấm, lại một lần nữa quấn quanh, di chuyển khắp cơ thể Ngu Thư Hân.

Lâu lắm rồi mới lại có ai đó ôm nàng ngủ như thế này. Cô thoải mái và mềm mại, Ngu Thư Hân cảm thấy bản thân thoải mái không thể giải thích được, giống như một hạt giống đang trôi theo dòng chảy, đột nhiên bị ai đó nhặt lên rồi cầm trong tay. Cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, mí mắt Ngu Thư Hân dần trở nên nặng trĩu, nàng chậm rãi từng chút một mà đi vào giấc mơ.

Buổi chiều, Ngu Thư Hân thức dậy một mình để đi vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu, nàng trầm ngâm nhìn tới túi giấy trên giá, đôi mắt tựa như hai hồ nước nhỏ không đáy.

Triệu Tiểu Đường vẫn để nó ở đó và không mang đi.

Khi lần nữa tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều, gió thổi tung rèm cửa, ánh hoàng hôn vàng cam dịu dàng chiếu vào phòng khiến ta không thể phân biệt được thời gian. Chưa bao giờ Ngu Thư Hân có thể ngủ thoải mái đến như vậy. Triệu Tiểu Đường vẫn đang ngủ, hai người vẫn đang ôm lấy nhau, khuôn mặt cũng thực gần, làn da cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ mềm mại dễ chịu. Ngu Thư Hân buồn chán mà quan sát Triệu Tiểu Đường bên cạnh.

Cô ấy sinh ra đã sạch sẽ và xinh đẹp. Trán, sống mũi, môi, độ cong của ba vòng cũng đầy đặn lưu loát. Cô là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, có khí chất độc nhất vô nhị khiến nam nhân trong thiên hạ mê mẩn, nhưng cô lại là một người xấu tính và nguy hiểm.

Những con người thuộc Cộng sản đảng trong thời kỳ này đều có niềm tin rất mãnh liệt. Vậy thì cô ấy tin vào điều gì? Nghe vài câu chuyện cô kể về bản thân, có thể đó là để trả thù cho cha mẹ. Nhiều thanh niên cũng như vậy, lòng căm thù cho gia đình, đất nước khiến họ lên đường nhập ngũ không quản ngại hy sinh tuổi trẻ của mình.

Cho dù là có tín ngưỡng đi nữa, Triệu Tiểu Đường dường như là một người rất tự do. Giống như một con hạc đơn độc, bay thấp trên đầm lầy đen với đôi cánh vẫn còn trắng.

Trong một lần xuất thần, Ngu Thư Hân cảm thấy như mình đã biết cô rất nhiều năm vậy.

Nàng đưa ngón tay chạm vào mũi và môi của Triệu Tiểu Đường, nhưng ai biết được rằng cô đột nhiên tỉnh dậy và nắm lấy cổ tay Ngu Thư Hân như một phản xạ có điều kiện. Lật người đè lên người nàng, đôi mắt cô mở to, biểu cảm đáng sợ như thể sắp ăn thịt người đến nơi.

Ngu Thư Hân sửng sốt, cơ thể Triệu Tiểu Đường đè lên người nàng cứng như đá, nàng thậm chí không thể cử động dù chỉ một chút.

"Tôi xin lỗi" Triệu Tiểu Đường tỉnh táo lại, buông cổ tay Ngu Thư Hân ra. Nhiều năm tập luyện khiến cơ thể cô vô cùng nhạy bén, khiến cơ thể tạo ra phản xạ có điều kiện để tự bảo vệ.

Ngu Thư Hân không nói gì. Một lúc sau cô liền quay lại và ôm lấy nàng một cách nhẹ nhàng từ phía sau.

Cả hai chìm vào im lặng một lúc lâu, đều đang tận hưởng cái ôm đơn giản này. Ngu Thư Hân vẫn còn đang rất buồn ngủ, nàng bất giác nhớ mùi cơ thể mà mình đã dựa vào trong lúc ngủ, y hệt như thủy triều ôm lấy bãi biển.

"Vết thương còn đau không?"

"Tốt hơn nhiều rồi"

"Tôi đói rồi, để tôi đi gọi bữa tối"

Sau khi Ngu Thư Hân đi ra ngoài, Triệu Tiểu Đường vào phòng tắm lấy đồ. Cô nhận thấy sợi dây vải buộc túi tài liệu có vẻ như bị tuột ra một chút.

Các tài liệu mật không bao giờ được tự ý mở ra cho đến khi chúng được giao cho cấp trên, để xảy ra chuyện như vậy là khi tài liệu đã bị mở ra và không có niêm phong, chỉ được buộc bằng một sợi dây gai mỏng, tồi tàn.

Cô không muốn nghi ngờ Ngu Thư Hân, nhưng lúc này cô đang do dự khi đứng trước vali hành lí của nàng, theo quán tính của nghề nghiệp, cô vẫn muốn tìm hiểu căn nguyên của nàng. Ngay lúc cô định đưa tay vào, khóa cửa vang lên và Ngu Thư Hân bước vào với một đĩa đồ ăn tối.

Bữa tối với rượu và bít tết. Triệu Tiểu Đường đã bỏ rượu từ rất lâu, cô chỉ cúi đầu ăn thịt, thịt bò và khoai tây nướng ở khách sạn này rất ngon còn mọng nước. Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Triệu Tiểu Đường đang cân nhắc chuyện nửa đêm nay sẽ đi gặp chỉ huy đại đội.

Khi Triệu Tiểu Đường nhận thấy giọng điệu của người đối diện không đúng, thì đã quá muộn. Quả nhiên khi nhìn lên đã thấy đôi mắt say xỉn của Ngu Thư Hân mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang ửng hồng.

Không để ý một chút, một mình nàng đã uống hết nửa chai rượu rồi. Người say rất thích nói sự thật, nàng nhiều lúc dở khóc dở cười, líu luôn cả lưỡi.

"Cha tôi, một doanh nhân thành đạt nhất ở Thượng Hải, đã gây khó khăn cho tài chính của đất nước, sau đó liền chuyển lên đầu tôi. Để đạt được thỏa thuận với Quốc dân đảng, ông ấy đã giao tôi cho Tiết Hữu Trung để làm vợ lẻ"

"Tôi và Tiết Hữu Trung mới chỉ gặp nhau có một lần và hắn ta đã vừa ý với tôi"

Tên của Tiết Hữu Trung, Triệu Tiểu Đường đã quá quen thuộc. Ông ta là một lãnh chúa nổi tiếng ở Thượng Hải, quân đội của ông ta là thuộc hạ của quân đội Quốc dân đảng. Người ta nói rằng ông ta đã hơn bốn mươi tuổi và đã kết hôn với bốn hoặc năm người.

Triệu Tiểu Đường cười tự giễu, thật là một con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

"Khi cuộc hôn nhân được ước định, tôi đã cùng bạn trai cũ bỏ trốn"

"Bạn trai cũ của tôi, hah, hắn ta là một kẻ hèn nhát. Hóa ra hắn không có ý định bỏ trốn cùng tôi gì cả, tôi đã một mình tự đến Nam Kinh"

"Tôi biết cha đang tìm tôi. Cứ tìm đi, nó cũng không quan trọng lắm, xem xem rốt cuộc ông ấy tìm được tôi hay xác chết của tôi"

Câu chuyện đã kể xong. Ngu Thư Hân giải thích số phận bi thảm của người phụ nữ trong xã hội nửa phong kiến chỉ bằng một vài từ, như thể nàng có thể nhìn thấy kết cục trong nháy mắt. Nước mắt tuôn rơi không kìm chế được, nàng vừa nói vừa uống từng ly, từng ly.

Triệu Tiểu Đường ngừng ăn, cảm thấy tội lỗi vì đã nghi ngờ nàng trước đó. Nàng chỉ là một tiểu thư nhà giàu thanh tú, khóc như mưa như thể hoa lê dính nước khiến người ta xót xa vô cùng. Triệu Tiểu Đường đứng lên, không biết làm sao để an ủi nàng, chỉ là lấy ly rượu xuống, vụng về lấy tay lau đi những giọt nước mắt.

"Cùng tôi nhảy đi"

Ngu Thư Hân đột nhiên đưa ra yêu cầu, đôi mắt mờ mịt nhìn Triệu Tiểu Đường. Nàng từ từ đứng dậy, những ngón tay như xúc tu mềm mại, từng chút từng chút leo lên thân thể Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân tắt đèn, bóng tối luôn mang đến cho nàng sự bình yên. Một bản nhạc được phát ra từ máy hát, họ đứng ở giữa phòng, ôm lấy nhau và từ từ trao nhau những bước nhảy dưới ánh trăng.

Ngay cả với những bước nam, Triệu Tiểu Đường cũng nhảy rất tốt. Cô nắm tay Ngu Thư Hân, nhìn nàng xoay vòng tại chỗ, đôi mắt luôn dán vào khuôn mặt của nàng. Hai thân thể mềm mại dính chặt vào nhau, hơi thở trở nên dày đặc, bầu không khí cũng dần trở nên khó tả.

"Ngu tiểu thư, sau buổi khiêu vũ này, tôi phải đi rồi"

Ngu Thư Hân dừng lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Đường. Sau một lúc, liền nhắm mắt lại và hôn lên khóe miệng của cô. Ngu Thư Hân cả cơ thể đều có mùi rượu, và miệng nàng cũng vậy.

"Cô say rồi" Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

"Tôi biết cô cũng muốn hôn tôi"

Nàng đi về phía bàn ăn, uống thêm một ngụm rượu đỏ, đưa đến miệng Triệu Tiểu Đường. Mặc dù cô đã bỏ rượu, nhưng cô không thể không dùng lưỡi bắt lấy đầu lưỡi của Ngu Thư Hân, nuốt rượu đỏ hòa cùng với dịch thể của mình xuống cổ họng.

Thật tệ hại, Ngu Thư Hân không bao giờ nghĩ rằng nàng có thể có một sự thúc đẩy mạnh mẽ đến vậy đối với một người phụ nữ. Nàng muốn chiếm hữu lấy cô, muốn được gần gũi với cô. Nàng hôn Triệu Tiểu Đường và cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh.

Ý định của một người say không phải là uống rượu, nhưng tác dụng của rượu vẫn khiến cho nàng dục vọng hừng hực dâng lên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ hiếm có của Triệu Tiểu Đường, nàng chỉ muốn mặc kệ tất cả mà để lòng ham muốn của mình chiếm đoạt lấy. Tự mình đắc ý vì Triệu Tiểu Đường thuận theo và đáp trả mình như vậy.

Triệu Tiểu Đường tự nhận mình là một người thực tế và bình thường, thậm chí trong quân đội chỉ làm vài việc giả nhân giả nghĩa. Nhưng cho đến khi Ngu Thư Hân hôn cô, Triệu Tiểu Đường mới chậm chạp nhận ra rằng cô có gì đó không ổn đối với Ngu Thư Hân.

Cô là một người lính trẻ, năm bốn tuổi được sư phụ đưa vào trong quân đội, vì khuôn mặt xinh đẹp của mình, cô đã được cảnh báo không được quan hệ gần gũi với đàn ông. Sau đó, cô tuổi cũng đã lớn, nhưng cô đối với những thứ đó không có chút gì là vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cô lại khó hiểu mà đỏ mặt khi thấy người đẹp nào đó mặt sườn xám trên phố với những đường kể sâu đến tận bắp đùi.

Triệu Tiểu Đường cũng tự hiểu rằng mình thích phụ nữ và thích kiểu phụ nữ như nào. Độc lập và hoạt bát, cô đã từng tự hỏi liệu những đường nét này của bản thân vẽ ra có phải là quá tham lam hay không, như thể cô đã đóng khung tất cả những nét nữ tính xinh đẹp nhất trong đó. Tuy nhiên, Ngu Thư Hân càng ngày càng đi vào trong khung hình này, bí mật lần theo đường nét có sẵn, và sau đó nắm chặt lấy trái tim cô mà không có bất kỳ biện pháp phòng vệ nào.

Mỗi ngày đều là liếm máu trên mũi dao, cùng vô số linh hồn chết trong tay. Nàng cùng chính mình không phải cùng một loại người, chỉ là tình cờ nhảy vào cửa sổ phòng của nàng, không nỡ đụng vào sự trong trắng của nàng. Đối với Triệu Tiểu Đường mà nói, tình yêu là nguy hiểm, nặng nề và đau khổ. Có người yêu thì có quan tâm, là có xiềng xích trói chặt tay chân. Cô không phải là chậm hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận.

Ngu Thư Hân nhận thấy sự xuất thần của Triệu Tiểu Đường, nàng dùng răng giữ chặt môi cô sau liền kiên nhẫn xé nó ra để khiêu khích đối phương, môi dưới dần dần sưng đỏ, mùi máu nóng nhàn nhặt liếm trên đầu lưỡi khiến Ngu Thư Hân càng thêm hưng phấn. Nàng nắm lấy bàn tay đang do dự của Triệu Tiểu Đường ấn lên bờ mông cong cong của mình.

Với ám thị nàng đưa ra, Triệu Tiểu Đường trong đầu nổ vang một tiếng. Trong bể dục vọng, sự sợ hãi vì chìm sâu vào trong đó cũng đã không còn quan trọng đối với cả hai nữa. Cô lợi dụng tình huống này, một tay bế Ngu Thư Hân lên bàn ăn, ly rượu vô tình bị đổ và làm ướt đẫm đôi chân trần của Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường quỳ xuống, liếm hết từ đôi bàn chân trắng nõn đến đùi non, nuốt những giọt rượu đó vào bụng.

Hai con người tâm đầu ý hợp, lại như hai mảnh ghép đen trắng ngoằn ngoèo, ghép vào nhau một cách hoàn hảo.

Làm gì còn sự hoang đường ở đây nữa? Cứ cùng nhau say giấc nồng đi.

Nụ hôn kết thúc, dài và ấm áp, giống như một buổi lễ chia tay lãng mạn. Ngu Thư Hân không rõ vì sao nàng lại khóc, cho đến khi Triệu Tiểu Đường ôm lấy mặt nàng và hôn lên mí mắt của nàng một lần nữa. Khung cảnh vẫn hiu quạnh và hoang vắng.

"Ngu tiểu thư, tôi nên đi rồi"

"Chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa"

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro