-Thừa nhận-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Nửa năm sau, biệt thự Tiết gia]

Vào hạ chí, Tiết phu nhân nhờ người chăm sóc khu vườn ở phía sau của biệt thự. Ngu Thư Hân đã nhờ ai đó xin một túi với nhiều loại hạt giống hoa khác nhau, chẳng hạn như hoa ngô đồng, hoa hồng môn, thu hải đường , hòa nhai...và tận tay trồng chúng để có thể ngắm chúng vào mùa thu.

Cắm hoa từng là sở thích của Ngu Thư Hân, nhưng giờ nàng chỉ muốn trồng trong vườn và mở rèm để ngắm chúng phát triển mạnh trong đất, hấp thụ ánh sáng và sương, thay vì giống trước đây chờ nó héo dần trong bình.

"Nghe gì chưa? Tiết phu nhân lại thuê giáo viên dạy tiếng Nga cho nhị thiếu gia đấy"

"Tôi nhìn thấy rồi. Nghe nói cô ấy là từ Lưu Dương trở về đây, cô ấy thực sự là một mỹ nữ a"

Ngu Thư Hân đang ngồi xổm ở bên cạnh để đào đất, mũ rơm che mắt, tiếng bàn tán của hai người hầu đang làm việc vô tình lọt vào tai nàng. Ngu Thư Hân thực sự ngạc nhiên, nhị thiếu gia của Tiết gia năm nay mới sáu tuổi, trí não có chút không tốt, thậm chí tiếng Trung còn không biết nói, nhưng mẹ hắn, người muốn hắn thành đạt mà giờ bắt hắn học tiếng Nga, đây là muốn hắn chạy thay vì đi bộ trước sao.

Nửa năm trước, không lâu sau khi li khai với Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân đồng ý kết hôn với Tiết Hữu Trung và làm vợ lẻ cho hắn ta.

Sau vài ngày từ khi nàng kết hôn, tiền tuyến liền nổ ra một trận chiến, tình thế vô cùng khẩn trương.

Sau khi Tiết Hữu Trung rời đi, Tiết phu nhân quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Nên việc thuê giáo viên cho thiếu gia cũng không ai dám phản đối, huống chi là một người không liên quan như Ngu Thư Hân cũng không thể can thiệp.

Vừa hay đúng lúc, Ngu Thư Hân gặp được cô giáo dạy tiếng Nga ngay trước cửa dinh thự. Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về sự đoàn tụ của cả hai, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ hai người sẽ gặp nhau trong một cảnh tượng như hiện tại.

*

"Xin chào, thưa bà, tôi là giáo viên Dư" Triệu Tiểu Đường đứng bên cạnh Tiết phu nhân, sau đó cô đưa tay ra chào Ngu Thư Hân một cách lịch sự, không có chút biểu hiện khác biệt nào. "Tôi đã nghe danh từ lâu, và hôm nay khi nhìn thấy cô, thực sự khiến tôi phải thốt lên bởi vẻ đẹp này"

Khuôn mặt lạnh băng không ai đến gần giờ đây nở một nụ cười trang nghiêm cùng gần gũi. Mặc trên người một bộ sườn xám chỉnh chu, trang điểm và làm tóc một cách tươm tất càng làm tôn lên khí chất nổi bật của cô.

Triệu Tiểu Đường trông thực giống trước đây, nhưng cách ăn mặc cùng cư xử của cô lại hoàn toàn khác trước. Như một đám mây cô đơn hay một con hạc hoang không vướng chút bụt trần nào, Triệu Tiểu Đường như hóa thành một phượng hoàng đứng phía trên cao, xa lạ đến nỗi trong lòng Ngu Thư Hân không dám nhận ra cô.

Nhưng đôi mắt đẹp đẽ và độc nhất vô nhị kia của có lẽ cả đời này Ngu Thư Hân sẽ không bao giờ quên được. Tính đến việc Tiết phu nhân cùng thiếu gia vẫn đang bên cạnh, Ngu Thư Hân chỉ dừng lại một chút, sau đó liền tháo găng tay dính đầy đất bùn của mình ra để đáp lại bàn tay đang đưa ra của Triệu Tiểu Đường.

Nếu nói khi mặt đối mặt liền có thể chơi đùa, giờ phút này ngón tay lạnh lẽo đan vào nhau, ký ức đẫm máu đêm đó đột nhiên xuyên qua phòng bị, khiến lòng nàng không khỏi run lên. Dòng chảy cuồn cuộn dâng trào, những cảm xúc và bí mật chôn giấu trong lòng của Ngu Thư Hân bỗng chốc cuộn trào, dường như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, khiến nàng không chịu được muốn nôn khan.

Tiết phu nhân nhìn hai người bọn họ, nhưng bà cũng không nhìn thấy gì khác lạ và vẫn tỏ thái độ thờ ơ. Bà cũng đã gần bốn mươi, dáng người vẫn mảnh khảnh, nhưng đôi mắt hạnh lấp lánh kia có chút mệt mỏi. Điều thu hút Ngu Thư Hân chính là mặt dây chuyền bằng lục bảo mới làm được đeo trên cổ bà, mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào, đều có thể thấy chúng thực tinh xảo, long lanh, đặc biệt bắt mắt. Ngược lại là Tiết nhị thiếu gia, cứ cười khúc khích nói với Ngu Thư Hân: "Dì nhỏ, dì nhỏ của con là xinh đẹp nhất!"

Cũng không ở lại lâu, Tiết phu nhân cùng những người khác tiễn Triệu Tiểu Đường đến cổng. Triệu Tiểu Đường rời đi bằng một chiếc xe cổ và cũng không hề nhìn lại một lần nào.

Ngu Thư Hân nhìn bóng Triệu Tiểu Đường xa dần, tâm tình có chút phức tạp. Cô đột nhiên xuất hiện ở Tiết gia, dùng thân phận giả để vào đây như vậy, nhất định là có âm mưu gì đó.

Nàng biết rõ lập trường về chính trị của Triệu Tiểu Đường từ lâu, nàng có linh cảm rằng lần này với sự xuất hiện của cô có thể khiến cuộc sống ở Tiết gia bị đảo lộn. Trước khi gặp mặt, cô cũng đã che giấu điều gì đó. Hiện tại cuộc hội ngộ khó giành được này lại giống như hai phe đối lập vậy.

Có lẽ đây là sự trừng phạt dành của sự bốc đồng của mình, nàng rõ ràng đã từng đặt tâm tư của bản thân cùng dục vọng lên một nữ nhân có thể sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa. Đó gần như là trạng thái của sự điên loạn. Năm tháng vô tình, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ như chùm pháo hoa, lãng mạn và lộng lẫy, và sau khi cháy hết sẽ không còn lại gì.

Nhưng nàng vẫn sợ bản thân sẽ quên đi tên cô, những kí ức đó giống như lá không rễ. Vì vậy, nàng chưa bao giờ ngừng đọc thầm nó nhiều lần.

Triệu Tiểu Đường.....

*

"Chị rất thích hoa sao? Tại sao tôi lại không biết?" Triệu tiểu Đường dùng chóp mũi ngửi ngửi cánh hoa lan hồ điệp. "Trồng hoa thực sự rất phiền phức, vẫn là ngửi chúng thôi là được".

Chiều hôm ấy, ánh nắng chói chang, hai người họ lại lần nữa gặp nhau trong vườn. Hai người đứng ở một góc hoa viên, đống dây leo kim ngân hoa dày đặc trên kệ, tạo nhiều bóng râm, theo làn gió mơ hồ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Nắng chiếu xuyên qua tạo ra những vệt vàng rải rác trên mặt đất, làm nổi bật thân hình của hai người nọ.

Ngu Thư Hân đang tưới nước cho hoa của nàng, và Triệu Tiểu Đường, đang trong giờ học ra đây hút thuốc và bắt chuyện với nàng, cô kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tâm trạng có chút mờ mịt. Đôi mắt mất đi tiêu cự qua làn khói trắng, hiện lên một loại bi thương và mong manh nào đó dường như cho thấy được rằng mọi thứ đều không ổn. Ngu Thư Hân thực sự không thích trông cô với bộ dáng như hiện tại.

"Cô cũng hút thuốc à? Tôi cũng không biết" Ngu Thư Hân học theo giọng điệu Triệu Tiểu Đường nói. "Tôi không thích mùi khói thuốc"

"Ừm, lúc trước đã bỏ, chỉ là dạo này có hút lại" Triệu Tiểu Đường cười cười nói, ném điếu thuốc xuống đất rồi dập nó đi. "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi quay trở lại tìm chị, nhưng chị đã không còn ở đó"

Triệu Tiểu Đường thản nhiên nói, như thể đây là chuyện của một người nào đó không phải cô.

Ngu Thư Hân có chút tức giận, cố ý vặn ống nước sang một bên đổ lên chân Triệu Tiểu Đường. "Này, này, này?!!" Triệu Tiểu Đường kinh ngạc nhảy dựng lên trốn đi, Ngu Thư Hân bên cạnh tiếp tục đuổi theo. Nền gạch bị dòng nước nhuộm đỏ, hai người chơi đùa như hai đứa trẻ.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi!" Triệu Tiểu Đường nắm lấy cổ tay Ngu Thư Hân, nghiêm túc nhìn nàng nói. "Lần này tôi có nhiệm vụ khác. Chị phải giả vờ như không quen biết tôi"

"Ồ, vậy cô Dư thân mến, khi nào thì tôi có thể gặp cô?" Ngu Thư Hân lắc đầu nói.

Triệu Tiểu Đường bị nàng chọc cười. "Triệu Tiểu Đường là tên thật của tôi, nhưng bây giờ họ của tôi là Dư". Một lúc sau, cô nói thêm " Ngu Thư Hân, tôi sẽ không bao giờ nói dối chị".

Dù trang điểm đậm, mặc sườn xám duyên dáng, cô vẫn là thiếu niên như hạc trắng, ánh mắt chân thành giản dị khi hứa hẹn. Đầu mũi Ngu Thư Hân đau nhấc, cuối cùng không nhịn được vươn tay ôm lấy cô, cảm giác được bàn tay cô lập tức đỡ lấy, tâm tình khó xử biến mất không còn tăm tích. Nàng vùi đầu vào cổ Triệu Tiểu Đường, hung hăng ngửi lấy mùi hương của cô, giống như một con mèo con được dụ dỗ. Mái tóc mềm mại cọ vào cổ Triệu Tiểu Đường ngứa ngáy, khiến cả người như muốn tan ra tại chỗ .

Khi nàng ở gần cô như vậy, liền cảm thấy thoải mái. Cô vẫn mềm mại ấm áp như vậy, trên người thoang thoảng mùi tử đinh hương, lúc này lại thêm một chút mùi thuốc lá bạc hà. Ngu Thư Hân đột nhiên cảm thấy, mùi thuốc lá cũng rất dễ chịu.

Suy nghĩ của nàng bay bổng, nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, xuyên qua lớp vải quần áo, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Triệu Tiểu Đường, nơi đã bị bắn lúc trước.

"Vết thương đã lành chưa?"

"Lành rồi"

Làn gió nhẹ thổi những cành kim ngân, và thủy triều lại một lần nữa tràn vào bãi biển.

Đây là cuộc hội ngộ chính thức của hai người, Ngu Thư Hân cảm thấy nàng không nên buồn. Nhưng sau một thời gian dài mới cảm nhận được cái ôm ấp áp của người kia, nàng vẫn vô cớ rơi nước mắt, tất cả nhớ nhung, tủi hờn, cay đắng không nói lên lời đều hóa thành nước mắt, thấm ướt vai Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường vai bị thấm ướt, cảm nhận được bị thương của nàng, buông nàng ra, hai tay ôm chặt lấy mặt Ngu Thư Hân, giống như có con dao nào đó cắt nát mọi thứ trong lòng cô. Sao cô có thể không nhớ Ngu Thư Hân cho được, nhưng nếu nàng ở bên cạnh mình, thì làm sao có kết quả tốt?

Trong tổ chức, cô như một kẻ ngoại đạo, có thể bỏ rượu, bỏ thuốc. Nhưng chỉ có cô mới biết mình không thể từ bỏ điều gì, sau khi gặp Ngu Thư Hân, cô đã định đoạt bản thân sẽ mất đi sự tự do mà người khác ghen tị.

Nhiệm vụ ám sát Tiết Hữu Trung lần này vô cùng mạo hiểm, cần phải bố trí một đội "Nội bất xuất, ngoại bất nhập" mới có thể hoàn thành. Vai "Lý Anh" ban đầu không được giao cho Triệu Tiểu Đường. Nhưng cô cùng đội trưởng đã giành lấy nó vào phút cuối cùng với sự đảm bảo bằng tính mạng của bản thân.

Dụ Ngôn cùng Tôn Nhuế đều đề nghị thành lập một đội với cô, nhưng Triệu tiểu Đường từ chối, không muốn đồng đội phát hiện ra sự ích kỉ của mình. Cô muốn đến đây một mình, cho dù cuối cùng có thực sự phải chết đi nữa Triệu Tiểu Đừng vẫn muốn tận dụng cơ hội hiếm có này để nhìn kĩ người con gái kia thêm một lần nữa.

"Ngu Thư Hân, tôi không thể tự làm được điều này"

"Chị cũng biết, tôi có nhiệm vụ phải làm, nó có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của rất nhiều người"

"Tôi không có cách nào...."

Ngu Thư Hân tức giận lấy tay che miệng cô. Thực ra những đạo lí này nàng đã hiểu từ lâu, nhưng không ngờ Triệu Tiểu Đường lại lên tiếng nhanh như vậy. Hai người muốn hạnh phúc nhưng không thể nói lời yêu, khiến nàng không khỏi chạnh lòng. Đã nhiều lần bị vận mệnh thao túng, và lần này nàng vẫn lại thỏa hiệp.

"Thực xin lỗi" Nàng kéo ngón tay cô, cúi đầu hôn lên, mùi thuốc lá cùng tử đinh hương vẫn còn, nước mắt vô thức rơi xuống "Xin đừng xảy ra chuyện gì"

Triệu Tiểu Đường không biết tại sao đột nhiên nàng xin lỗi, có vẻ do dự không nói. Cô ôm lấy gương mặt kia, dịu dàng hôn đi giọt nước mắt ở trên khóe miệng.

Tiết nhị thiếu gia vẫn còn đang đợi trong phòng, Triệu Tiểu Đường đã ra ngoài quá lâu không thể không trở lại, cô cùng Ngu Thư Hân lần lượt trở về. Trước khi vào lại phòng, như nghĩ ra điều gì đó, lấy khăn tay lau đi vệt nước trên giày da cùng bắp chân.

Nhưng Triệu Tiểu Đường không biết rằng cuộc gặp gỡ riêng tư của hai người vẫn bị cặp mắt nhỏ bắt gặp, cậu nhìn qua khe cửa sổ rồi lẩm bẩm "Dì nhỏ và cô giáo Dư hôn nhau...."

Hàng tuần, trừ cuối tuần, Triệu Tiểu Đường sẽ đến dạy nhị thiếu gia. Ngu Thư Hân biết lúc cô đến lúc cô đi, nhưng căn bản chỉ ở trong phòng ngồi bên cửa sổ lẳng lặng nhìn cô ra vào. Triệu Tiểu Đường mỗi lần sẽ nhìn đến cái cây trước cửa sổ nhà Ngu Thư Hân, xuyên qua tán lá lưa thưa tìm kiếm ánh mắt của Ngu Thư Hân. Đây là một sự hiểu ngầm chưa bao giờ được thống nhất giữa hai người.

Ngày đó Ngu Thư Hân ra ngoài tưới hoa, đi ngang qua cửa phòng Tiết nhị thiếu gia, liền nghe thấy Triệu Tiểu Đường nói tiếng Nga, giọng nói như tiếng đàn violon của cô khẽ lay động lòng người.

Lúc trở lại vừa vặn gặp nhau ở hành lang lầu hai, Triệu Tiểu Đường dựa vào cửa gỗ nhướng mày nhìn nàng, tựa hồ cố ý chờ nàng. Khi bắt tay với nàng, cô để lại một tờ giấy trong lòng bàn tay Ngu Thư Hân, mặt không chút biến sắc. Ngu Thư Hân cố nén đi niềm vui của mình và quay trở lại phòng của mình để mở tờ giấy nhắn, trên đó viết một dòng chữ nhỏ nghiêng nghiêng

Đó là "Я тебя люблю" trong tiếng Nga, được dịch là "Tôi yêu em".

Một hôm Triệu Tiểu Đường đến lớp. Ngu Thư Hân chặn cô ở hành lang tầng hai, con đường duy nhất dẫn đến phòng học.

"Có chuyện gì vậy?" Tuy rằng đột nhiên bị Ngu Thư Hân ngăn lại, Triệu Tiểu Đường ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh thoải mái.

Đôi mắt Ngu Thư Hân đỏ hoe , như thể nàng đã một thời gian dài không nghỉ ngơi. Khuôn mặt có vẻ lo lắng, sau khi nhìn xung quanh không có ai, liền kéo Triệu Tiểu Đường vào căn phòng nhỏ bên cạnh.

Trong phòng đóng kín tối om, khoảng cách giữa hai người nháy mắt bị rút ngắn lại cực kì gần. Ngu Thư Hân khóa trái cửa lại, xoay người vòng qua cổ Triệu Tiểu Đường, treo ở trên người cô. Triệu Tiểu Đường chưa kịp hỏi câu nào, Ngu Thư Hân đã không ngừng hôn lên mặt cô, dịu dàng mà kiên định. Hôn không ngừng, đôi môi mềm mại lần lượt in lên mặt và cổ của Triệu Tiểu Đường.

"Ngày mai, Tiết Hữu Trung sẽ trở lại"

"Tôi với hắn ta không có bất cứ tiếp xúc nào"

"Triệu Tiểu Đường, tôi chỉ có thể là của em"

Ngu Thư Hân kéo dây váy xuống, để lộ ra xương quai xanh cùng bờ vai thơm tho, với nửa bộ ngực trắng nõn, mềm mại và đầy đặn. Khung cảnh trước mắt khiến Triệu Tiểu Đường thầm nuốt nước bọt. Nàng nắm lấy tay cô vén vạt váy lên, hăm hở ấn vào giữa hai chân.

Dưới lớp váy, không có thứ gì ngăn cản.

Ngón tay Triệu Tiểu Đường chạm vào da thịt mềm mại trơn ướt, cô sợ hãi nhảy dựng lên, nhưng khi nhìn lên lại thấy nước mắt của Ngu Thư Hân chảy xuống, bên miệng nàng còn đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Muốn tôi, Tiểu Đường. Muốn tôi, làm ơn...." Tiếng khóc cầu xin của Ngu Thư Hân như đổ thêm dầu vào lửa. Giọng nàng vẫn mềm mại và quyến rũ như mọi khi, nhưng vào lúc này, nó lại tăng thêm một chút khát vọng không thể chịu nổi. Nàng nhắm mắt lại vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi đang run rẩy của người kia.

Tia tỉnh táo cuối cùng của Triệu Tiểu Đường sụp đổ ngay lập tức, dục vọng dâng trào và mạnh mẽ phá vỡ bức tường như bờ đê vỡ tung. Cô há miệng ngậm lấy lưỡi Ngu Thư Hân, hai miếng thịt mềm đỏ au vặn vẹo, đảo lộn. Thứ cô nếm được là mật ngọt, thứ cô cảm nhận được là cơn say.

Ngu Thư Hân cởi bỏ hoàn toàn cúc váy, thân thể mịn màng trắng nõn non nớt không còn mảnh vải che thân, Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng xoa dịu cơn khó chịu dưới da, khiến nàng thoải mái thở ra một hơi ngâm nga.

Triệu Tiểu Đường vùi đầu vào ngực Ngu Thư Hân, kiên nhẫn liếm dọc theo vòng cung tròn đầy, nhìn hai hạt châu đỏ son của nàng chậm rãi căng phồng dưới sự trêu chọc của môi lưỡi, sau đó dùng cái miệng nóng bỏng của mình cắn thật sâu.

Ngu Thư Hân ngửa đầu ra sau, mái tóc đen óng ả xõa xuống eo, hơi mát từ đầu ngực truyền đến toàn thân, khiến lưng nàng tê dại, toàn thân nổi da gà. Một tay Triệu Tiểu Đường cố định cái chân trắng nõn của Ngu Thư Hân, tay kia men theo xương mu của nàng mà thăm dò vào bên trong đầm lầy ẩm ướt. 

Hết lần này đến lần khác, họ được đưa đến đỉnh cao mà họ đã mơ ước bây lâu, nước dâm thủy chảy dài từ đùi xuống đầu gối. Tuy nhiên, giấc mơ khác xa so với thực tế, khiến người thưởng thức quá sức chống cự, Ngu Thư Hân lúc này dường như là một cỗ máy quá tải, không còn khả năng chịu đựng được sự vận hành bạo lực của Triệu Tiểu Đường, nhưng cô không có ý định dừng lại, hành động mỗi lúc lại càng hào hứng hơn.

Nàng cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, khoái cảm từ hạ thân vẫn nóng rực lan tràn khắp người, giống như một dòng nước ấm nhỏ giọt đang gột rửa từng mạch máu một cách tinh vi. Hai chân yếu ớt treo ở trên người Triệu Tiểu Đường, mông bị cánh tay cô nâng lên rồi hạ xuống đỡ lấy, đầu nhũ hoa ửng hồng cọ xát với vải áo Triệu Tiểu Đường đau đến tê dại. Nàng thở hổn hển, đốt ngón tay trên cổ Triệu Tiểu Đường trắng bệch, giống như bị ngâm trong nước biển ấm áp.

"Triệu Tiểu Đường, chậm lại, em chậm lại......."

"Tôi yêu chị"

Triệu Tiểu Đường nói, giọng cô dường như đang tuyên bố điều gì đó hơn là một lời thú nhận. Vì vậy, Ngu Thư Hân lập tức bị ném lên đỉnh, khoái cảm tột độ khiến nàng muốn chết, những giọt nước từ khóe mắt bất trượt rơi xuống.

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng, Triệu Tiểu Đường rốt cuộc cũng chịu buông tha, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt, dùng môi xoa dịu thân thể còn đang run rẩy của Ngu Thư Hân. Khi nàng mở mắt ra, cô lại nhét hai ngón tay trong suốt pha lê đó vào miệng.

"Đủ chưa?" Cô liếm mu bàn tay rồi lên đến từng đốt ngón tay, nàng nhìn đến liền có chút mơ màng. Triệu Tiểu Đường thấy đối phương im lặng, như có điều nào đó hiểu lầm "Ngu Thư Hân, che miệng lại đi"

Mệt mỏi cực độ khiến nàng chưa ý thức được. Triệu Tiểu Đường bế Ngu Thư Hân người đã mềm nhũn đặt lên một chiếc bàn gỗ cũ kĩ, sau đó liền quỳ xuống đất, không chút do dự nhét đầu vào giữa hai chân nàng.

 Sự thân mật quá mức và kích thích đột ngột khiến Ngu Thư Hân hét lên và ngay lập tức phải lấy tay che miệng. Mút lấy cuống hoa, liếm láp cánh hoa, dùng đầu lưỡi khám phá hoa huyệt thô ráp, kẹp chặt bắp đùi đang giãy giụa của nàng. 

Bắp chân Ngu thư Hân gác lên vai Triệu Tiểu Đường, những ngón chân trắng nõn mềm mại cuộn lại với nhau. Cho đến khi mật hoa ngọt ngào trong suốt lại rỉ ra, cô ôm lấy vòng ẻo mảnh khảnh đang ngửa ra sau khi lên đỉnh khoái cảm, mắt vẫn dán vào lỗ huyệt mà ngắm nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt. Sau khi yên vị, cô cẩn thận liếm sạch một lần nữa, lưỡi mềm quét qua giữa hai chân ướt đẫm nước, giống như một cơn gió nóng ẩm lướt qua khu rừng nhiệt đới.

***

Ánh ban mai chiếu vào mặt nàng, Ngu Thư Hân giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, hóa ra tất cả đều là giả dối. Nàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mình. Vùng đất của giấc mơ thể hiện khát khao của bản thân, cảm giác ngứa ngáy tê dại dường như ẩn dưới da khiến người ta như thực sự có thể cảm nhận được. Bao gồm cả câu Tôi yêu chị sâu lắng mà cô nói trong giấc mơ.

Đối lập với giấc mơ đẹp đẽ ấy, là một thực tế đáng buồn. Ngu Thư Hân cúi đầu che mặt khóc nấc nở, buồn bã như một đám mây đen không ngừng mưa vào tháng tám.

Vào buổi tối hôm đó, khi mặt trời đỏ như máu chiếu lên trên mõm đá, cổng dinh thự Tiết gia rộng mở, chỉ huy Tiết sải bước vào nhà với một cánh tay đã bị thương.

Hắn đã trở lại. Người đàn ông tóc hoa râm, cao gầy với bộ ria mép là Tiết Hữu Trung. Những người phụ nữ và trẻ em chào đón hắn ở cửa, mặc dù Ngu Thư Hân đang đứng trong góc nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn ta đang dán lên người nàng không chút che giấu.

Vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 50 của Tiết Hữu Trung, và hắn ta đã vội vã trở về để đích thân tổ chức tiệc sinh nhật của mình. Trong bữa tối, hắn ta hỏi thăm tình hình trong nhà một cách tượng trưng, đồng thời tuyên bố lần này quay về sẽ không ở lại thêm mấy ngày, mọi việc trong nhà vẫn để cho Tiết phu nhân lo liệu.

Tiết Hữu Trung lấy trong ngực ra một cây kim bạc, sau khi kiểm tra đồ ăn không có độc, mới chậm rãi nói "Ngu Thư Hân, cánh tay của ta bị thương, tới đút cho ta". Ngu Thư Hân không dám từ chối, nàng đến ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận dùng đũa gắp thức ăn cho hắn ta, bàn ăn lúc này yên tĩnh đến quỷ dị, kể cả Tiết phu nhân hay những bà vợ bé khác cũng không dám nói lời nào.

Tiết Hữu Trung tự mãn đến mức chỉ muốn đặt tay lên chân nàng và chạm vào nó. Ngu Thư Hân không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng nhếch mép nói "Lão gia, bọn nhỏ đều ở đây, có chuyện gấp gì có thể giải quyết sau không?" 

Sau bữa tối, Tiết Hữu Trung đi đến phòng nàng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười ghê tởm, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện lên, hoàn toàn khác với vẻ trịnh trọng mà hắn giả vờ khi mới vào nhà. Ngu Thư Hân vẫn đứng trước cửa sổ như mọi khi, lạnh lùng nhìn những bông hoa trong vườn. Những bông hoa đó trông thật đẹp đẽ và tinh tế, nhưng chúng lại phải bén rễ trong nền đất bẩn đó để hút chất dinh dưỡng mà sống.

Nàng quay đầu lại, ánh mắt đông cứng nhìn hắn, trên khuôn mặt hiện lên một tia ủ rủ "Tiết tư lệnh, ông đừng quên chúng ta chỉ là đang giả vờ".

Lúc này, ở một căn phòng khác, Tiết phu nhân đang khéo léo mở két sắt của Tiết Hữu Trung, chuẩn bị lấy một số tiền để chơi mạt chược, một tệp tài liệu vô tình rơi ra khỏi két và nhiều giấy tờ khác vương vãi ra ngoài. Bà Tiết đưa tay ra dọn dẹp, nhìn đến tờ giấy trước mắt là một gương mặt rất quen thuộc.

Đó là một báo cáo đánh giá chính trị do Tiết Hữu Trung sắp xếp. Hình ảnh duy nhất trên tờ giấy, là Ngu Thư Hân đang mặc quân phục của Quốc dân đảng và một con dấu đỏ được đóng bên cạnh bức ảnh với dòng chữ "Thông qua" được viết trên đó.

Quả bom hẹn giờ thực sự đã lặng lẽ kích hoạt, những con chữ màu đỏ trong bóng tối, nhấp nháy lên thứ ánh sáng rùng rợn. Những người tiếp cận cô ấy có thể sẽ bị đập thành từng mảnh nếu như không cẩn thận.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro