-Vòng xoay-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mỹ nhân trẻ đẹp đang ở trước mắt nhưng hắn không thể đụng vào được. Tiết Hữu Trung không thể nào quen với sự kiêu ngạo này của Ngu Thư Hân. Đối mặt với thái độ kiêu ngạo của nàng lúc này, hắn tự nhiên sẽ tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh.

"Tôi đương nhiên nhớ rõ"

Ngu Thư Hân cười lạnh "Ông vậy là vẫn nhớ rõ thân phận của tôi, vậy vừa rồi trên bàn ăn ông là đang muốn làm gì?"

Tiết Hữu Trung áy náy nói "Trước mặt người khác, cô và tôi cũng nên làm cho tốt. Hơn nữa, cô thực sự không biết mục đích của Bạch Hạc lần này tới sao?"

"Làm thế nào để đối phó với Bạch Hạc, tôi tự có cách. Trong vài ngày nữa, sau khi tiêu diệt những tên gián điệp của cộng sản đó, ông nghĩ tôi sẽ còn nhận thức ông?"

Nửa năm trước, Ngu Thư Hân được điều đến bên cạnh Tiết Hữu Trung với tư cách ủy viên đặc biệt của Văn phòng Điều hành Chỉ huy Quân sự Quốc dân đảng. Tiết Hữu Trung sẽ không dám xúc phạm đến nàng, nhưng vì an toàn, hắn đã cử vài người bí mật điều tra danh tính của nàng.

Đột nhiên, tiếng cửa mở vang lên, Tiết nhị thiếu gia chạy vào, trên tay ôm một con búp bê gỗ, miệng lầm bầm "Cha, cha chơi với con đi"

Đứa nhóc này cố tình nhấn mạnh từ "con", Tiết Hữu Trung biết với tính cách đứa con trai ngu ngốc của mình, nếu hắn từ chối, đứa con này sẽ khóc đến khàn cả giọng.

Tiết Hữu Trung thầm hận mình quên khóa cửa. Hắn cử động cơ hàm, dẫn Tiết nhị thiếu gia ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân, như muốn nói với nàng điều gì đó.

Sau khi Tiết Hữu Trung rời khỏi, Ngu Thư Hân mới thở ra một hơi, sợi dây căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Nàng nằm ngửa trên giường, không biết là do trọng lực hay do tâm trạng không tốt, nước mắt vô thức từ khóe mắt trượt xuống mang tai, ấm nóng ướt át.

Nàng, một người lính của Quốc dân đảng, đã yêu tên gián điệp của kẻ thù, nàng cũng đã từng không ngừng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là tình một đêm.

Những vết máu khắp lưng cùng những hình xăm , những dải băng quấn quanh bờ vai và bộ ngực trắng như tuyết của người ấy, thân hình thơm mùi tử đinh hương cùng đôi mắt đẹp đẽ ấy... Những hình ảnh sâu sắc đó vẫn luôn hiện ra trong giấc mơ.

Còn có cả chiếc túi giấy màu nâu trên kệ phòng tắm, mảnh giấy ghi tên tuổi và quân hàm của nàng trong đó.

Nàng đã bí mật xé nó và ném nó vào bồn vệ sinh để nó trôi theo dòng nước.

Có phải quá trùng hợp không? Ngu Thư Hân không biết tại sao khi nàng đến Nam Kinh để thực hiện nhiệm vụ mật, nàng liền đụng đến Bạch Hạc đang chạy trốn. Tuy nhiên, cái túi hồ sơ tầm thường đó lại chứa đến mấy chục tờ giấy, là danh sách và thông tin về gián điệp Quốc dân đảng của gần một nửa Thượng Hải.

Sau Khi biết Triệu Tiểu Đường là người của Cộng sản đảng, nàng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa Ngu Thư Hân cũng biết Triệu Tiểu Đường cũng hoài nghi mình. Trong lúc vội vàng, nàng đành giả vờ bản thân không biết sử dụng súng để qua mắt cô. Sau đó lại tiếp tục thủ đoạn của mình, giả vờ say rượu và lợi dụng nhiệm vụ để đến biệt thự Tiết gia, như vậy liền có thể dựng lên một bi kịch hoàn chỉnh cho chính mình.

Triệu Tiểu Đường tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy đáng tiếc cho nàng. Cô như một kẻ ngốc, khi thấy mình khóc, cô nóng lòng muốn bày tỏ lòng mình.

Thương hại một kẻ nói dối và hôn kẻ thù trong thời đại mà mọi người đều gặp nguy hiểm cùng chiến tranh đang hoành hành.

Thật ngớ ngẩn và lố bịch làm sao.

***

Nàng lại mơ thấy mình hôn Triệu Tiểu Đường, lần này nàng dùng đầu lưỡi liếm lấy rượu đỏ trên lưng Triệu Tiểu Đường. Chỉ là vừa hôn hôn, rượu đỏ bỗng biến thành máu. Triệu Tiểu Đường quay đầu lại, cắn chặt bờ môi rướm máu của nàng, hỏi nàng có hối hận khi lừa dối cô không.

Ngu Thư Hân là con gái của một gia đình giàu có ở Thượng Hải, công việc kinh doanh hoa và dược liệu của gia đình rất lớn. Chỉ là cha mẹ không chịu hợp tác với người Nhật liền bị vu oan mà giết hại. Khi gia đình khốn cùng và cha mẹ qua đời, nàng vào học viện quân sự và gia nhập Quốc dân đảng chống lại Nhật Bản. Sau đó, nàng vào Văn phòng Điều hành Bộ chỉ huy Quốc dân đảng một cách hợp lí và trở thành gián điệp của Quốc dân đảng ở Thượng Hải.

Trong một số giấc mơ tương tự, Triệu Tiểu Đường cùng nàng đã nói chuyện trong ảo ảnh. Về sau ngày càng kịch liệt, trực tiếp biến thành quan hệ không kiêng nể gì, thường thường làm cho nàng sau khi tỉnh lại liền xấu hổ không biết phát tiết đi đâu. Đôi khi sẽ tự vận động, nghĩ đến khuôn mặt và cơ thể của cô mà đưa mình đến cực khoái.

Đêm đêm, ánh đèn hiu quạnh mờ ảo. Nàng không phải là khách qua đường, mà là người trở về từ gió tuyết trên đường xa vạn dặm, là người muốn tìm lại quê hương dịu dàng trước đây. Vì sự xuất hiện của cô ấy, Ngu Thư Hân đã thắp lên hy vọng về tự do và mong muốn thoát khỏi nơi đây. Nhưng khi nó thực sự đến, nàng lại như con sâu trốn đi ánh sáng, không có can đảm nhìn thẳng vào mặt trời, nàng vẫn là tự thu mình vào bóng tối.

"Cha, dì nhỏ không thích chơi với người, người chơi với con đi"

"Hử? Ai nói với con như vậy?"

"Con không thể nói với người, con đã hứa với cô ấy rồi"

"Nếu con nói cho cha, cha có thể thưởng cho con một món đồ chơi mới"

"Hmm...Được thôi. Người ghé sát lại đây một chút....Chính là cô giáo Dư"

"Tại sao cô ấy lại nói như vậy?"

"Bởi vì, bởi vì hôm đó con đã nhìn thấy cô ấy và dì nhỏ hôn nhau trong vườn. Con đã hỏi cô ấy và cô ấy nói rằng cô ấy thích dì nhỏ"

"Cô ấy còn nói, con gái thích chơi với con gái và con trai thích chơi với con trai. Cha, cha với con đều là con trai, chúng ta cùng nhau chơi nhé?"

Trẻ con thì sẽ không nói dối. Tiết Hữu Trung nhìn cánh cửa phòng Ngu Thư Hân đã đóng kín mà vuốt râu trầm ngâm.

***

[Ba ngày sau, Tiết gia mở tiệc lớn]

Vì là giáo viên dạy riêng của Tiết nhị công tử, Triệu Tiểu Đường đương nhiên được mời tham dự tiệc sinh nhật của Tiết tư lệnh hôm nay. Cô không mặc sườn xám hay váy mà chọn một chiếc áo sơ mi cùng vest sáng màu, đôi bốt cao quá đầu gối, bộ vest ôm sát eo trông cực tao nhã và gọn gàng.

Yến tiệc có quy mô rất lớn, lầu một đại sảnh xa hoa lộng lẫy, trên bàn ăn tự chọn bày đầy rượu cùng các món Hoa, Tây đầy đủ màu sắc, với một dàn nhạc nhỏ đang chơi nhạc trong góc.

Triệu Tiểu Đường đến muộn đã thoáng nhìn thấy từ xa chiếc váy hở lưng màu xanh tuyệt đẹp của Ngu Thư Hân lướt qua đám đông, y hệt như một con bướm morford màu xanh vỗ cánh. Đôi mắt nàng đảo quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Thân ái, tôi có thể cùng chị khiêu vũ hay không?" Triệu Tiểu Đường đưa tay ra trước mặt Ngu Thư Hân, có lẽ không ai có thể từ chối một thiếu niên có đôi mắt sáng, hàm răng trắng và nụ cười rạng rỡ như vậy được.

Có lẽ không cần phải tìm kiếm nữa. Nàng vui mừng khôn xiết, khóe miệng mềm mại lập tức cong thành một vòng cung xinh đẹp. Nàng cũng không đáp lại lời mời của triệu Tiểu Đường, mà trực tiếp kéo chiếc khăn lụa của cô, thu hẹp khoảng cách của hai người. Triệu Tiểu Đường không ngờ đụng phải cái bụng mềm mại của nàng, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tim đập thình thịch.

Vai, cổ và ngực trắng nõn, mềm mại như tuyết đầu đông, thoang thoảng trong không trung mùi thơm mát. Cái bóng nhỏ do xương quai xanh tạo ra ẩn ẩn mờ mịt. Trái tim như bị thứ gì đó cào đến, có chút ngứa.

Giai điệu ngân dài, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim. Như thể họ đã tìm lại được cảm giác của đêm khiêu vũ cùng nụ hôn hôm từ biệt đó và chỉ còn lại nhau trên cõi đời này.

Có quá nhiều lời không quá rõ ràng và có thể sẽ nhận được câu trả lời vào lúc này.

Đôi bàn tay mềm mại đan vào nhau xoa xoa, vạt áo xoay vòng ôm lấy bắp chân, mắt đối mắt nhìn nhau không chút do dự, lấp lánh như nhưng lời đường mật về những vì sao. Đôi môi đỏ mọng của Ngu Thư Hân vô tình hay cô ý đi theo đường viền khuôn mặt cô với một khoảng cách không rõ ràng, nàng rõ ràng không có làm gì nhưng vẫn khiến cô lo lắng, da đầu tê dại bất thường.

"514618" Nàng thì thầm bên tai Triệu Tiểu Đường một dãy số.

"A? Chị có ý gì?" Triệu Tiểu Đường mặt vô thức nhích lại gần.

"Không có gì, em chỉ cần nhớ kỹ là được" Nàng cười cười, nhân lúc không ai để ý liền lén hôn lên vành tai Triệu Tiểu Đường.

Khi bài hát kết thúc, Triệu Tiểu Đường bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Ngu Thư Hân khuất dần, đầu ngón trỏ cùng ngón cái xoa xoa qua lại. Ngu Thư Hân đã cầm bàn tay này, cô đặt nó lên mũi ngửi ngửi, có mùi kem thoang thoảng do nàng để lại trong các kẽ ngón tay.

"Mẹ kiếp, cậu còn dám cùng nữ nhân của Tiết cẩu khiêu vũ"

Dư vấn đội chiếc mũ đầu bếp, đẩy toa ăn từ bên cạnh Triệu Tiểu Đường đi tới rồi hạ giọng nói, khiến cô giật mình.

"Vân tử, sao cậu lại ở đây?"

"Đại đội trưởng lo lắng cho cậu, đã sớm kêu tôi tới nơi này" Dư Vân điên cuồng liếc mắt một cái. "Tôn Duệ cũng ở đây, ngay đó. Đúng là tên vô dụng, đến đây chỉ biết ăn ăn ăn!"

Triệu Tiểu Đừng nhìn theo Dư Vân, liền thấy Tôn Duệ đang đứng bên bàn ăn, trang điểm tao nhã, mặc lễ phục đắt tiền, nhưng lại đang lén lút đút một muỗng cơm trứng cua vào miệng.

Dư Vấn lại nói "Vừa rồi Ngọc Sơn đã nói với chúng tôi về kế hoạch, vì vậy cậu mau đưa thuốc cho tôi. Lát nữa tôi sẽ đi viếng mộ tên họ Tiết đó. À không, phải là tới phục vụ đồ ăn cho hắn"

Triệu Tiểu Đường đưa cho Dư Vân lọ thuốc độc trong túi. Ba người lập thành đội chính là Gia Cát Lượng giỏi nhất, có hai đồng đội ở bên cạnh, Triệu Tiểu Đường cảm thấy áp lực trên đầu nhẹ đi rất nhiều, nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Tổ chức mà họ tham gia chịu trách nhiệm về các vụ ám sát cùng thu nhập thông tin tình báo. Triệu Tiểu Đường cũng đã học và chiến đấu từ khi còn rất trẻ, có kỹ năng khinh công và võ thuật hỗn hợp, rất thích hợp để đánh cắp thông tin bí mật của kẻ thù. Mật danh mà cấp trên đặt cho cô là - Bạch Hạc

Nhiệm vụ của tổ chức lần này là hợp tác với người tổ chức ngầm có mật danh Ngọc Sơn ẩn nấp trong dinh thự để đầu độc và ám sát Tiết Hữu Trung. Sau khi hoàn thành, sẽ lấy đi tất cả tài liệu quan trọng có trong két sắt của Tiết Hữu Trung.

Tiết Hữu Trung có thói quen thử độc bằng kim bạc trước khi ăn, nhưng chất độc lần này không thể thử bằng kim bạc thông thường.

Triệu Tiểu Đường đã hoàn toàn tìm ra bản đồ trong và ngoài khu nhà, vị trí của đồn canh và quy mô của lính canh thông qua việc dạy học cho Tiết nhị thiếu gia. Trong bữa yến tiệc này, trong dinh thự có rất nhiều khách nhân, cá rồng lẫn lộn, hộ vệ buông lỏng, đây chính là thời điểm tốt nhất thừa dịp hỗn loạn kết thúc nhiệm vụ, rút lui.

Đêm nay, tảng đá cuối cùng sẽ nổi lên. Nhưng hộ đâu biết rằng, trên bờ biển đã có người rình mồi từ lâu, chờ họ đến đớp mồi.

***

"Tiết Hữu Trung đó đã lên lầu rồi, tôi nhìn thấy hắn uống rượu, nhưng hôm nay tâm trạng hắn có vẻ không tốt, hai người cẩn thận một chút" Ba người hợp lại, gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Triệu Tiểu Đường và Tôn Duệ, những người đã sẵn sàng hành động.

Hai người gật đầu, bí mật theo lên lầu và vào phòng của Tiết Hữu Trung. Rượu đã bị Dư Vân đánh thuốc mê, hắn lúc này đang nằm bất động trên giường, một lúc sau khi thuốc phát huy hết tác dụng thì hắn cũng sẽ ra đi một cách lặng lẽ.

Triệu Tiểu Đường cùng Tôn Duệ nháy mắt một cái, chậm rãi đi về phía tủ sắt bên cạnh.

"Đứng yên! Mau bỏ vũ khí xuống!" Một tiếng nổ lớn, cửa mở ra, bảy tám tên lính liền xông vào, trong nháy mắt bao vây cả hai người. Tiết Hữu Trung trên giường cũng không hề bất tỉnh, vết thương trên cánh tay cũng là giả. Hai khẩu súng lục tuột khỏi băng trên tay hắn, nhắm thẳng vào đầu Triệu Triệu Đường và Tôn Duệ.

Bị áp đảo về số lượng, cả hai bị trói và ném vào một căn phòng ở tầng một trong biệt thự, căn phòng tối om và có lính gác canh ngay bên ngoài. "Chết tiệt, không phải Vân tử đã đánh thuốc ông già kia sao?" Tôn Duệ thì thầm, cô ấy chống đỡ thân thể mình bằng cánh tay đang bị trói, lặng lẽ di chuyển về phía Triệu Tiểu Đường.

"Bọn hắn hiển nhiên là biết trước kế hoạch của chúng ta" Triệu Tiểu Đường nói ra. Chất độc được điều chế đặc biệt luôn do Dư Vân tự lấy và thi triển. Họ luôn luôn cẩn thận, làm sao có thể có nhiều sai lầm như vậy. Người duy nhất tiếp xúc với cô hôm nay, ngoài Dư Vân và Tôn Duệ, là Ngu Thư Hân. Trong đầu cô chợt lóe một ý nghĩ kì quái, nhưng lập tức bác bỏ.

Hai người đang thấp giọng thảo luận đối sách, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau nho nhỏ. Một lúc sau, cửa được mở ra, Ngu Thư Hân từ khe cửa đi vào, trên tay cầm một con dao găm dính đầy máu.

"Tôi đã xử lí người bên ngoài, hai người mau rời đi đi" Ngu Thư Hân cầm dao cắt đứt dây thừng cho hai người, sau đó quay đầu nhìn Triệu Tiểu Đường giống như đang gặp quỷ. "Hiện tại đừng hỏi gì cả"

Tôn Duệ ở bên cạnh không để ý tới biểu tình của Triệu Tiểu Đường, huých cùi chỏ vào lưng cô, vui vẻ nói "Cảm ơn nữ hiệp sĩ đã cứu bọn tôi"

Sợi dây còn chưa hoàn toàn cởi ra, trong phòng đột nhiên sáng ngời, ngọn đèn trên trần nhà như sắp chọc mù mắt Triệu Tiểu Đường. Tiết Hữu Trung bất ngờ cùng người xông vào, dùng đủ loại súng dài ngắn bao vây lấy ba người.

Hắn vỗ tay cười điên cuồng "Ngu ủy viên, tôi quả nhiên đoán không sai, cô thực sự là có tình ý với Bạch Hạc, cô hoàn toàn là lợi dụng cô ta, nhưng người tình nhỏ của cô chắc cũng không biết cô là ai đâu nhỉ?"

"Đợi tôi tìm được những tên còn lại, các người có thể từ từ làm bạn với nhau trên đường đến Hoàng Tuyền!"

Ủy viên.....Ngu ủy viên....?

Dường như trong nháy mắt, tất cả manh mối đã được xâu chuỗi rõ ràng, những điều không rõ trước đó được che giấu trong tâm trí cũng đều được tiết lộ ngay lập tức. Tai họa đột ngột đập vào đầu Triệu Tiểu Đường như tia sét từ trời xanh.

Cô khó khăn quay đầu nhìn Ngu Thư Hân, như thể đã dùng hết sức lực, muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy nghẹn ở cổ họng, một giọt nước mắt từ đôi mắt chua xót chảy ra. Kể từ ngày cha mẹ cô bị bắt đi, cho dù là có tập luyện gian khổ hay bị thương nặng như thế nào trên chiến trường, cô cũng không khóc.

"Là tôi lừa em" Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên, trong mắt cũng tràn đầy bi thương.

"Chị là người đổi thuốc đúng không?" Triệu Tiểu Đường môi run rẩy đến trắng bệch "Chị.....Ngay từ đầu liền lừa tôi?"

"Mối quan hệ của chúng ta thì sao? Chị cũng là lừa tôi sao?"
"Ngu Thư Hân, chị có yêu tôi không?"

Nàng cúi đầu, không có trả lời.

Trong phút chốc, thế giới quay cuồng, trái tim như bị đào một cái hố thật lớn, trời tối đen với gió lạnh thấu xương đang ùa vào. Triệu Tiểu Đường thấy tai mình ù đi, không dám nhìn vào mặt Ngu Thư Hân nữa, cũng không nói được lời nào, mỗi nhịp đập của trái tim đều khiến lồng ngực cô đau nhói.

Triệu Tiểu Đường nhớ ngày hôm đó đứng rất lâu nhưng vẫn không mở vali của Ngu Thư Hân, nhớ lại lời xin lỗi mà cô đã nói ngày hôm đó, nhớ đến nụ hôn sâu của cả hai hết lần này đến lần khác, Không nghi ngờ gì nữa, cô yêu nàng hết lòng, nhưng khi ôm Ngu Thư Hân, đôi tay của cô vẫn không thể chạm đến sự chân thật của nàng.

Bầu không khí căng thẳng, Tiết Hữu Trung vừa ra lệnh trói ba người lại, thì đột nhiên có hai tiếng "bang bang" bị bóp nghẹt, hai tên lính gác cửa mất cảnh giác ngã xuống đất. Bị tập kích bất ngờ, Triệu Tiểu Đường và Tôn Duệ nhân lúc hỗn loạn ngầm thoát khỏi dây thừng, lấy súng giấu trong ủng ra, hai người giáp lưng với nhau, đơn giản giải quyết mấy người.

Dư Vân tấn công với một khẩu súng máy hạng nhẹ mà cô lấy được từ đâu đó, không để lại một tên nào sống sót ở bất cứ đâu cô đi qua. Ngọc Sơn đi phía sau Dư Vân, nàng che mặt, chỉ lộ một đôi mắt hạnh nhân sắc bén, nhưng lại bình tĩnh chứa đầy sát khí. Sau khi tiêu diệt hết đám tay sai trong phòng, nàng cầm khẩu súng lục có ống giảm thanh áp vào thái dương của Tiết Hữu Trung.

"Là....Là ngươi?" Tiết Hữu Trung liền giơ hai tay lên, sắc mặt tái nhợt.

"Mấy năm nay, chuyện mà ngươi làm, cũng đã đủ để ngươi xuống địa ngục vạn lần, nhưng để ngươi chết đơn giản như vậy mà nói, quá là lợi rồi" Ngọc Sơn đạp vào đầu gối hắn khiến hắn quỳ xuống đất đau đớn, ôm lấy chân.

"Ta và ngươi chính là vợ chồng....Ngươi dám đối với ta như vậy!" Hắn nhe răng quát lớn, vẻ mặt hung ác.

"Khi còn trẻ, điều ta hối hận nhất chính là gặp được ngươi" Tiết phu nhân ngẩng đầu lên, trên mặt giàn giụa nước mắt, không chút do dự bóp cò. Tiết Hữu Trung liền ngã trên vũng máu.

"Tới lượt cô" Bà trượt nòng súng đi nạp đạn, họng súng vô tư chỉ vào Ngu Thư Hân, lại bóp cò.

"Ngọc Sơn! Không được!" Thời khắc mấu chốt không có chỗ để do dự, Triệu Tiểu Đường lao tới bảo vệ Ngu Thư Hân. Viên đạn vừa trúng vào cánh tay Triệu Tiểu Đường, máu lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả mặt Ngu Thư Hân.

Tiết phu nhân kéo khẩu trang xuống, không thể tin được cùng tức giận nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Đường đang chặn súng cho Ngu Thư Hân "Tiểu Đường, con đang làm cái gì vậy?"

"Thả cô ấy đi" Triệu Tiểu Đường gằn từng chữ ôm lấy cánh tay đang chảy máu của mình. Cô ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, ánh mắt tàn nhẫn và dứt khoát như thể không cho đối phương bất kì cơ hội thương lượng nào.

Dư Vân và Tiết phu nhân nhìn nhau. Tôn Duệ bên cạnh cũng bối rối liền hỏi thẳng "Trời ạ, cô ấy là ai vậy? Tại sao vừa rồi cô ấy lại cứu tôi và cậu ấy?"

"Cô ta là đặc vụ của Quốc dân đảng, hôm đó ta vô tình thấy được thông tin của cô ta" Tiết phu nhân hất cằm khinh thường nhìn Ngu Thư Hân đang được Triệu Tiểu Đường chặn ở phía trước, hai viên ngọc lục bảo trên dái tai có màu xanh than chì trong suốt. "Cô ta giả làm người tình mới của Tiết Hữu Trung, ta thậm trí còn không nhìn thấu, phải nói rằng, cô ta thực sự rất cao thâm a. Về mục đích cô ta tiếp cận hai người, lòng dạ Tư Mã Chiêu chẳng phải mọi người đều rõ sao?"*

(*) ["Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ" ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.]

"Mẹ kiếp! Triệu Tiểu Đường, cậu đây là đang thả hổ về rừng sao?!" Dư Vân quát lớn. Cô phản ứng nhanh nhất, muốn xông tới chỗ Ngu Thư Hân, lại bị Triệu Tiểu Đường liều mạng túm lấy đùi cô.

Họ đều là đồng đội tốt đã cùng nhau vào sinh ra tử, Dư Vân bọn họ đều biết Triệu Tiểu Đường là một con trâu không đụng tường nam không quay đầu.

Ngày thường, mặc dù Triệu Tiểu Đường trông ngốc nghếch và vui tươi ngay cả khi đối mặt với những nhiệm vụ áp lực cao, nhưng cô vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ. Cô tàn nhẫn trong cận chiến, và lặng lẽ chơi đùa kẻ thù trong chiến đầu từ xa, Triệu Tiểu Đường kiểm soát tình hình chung và là một người lính xuất sắc và trung thành.

Nhưng giờ khắc này, cô lại quyết tâm bảo vệ nữ nhân lừa dối mình, một tên địch đầy nhân tố nguy hiểm.

"Triệu Đường, thả tôi ra, đồ khốn nạn này, người đàn bà này có đáng không?! Bị mỡ lợn làm cho mù mắt sao?! Tôn Duệ hai người các người còn đứng đó làm gì, mau tới giúp tôi!" Dư Vân dùng hết sức vẫn đánh không nổi Triệu Tiểu Đường, bèn mắng chửi.

Trước khi Tôn Duệ và Tiết phu nhân có thể di chuyển, Triệu Tiểu Đường đã bước đầu tiên lật ngược Dư Vân, sau đó bay lên và đá vào cửa kính bên cạnh, những mảnh thủy tinh vụn sáng lấp lánh và vương vãi khắp nơi. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rèm cửa tung bay, sóng biển không ngừng đung đưa.

Ngu Thư Hân quỳ gối bên cửa sổ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi Triệu Tiểu Đường dùng chân đập vỡ kính, cô kéo nàng dậy và nói rằng đã muộn, sau đó ôm lấy nàng, người vẫn đang đi giày cao gót lên bậu cửa sổ. Ngu Thư Hân quay đầu lại nhìn thấy cô cùng đồng đội tên Dư Vân đang đánh nhau.

"Lần sau gặp lại, tôi nhất định không chút do dự giết chết nàng" Đây là câu nói cuối cùng Ngu Thư Hân nghe được Triệu Tiểu Đường nói với Dư Vân trước khi nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.

Ngày thường trăng vẫn là trăng, gió chiều vẫn là gió chiều bình thường. Một mình nàng nhảy xuống nước, từ đó trăng không theo nàng nữa, gió chiều cũng sẽ không bao giờ thổi qua má nàng nữa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro