𝑪𝒉𝒂𝒑𝒕𝒆𝒓 : 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝕄𝕒𝕪 𝕀 ℂ𝕙𝕠𝕠𝕤𝕖 𝔸 𝕊𝕠𝕟𝕘 𝔽𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦?
|| 𝙬𝙞𝙨𝙝 𝙪 𝙛𝙚𝙡𝙩 𝙩𝙝𝙚 𝙬𝙖𝙮 𝙞 𝙙𝙤 _ 𝙁𝙞𝙣𝙙𝙞𝙣𝙜 𝙝𝙤𝙥𝙚 ||

Jihye đi trong một khoảng trời đen kịt, chẳng thể thấy điểm dừng, dường như em là một kẻ mù, thậm chí em còn không thấy được chính đôi tay của mình. Em hoảng loạn lấy tay đánh vào người để những xúc cảm của da thịt đau rát níu kéo em tỉnh táo. Em liếm môi của mình và bắt đầu đưa tay lần mò xung quanh tìm kiếm lối ra. Nhưng thật đáng sợ bởi vì ngoài khoảng trống xung quanh ra thì em không thể cảm nhận được điều gì cả, không gian như trống rỗng và đầy mùi vị u ám.

Jihye bắt đầu trở nên lo lắng và hét toáng lên:

- JISOO!!

Nhưng đáp lại tiếng gào của em chỉ là một mảng im lặng, cũng không có tiếng vang, tất cả như chìm vào hư vô, em ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy bên tai mình mà nghiến răng phát ra những tiếng hừ hừ thống khổ. Những chuyện này khiến em nhớ đến những ngày em bị nhốt trong hộp gỗ tối sau khi bị người cha tàn bạo đánh đập xong.

- JISOO!!

Jihye chỉ biết gào thét lên hòng tìm kiếm sự giúp đỡ, em cũng không thể hiểu tại sao bản thân lại luôn miệng gọi chị như thế, có lẽ là em thực sự quá phụ thuộc vào Jungwoo rồi. Em bật khóc nức nở và dường như sắp kiệt sức ngất đi thì bỗng qua kẽ tay em thấy được một vệt sáng chói ở xa xa.

Jihye chống đẩy thân người run rẩy đứng dậy, em từng bước, từng bước tiến đến bên vệt sáng kia, sau vài bước em đã chạy, chạy một cách nhanh chóng và vô thức.

Buồng phổi Jihye đau rát vì không được cung cấp đủ oxy, em chạy đến mức quên đi việc hô hấp của mình, khi tay của em dường như chạm vào vệt sáng thì nó bỗng vụt tắt. Em ngã oạch xuống thềm tối cứng ngắc, em đau đớn tiếp tục nức nở thật to, em dùng những ngón tay của mình cào cấu thềm tối đến bong tróc cả móng tay. Jihye gào lên như thể sinh mệnh của em đã sắp chấm dứt, bỗng dưng em cảm thấy gương mặt mình có thứ gì đó đang nhiễu giọt.

Jihye nhìn lên liền thất kinh, người đứng trên em chính là Ji Eun cùng với gương mặt đầy máu và đâu đó từ miệng còn chảy ra những dòng đen ngòm thối rữa, em run rẩy, bản thân hoảng sợ thiếu điều muốn ngất đi.

Ji Eun túm lấy chân Jihye và lôi xềnh xệch em đi mặc cho em vùng vẫy cầu xin.

- Jihye!

Jihye giật mình sau khi nghe được tiếng gọi đầy lo lắng của ai đó, em mơ màng mở mắt nhìn xung quanh liền thấy gương mặt mà em chờ mong dịu dàng xuất hiện. Jihye ôm chầm lấy Jungwoo mà nức nở, chị bỗng đứng người một chút nhưng sau đó liền ân cần mà vỗ vào bờ vai nhỏ đang run lên từng đợt của em.

Jungwoo thở dài, Jihye luôn gặp ác mộng kể từ hai tháng trước, chị cũng không hiểu vì sao em lại bị như vậy và dường như hôm nay nỗi sợ đối với em ngày càng nhiều khi những tiếng nức nở trong cơn mê của em không dừng lại ở những tiếng lí nhí nữa. Lúc nãy trong cơn mê sảng em đã gào thét xin tha thứ nhưng theo điệu bộ thì chắc hẳn em luôn bị làm phiền và không được buông tha.

- Ác mộng, ác mộng thôi mà, em không sao đâu.

Jungwoo liên tục trấn an Jihye bằng giọng điệu ngọt ngào và đầy tình cảm, em nghe được giọng nói của chị cũng khiến bản thân em trở nên dịu đi đôi chút, giấc mơ ấy cũng không ám ảnh lấy em nữa nhưng dường như dư âm của nó để lại là quá nhiều.

- Jungwoo... chị không sao chứ?

Jungwoo đau lòng nhăn mặt, cho dù em là người gặp ác mộng nhưng lại hỏi han chị có làm sao không, em quá ấm áp, thực sự quá tốt lành để phải nhận những điều tiêu cực trên thế gian này.

- Em đã đi đâu vậy?

Jungwoo hỏi, Jihye bất giác run sợ, em chẳng thể nghĩ ra được bất cứ lý do gì cả. Bỗng dưng khi em đang đau đầu suy nghĩ lý do lấp liếm thì Jungwoo lại gục đầu xuống vai em nức nở bật khóc những tiếng hừ hừ. Lần này là Jihye bất động, tay em buông thả đôi tay, hoàn toàn không có cách nào ôm lấy chị.

- Em làm ơn... đừng có làm sao nữa... chị không thể mất em, Jihye.

Jihye lại một lần nữa giật mình, em không biết đã trải qua chuyện gì mà khiến Jungwoo vốn mạnh mẽ cứng rắn lại bật khóc nức nở.

- Lúc nãy... chị thấy em ngất xỉu cùng với cánh tay chảy máu rất nhiều ở dưới vịnh biển...

Jihye thất thần, vậy là Jungwoo đã thấy được mọi chuyện em làm... nhưng mà khoan đã, em thấy có chút kỳ lạ trong lời kể của Jungwoo. Thấy em ngất xỉu ở dưới vịnh nhưng lại không thấy xác của Ji Eun?

Jihye thắc mắc:

- Một mình em?

Jungwoo lại nghẹn ngào đáp lời:

- Đúng vậy, một mình em... em khiến chị sợ hãi, em nằm đó với rất nhiều máu... nếu như chị không đến có lẽ chị đã mất em thật rồi... Jihye, sau này có gặp chuyện gì thì em hãy lập tức gọi cho chị, làm ơn đi Jihye. Chị không thể đánh mất em.

Jihye nhếch môi cười, đúng là lúc nãy em đã đi xuống vịnh để tiến hành việc giấu xác của Ji Eun nhưng mà khi vừa đến đó em lại vì mất máu không ít mà ngất đi. Em nghĩ rằng, có lẽ Ji Eun đã bị sóng biển cuốn đi mất rồi. Với bộ dạng thảm hại mà em đã thấy thì Ji Eun không thể nào có thể sống nổi. Bất giác Jihye cảm thấy thật an toàn, những mối lo sợ của em đã tiêu biến tất thảy, bây giờ chỉ cần Jungwoo đưa hết tài sản cho em là đủ.

- Em xin lỗi, em đã làm cho người lo lắng rồi.

Jihye ôm lấy tấm lưng gầy đang run rẩy của Jungwoo, em vuốt vuốt sống lưng để trấn an chị. Rất nhanh sau đó em đã nghe được tiếng thở đều đặn của chị, em cúi đầu xuống thì đã thấy chị đã ngủ say. Em chậm rãi đặt Jungwoo xuống giường, khi em định ngồi dậy thì tay chị đã nắm chặt lấy cổ áo của em đến nhàu nhĩ. Có lẽ chị sợ em lại một lần nữa đi xa, Jihye thấy đôi chân mày của chị gắt gao chau lại, giọt lệ trong suốt bỗng dưng chạy ra khỏi khoé mắt nhắm nghiền.

Bất giác Jihye xuất hiện một chút đau lòng, em đưa bàn tay nhỏ lên chạm vào gương mặt chị mà lau đi giọt nước mắt nặng nề của chị. Jungwoo chủ động trong mơ màng áp lấy gò má mình vào lòng bàn tay em, Jihye xúc động liền xoa xoa gương mặt mệt mỏi của chị. Đến bây giờ Jihye mới định thần nhìn rõ người trước mắt, chị vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không chấp nhận được.

Jungwoo có đôi chân mày hoàn hảo mọc lên một cách điềm đạm như được một người thợ làm vườn lành nghề cắt tỉa. Mũi chị cao thanh tú và ăn hợp với khuôn mặt thiên sứ hoài hoà đến vô cùng. Lông mi của chị cong và dày như cánh bướm vỗ trên thảo nguyên lồng lộng đầy gió, càng đẹp đẽ hơn khi sau mí mắt ấy chính là đôi mắt trong ngần và lấp lánh yêu thương. Đôi môi của Jungwoo có lẽ là điều đẹp nhất mà em từng thấy được, nó đỏ hồng và dụ hoặc người ta tiến đến. Jihye run run ngón tay chạm vào đôi môi của chị, em không kiềm nổi xúc động trong lòng liền cúi xuống hôn dịu dàng. Nụ hôn như gió thoảng trên nhành hoa và e ấp kiều diễm.

Jihye giật mình thoát khỏi xúc động, em đưa tay lên chà xát đôi môi của mình với ánh mắt trừng to. Em bị cái quái gì thế này, vì sao lại hôn Shin Jungwoo chứ. Jihye tức giận với chính bản thân mình, em ghét chính trái tim đang đập những nhịp hạnh phúc và yêu thương. Jihye vung tay tát vào má mình thật mạnh, em có thể cảm thấy bên má mình bỏng rát, phải, em xứng đáng bị như vậy.

Jihye nhanh chóng bước khỏi giường mà mở cửa chạy ra bên ngoài, em chạy xuống khỏi cầu thang, em chạy vào phòng bếp và đứng bên bồn rửa tay xả nước vốc thật mạnh lên mặt. Em chống tay xuống thành bồn và thở dốc những hơi nặng nề, em đưa tay vào bên trong miệng, phần má trong lại lần nữa bị rách ra chảy máu. Em rơ lưỡi đến miệng vết thương rồi phun ra chút máu đỏ tanh.

Jihye tiến đến mở tủ lạnh ra lấy cho mình một chai nước, em mở nắp liền ngửi được mùi rượu nhưng cũng không cất đi mà uống ừng ực từng ngụm lớn. Jihye cay đắng trong lòng rồi cất lại rượu vào trong tủ, em không thể chịu nổi vị cay nồng của rượu.

Jihye lảo đảo đi đến bên phòng khách và ngồi phịch xuống ghế, em mệt mỏi đưa tay lên che đi đôi mắt nóng hổi của mình, em cảm thấy lưng mình có vật gì đó cứng lấn cấn đau điếng. Em đưa tay xuống cầm quyển sách lên, đây là cuốn sách nói về những bộ luật của Hàn Quốc, em sực nhớ ra mấy hôm trước em đã bâng quơ nói rằng mình muốn tìm hiểu luật pháp của Hàn Quốc với Jungwoo. Lúc đó em cảm thấy Jungwoo dường như chỉ gật gù cho qua nhưng chị thật sự đã mua chúng cho em.

Lại một lần nữa Jihye rơi vào xúc động, em đưa tay cầm lấy điều khiển tivi mà mở lên, trên đó đang phát một bộ phim tình cảm em không biết tên. Em chăm chú xem và thấy người con trai đang bắt đầu viết di chúc cho người con gái mà mình yêu. Em chau mày, viết di chúc nhượng toàn bộ tài sản cho người mình yêu sao? Liệu em có thể khiến Jungwoo làm được như vậy không nhỉ?

- Em yêu, em đang xem gì vậy?

Bỗng dưng Jungwoo từ đằng sau ôm lấy em, chị rướn người hôn vào gò má phúng phính của em rồi bật cười khúc khích.

Jihye giật mình, em thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, gương mặt lại bắt đầu sự lo lắng giả tạo.

- Người tại sao lại ra đây? Vì sao lại không ngủ?

- Không có em chị ngủ không được...

Jihye đưa tay lên chạm vào mái tóc rối của Jungwoo mà vuốt ve, em ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thâm tình của chị. Cả hai rơi vào trạng thái xao xuyến với ánh mắt của nhau.

Jungwoo từ cúi xuống, đôi môi của chị hoàn hảo hôn lên đôi môi nhỏ của em, chị có thể cảm nhận được sự run rẩy trong môi hôn của Jihye. Chị dịu dàng hôn em như món bảo vật mà chị trân quý suốt cả đời. Đúng thật vậy, Jihye là điều mà Shin Jungwoo cố chấp muốn ôm lấy suốt cuộc đời.

- Ưʍ... Jungwoo...

Cảm thấy hô hấp của bản thân không được ổn định Jihye liền lên tiếng muốn Jungwoo ngừng lại và chị thực sự thôi hôn em, chị vòng về phía trước và ngồi xuống cạnh em rồi ôm em vào vòng tay ấm áp.

Jihye bắt đầu kế hoạch mà chỉ tay về phía tivi:

- Jungwoo... em xem bộ phim đó, người con trai tin người con gái đến mức chuyển toàn bộ tài sản cho cô ấy.

Jungwoo vẫn nhìn Jihye với ánh mắt trìu mến mà ậm ừ vài tiếng. Em bất giác cảm thấy ngại ngùng, phản ứng của chị hoàn toàn khác với tưởng tượng của em, em biết nói gì đây. Em cắn cắn môi dưới khó khăn suy nghĩ, trong ánh mắt Jungwoo điều này khiến em đáng yêu vô cùng, chị liền bật cười khúc khích.

- Em... Jungwoo... người... người có tin tưởng em không?

Jungwoo nhướng chân mày, chị buông Jihye khỏi người.

- Em có ý gì?

Jihye chột dạ, sợ Jungwoo nghi ngờ liền bối rối nói:

- Không! Không đâu Jungwoo! Em không có ý gì cả! Jungwoo! Người đi đâu vậy! Jungwoo!

Jihye thấy Jungwoo đứng dậy rồi khoác áo vào, em bối rối cùng sợ hãi, có phải Jungwoo đã bắt đầu nghi ngờ em hay không? Chết tiệt, đáng lẽ ra em không nên ảo tưởng đến sự quan trọng của mình đối với Jungwoo, em hoàn toàn chưa khiến Shin Jungwoo mê đắm. Em nổi giận khi thấy Jungwoo bước ra bên ngoài và đóng sập cửa lại.

Jihye bất lực cùng chua chát, gằn giọng:

- Chị không tin tôi thì cũng đừng trách tôi tuyệt tình, Shin Jungwoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro