9.𝘌𝘹𝘭𝘰𝘷𝘦𝘳𝘰𝘳𝘕𝘦𝘸𝘭𝘰𝘷𝘦𝘳 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn mỳ" không em?.

Hải Đăng nằm trùm chăn mãi cũng ngạt thở nên hắn quyết định ngồi dậy, nhìn ra cửa thì thấy lấp ló bóng người rồi cái bóng nhỏ nhỏ đó chạy vụt đi mất. Hải Đăng bất giác mỉm cười, rõ ràng là cậu vẫn còn quan tâm đến hắn.

_Flashback_ (*hồi tưởng)

Quang Anh đang ăn trưa cùng Đức Duy thì có điện thoại gọi đến. Vừa bắt máy Thái Sơn đã hấp tấp:

- Quang Anh hả? Thằng Đăng nó vào viện rồi rảnh thì đến xem tình hình của nó giúp tụi em nhé. Em không dám nói cho ba mẹ nó, ba mẹ mà biết nó ra ở riêng mà không chăm sóc bản thân thì thế nào cũng bị bắt về quản chặt.

- Nó gặp tai nạn hả?

- Dạ đúng rồi, tai nạn tình cảm tung vỡ con tim.

- Nghe thế là anh mày hiểu rồi. Mà nó bị gì?

- Ngủ kiểu gì mà xém nữa từ biệt thế giới luôn.

- Nguy hiểm thật, để tí anh vào chửi nó.

"Hả? anh nói ai vào viện." Hoàng Hùng ngồi đó sững sờ nãy giờ.

"À thằng Đăng nó ..."

Chưa kịp để Quang Anh nói hết câu Hoàng Hùng đã gặng hỏi: "Ở bệnh viên nào hả anh? Trả lời em đi!"

"Ờ ... ờ bệnh viện số ba."

Hoàng Hùng chạy ngay khỏi đó, bắt vội chiếc xe. Đến nơi cậu nhanh nhảu hỏi phòng của hắn, vào phòng thì chẳng thấy ai. Hoàng Hùng đi xung quanh khuôn viên thì thấy hắn đang khổ sở đứng không vững nên ngỏ ý đưa hắn trở về. Suốt đoạn đường về phòng hắn không nói lời nào, cứ lén lút ngước lên nhìn Hoàng Hùng, cậu nhìn lại thì tỏ vẻ ngại ngùng cứ như Hải Đăng của ngày xưa đã chết rồi và cái tên đang ở cạnh cậu hiện giờ là một chàng trai mới lớn.

Mặc dù nói là đi về nhưng cậu vẫn nán lại đứng phía ngoài cửa để quan sát hắn. Thì ra là hắn không phải bị tai nạn, cậu vừa gọi cho Quang Anh để xác nhận lại nhưng khi hỏi hắn bị gì thì anh lại bảo không biết.

"Chị ơi cho em hỏi bệnh nhân ở phòng gặp vấn đề gì vậy ạ?" Hoàng Hùng hỏi thăm một chị y tá, thấy chị ấy lật xem hồ sơ mà cậu hồi hợp cứ sợ rằng hắn mắc bệnh nan y.

"Cậu này vừa được chuyển vào hồi trưa vì ngủ quá sâu do kiệt sức."

"Cảm ơn chị." Cậu cảm ơn đồng thời chào chị y tá.

Hoàng Hùng cảm thấy hơi có lỗi vì cậu biết rằng hắn ra nông nỗi này là nhờ ai, còn lạ gì cái cảnh hắn đăng mấy cái ảnh nhìn muốn trầm cảm lên trên mạng xã hội nữa, tất cả đều ám chỉ cậu.

Đứng đó nhìn hắn một lúc thì cậu nhận ra hình như bị phát hiện rồi, Hoàng Hùng giật mình vắt chân lên cổ chạy khỏi đó.

_Endflashback_

Sau hơn 2 tuần phải nằm viện thì cuối cùng Đỗ Hải Đăng đã trở lại, nhưng vẫn lụy tình như xưa.

Tối đó Hải Đăng đi đến quán rượu cùng bạn bè tưởng là bạn mình nó rủ đến chơi cho vui ai dè đến xem nó khóc lóc thê lương lắm. Lại còn phải cắn răng móc tiền ra đền mấy cái ly nó đập vỡ mỗi lần nó nhớ đến cảnh Anh Duy với Hoàng Hùng ngọt ngào với nhau.

"Hoàng Hùng... hức ... hức ... thằng đó ... hức có gì tốt." Hải Đăng nằm dài trên bàn mân mê ly rượu trên tay.

"Tốt hơn mày!" Thái Sơn khó chịu lên tiếng, mặt đen như đít nồi.

Hải Đăng than khóc ỉ ôi: "Hức ... quay ... về ... hức với ... anh đi ... hức."

Từ bao giờ Đỗ Hải Đăng lại mít ướt như trẻ con thế này?

"Em nó quay về vả cho mày cái bốp vì đòi lao vào đấm người yêu của ẻm thì có!" Đăng Dương ngồi bên cạnh châm chọc hắn, anh cảm thấy Hải Đăng bị như vậy là rất đáng, ai bảo dám làm tổn thương Hoàng Hùng.

Hôm trước thấy Anh Duy vuốt má Hoàng Hùng nên nổi điên đòi đánh người, may mà có Thái Sơn với Phong Hào cản lại.

Đăng Dương bây giờ cũng tính là thất tình vì người anh thương có người yêu rồi nên Đăng Dương quyết định từ bỏ, tán quài không được thì thôi chứ ai rảnh đâu mà làm mình làm mẩy nói khùng nói điên như tên thiếu gia kia.

Nói thật là Đăng Dương vừa phải lòng người khác rồi, lớn hơn anh bảy tuổi lại rất là đẹp trai tốt bụng. Đâu thể nào cứ thích một người mà họ không đáp lại được.

Thái Sơn bực dọc: "Về tụi bây, kệ nó đi. Nó tự tạo nghiệp mà để nó gánh mắc gì tụi mình phải ngồi đây hứng nghiệp chung với nó." Anh đứng phắt dậy nắm tay Phong Hào một mạch bước ra khỏi đó.

Thấy lời Thái Sơn nói cũng đúng nên Đăng Dương cũng đi về để lại một mình Hải Đăng vẫn mê man nói sản.

"Chúc may mắn nhé bạn!" Phong Hào ngoảnh mặt lại nói với hắn.

Có mấy người bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê.

Hắn cứ nằm đó cho đến khi quán đống cửa, nhân viên gọi dậy thì hắn nằm bất động miệng lẩm bẩm gọi tên Hoàng Hùng.

Nhân viên của quán không biết làm thế nào nên lấy điện thoại của hắn nhờ người đưa về dùm, chứ để hắn nằm đây thì bao giờ mới đóng cửa quán đi về được.

Làm phiền người khác là giỏi, cũng may Hải Đăng là khách quen chứ không thì hắn đã bị đá đít ra ngoài rồi.

- Xin chào chúng tôi từ xxx gọi đến làm ơn đến đón Đỗ Hải Đăng về, anh ta say lắm rồi, chúng tôi cần phải đóng cửa. - Cậu nhân viên tìm tên người mà Hải Đăng liên miệng kêu trong danh bạ điện thoại của hắn.

- Tôi tới ngay.

Hoàng Hùng lập tức chạy đến đó đến nổi quên không mặc áo khoác, ngoài trời bây giờ rất lạnh. Vừa đến nơi nhìn thấy Hải Đăng chỉ muốn đánh cho mấy phát, nhậu nhẹt bê tha rồi giờ lại bắt cậu khiêng về. Nếu là người khác thì mơ đi nhé ai đâu mà tới dẫn về. Hoàng Hùng đi đến lay người Hải Đăng bị hắn ném cho một câu :"Tránh ra đi không phải Hoàng Hùng không ai được đụng vào tôi, mau đi đi." nghe xong cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Thế thì đi về đây!" Hoàng Hùng quay người chuẩn bị ra khỏi đó cả người lại bị ôm lấy. Hải Đăng nhận ra giọng cậu rồi, hắn muốn ôm cậu thật chặt để cậu không thể rời đi nữa để mãi mãi ở bên hắn.

"Không được! Em không được đi, càng không được bỏ anh."

"Về thôi." Hoàng Hùng dìu hắn đứng dậy.

Hải Đăng đẩy cậu ra nhăn nhó bắt đầu cằn nhằn như ông già: "Trời lạnh như vậy mà không mặc áo ấm, em muốn bệnh chết à? Đúng là cái đồ ngốc, không được có lần sau đâu."

"Còn không phải tại anh nữa? Càu nhàu nữa em vứt anh ở đây luôn bây giờ."

Hải Đăng cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên người cậu, Hoàng Hùng có chút cảm động sau đó đưa hắn về nhà. Vốn chỉ định lôi hắn lên được giường thôi rồi về ai dè bị Hải Đăng lôi luôn lên người. Cậu nằm đè lên hắn, bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Hùng ngại lắm rồi thật sự không dám nhìn nữa nên quay mặt sang hướng khác.

Hải Đăng lật cậu xuống đè lên người cậu miệng còn nở nụ cười gian xảo. Áo của Hoàng Hùng rộng rộng làm hở xương quai xanh, nước da trắng trẻo của cậu quyến rũ Hải Đăng. Mỡ dâng miệng mèo làm sao mèo chê được, Hải Đăng lập tức cuối xuống cắn lên xương quai xanh của cậu, ngậm mút cho đến khi Hoàng Hùng hét lên.

"Aaa đau!" Hoàng Hùng vùng dậy nhưng bị Hải Đăng ấn xuống lần nữa.

Không thoát được rồi Huỳnh Hoàng Hùng đêm nay chết chắc!

"Ăn mỳ đã rồi về chứ nhỉ?"

Chỉ trong tích tắc quần áo của hai người nằm ngổn ngang dưới sàn nhà. Thân thể trắng nỏn bị Hải Đăng vuốt ve từ đầu đến chân đều bị sờ soạn. Bờ môi nhanh chóng bị chiếm lấy, tách môi cậu ra mút liếm đầu lưỡi kia, cảm giác như vừa có luồng điện chạy khắp cơ thể khiến hắn tê dại. Hải Đăng di chuyển môi mình trên khắp người cậu mọi chỗ đều bị hắn hôn đến đỏ tím. Môi hoạt động tay cũng không chịu để yên mà xoa xoa khắp thân thể cậu khiến Hoàng Hùng phát ra những tiếng rên rỉ càng thêm kích thích hắn.

"Ưm ... Đăng ... Đăng ..."

Hắn lật úp cậu xuống giường phần thịt mông cuốn hút hắn đôi tay xoa nắn nó làm Hoàng Hùng không nhịn được mà khẽ rên, đối với hắn tiếng rên này chính là tiếng rên ngọt ngào.

Hai tay cậu bấu chặt vào ra giường nhàu nó đến nhăn nhúm. Cơ thể cậu đã có phản ứng thứ nhầy nhầy màu trắng đục được xuất ra. Chỉ vài giây sau cảm cảm thấy cơn đau ùa tới, nó nhanh đến độ cậu không kịp thích nghi mà oà khóc nhưng không vì vậy mà hắn chịu dừng lại. Rất nhanh đã đưa vào sâu càng lúc lại càng nhanh hơn vật thể lớn đó làm cậu khó chịu cực kì.

"Hải Đăng... ưm .. chậm lại ... Đăng ... nhanh ... quá rồi!"

"Không sao đâu." Hải Đăng an ủi hôn nhẹ lên môi cậu.

Đồ nói xạo! Đau chết đi được, không sao cái đầu anh, anh để em đè anh xem coi có đau không!

Cả bên trong bây giờ toàn là t*nh d*ch của hắn. Có bị khùng không mà bắn đến mức độ cả mặt cậu cũng đều dính rồi. Sáng mai cậu bị đau bụng thì đều là lỗi của hắn.

"Aaa ... ưm ... Đỗ Hải Đăngg!!!"

"Một chút nữa thôi." Hắn nài nỉ.

Cứ như vậy ngôi nhà yên ắng lại phát ra những âm thanh ma mị của hai cơ thể đang dán chặt lấy nhau không ngừng tạo ra tiếng da thịt ma sát, hơi thở nóng rực hít thở cũng là điều xa xỉ.

Hoàng Hùng sau đó đã thích ứng được từ cảm giác đau đến thấu xương thịt chuyển thành cảm giác thoả mãn đến lạ.

"Hoàng Hùng yêu ai nào?"

"Ưm ... ưm ..." Hoàng Hùng không trả lời câu hỏi của hắn ngay lập tức bị đâm mạnh hơn.

"Trả lời!"

"Yêu ... aaa ... yêu anh Đăng... ưm." Câu trả lời này đúng yêu cầu của hắn rồi nếu không đúng thì sao? Hắn sẽ đè em đến ngợp thở mất.

Không dừng lại ở đó hắn nhè nhẹ đưa môi mình lướt trên cổ của em chỉ trong vài giây đã để lại trên đó một vết đỏ lớn.

"Đừng, Đăng! Đau lắm."

"Hùng thả lỏng nào, thêm lần nữa nhé, anh xin."

Hoàng Hùng không còn sức để trả lời hắn nữa, được nước làm tới, Hải Đăng tung hoành ngang dọc đủ mọi loại tư thế.

Hoàng Hùng luồng tay bám chặt vào lưng hắn, kích thích chết cậu rồi. Cậu dần mất kiểm soát đầu óc cứ ù ù .... Cậu bắt đầu thích cảm giác này rồi, giống như bị đánh thuốc vậy. Người nằm phía dưới bỗng chồm lên đưa hai tay ấn đầu người phía trên xuống hôn lên môi người đó. Đầu tóc của hắn bị cậu vò đến rối xù lên điều đó lại càng làm Hải Đăng thấy thích thú.

"Nhanh lên đi anh ... em ... aaa không chịu được nữa, cho ... vào đi" Hoàng Hùng đã mở lời như thế Hải Đăng tất nhiên phải đáp ứng rồi.

Ba giờ sáng cả thân hình của Hoàng Hùng mềm nhũn, mệt mỏi cuộn người lại ngon giấc trong lòng hắn. Hải Đăng vẫn còn sức đấy cơ mà thấy cậu lâng tròng như vậy thật không nỡ tiếp tục. Ôm cậu nhóc của mình trong lòng đặt một nụ hôn lên mái tóc phập phồng kia. Trong lòng hắn vui vẻ đến lạ, tối nay là buổi tối đầu tiên mà hắn được ngủ ngon sau khi chia tay Hoàng Hùng.

Hải Đăng không ngừng hít lấy hít để mùi hương trên người cậu, nhìn hắn cứ như con nghiện nhưng không phải nghiện thuốc mà là nghiện Huỳnh Hoàng Hùng hoặc là cũng có thể nói rằng Hoàng Hùng là chất gây nghiện của Đỗ Hải Đăng.

--------------
-Sai tên nv cmt nhắc Yu.

Tính vt thêm cho bạo bạo nhma lười quá nên lấy lun cái nì=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro