vii. Ân oán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

"Ồ! Vậy chuyện này thì liên quan gì đến Đạo trưởng đây?!"

Cung Hiếp Tiếu Lương rất nhanh đã khôi phục tinh thần. Khóe môi khẽ nâng lên như cười nhẹ, nhưng đáy mắt lạnh tanh. Đồng thời nàng ta cũng đưa tay ngăn lại đám thuộc hạ có ý định tiến lên tấn công Tào Vy Quyên.

Quả không hổ danh là Trưởng Công chúa của Đại Lương, rất có giáo dưỡng (!) Nàng ta vẫn giữ thái độ cực kỳ cung kính và chuẩn mực, chỉ là sự nhiệt tình dành cho vị Tiểu Đạo sĩ trước mặt đây rõ ràng đã không còn như ban đầu.


17.

Vậy chuyện này thì liên quan gì đến ngươi ... ?

Đúng vậy! Tào Vy Quyên ngẩn người.

Nàng còn nghĩ, hàng ma phục quỷ vốn là phận sự của kẻ học đạo tu tiên. Là việc phải làm của một Đạo sĩ (...)

Nhưng bản chất của công việc đó là gì? Là để cứu nhân độ thế (!)

Nhưng nếu con người quá chấp mê, thế gian đã bất ngộ? Nhưng nếu họ không cần ta cứu độ? Như vậy, thì chuyện này liên quan gì đến ta (?!)

.

"Đúng vậy ..."

Tào Vy Quyên rũ mi mắt, lầm bầm.

"Chuyện này thật không liên quan đến ta."

.

Cung Hiếp Tiếu Lương cười nhạt, hướng nàng gật đầu một cái xem như tôn trọng.

"Đạo trưởng vất vả rồi! Tại hạ xin phép cáo lui trước. Ngài cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi."

Sau đó phất tay áo rồi quay lưng bỏ đi. Thái độ muốn hạ lệnh trục khách rất rõ ràng.

Nhưng chính trong cái khoảnh khắc nàng ta hướng Vy Quyên để vờ vịt thi lễ đó, cần cổ thon gầy cũng vì vậy mà vô tình để lộ ra trước mắt đối phương. Trên ấy còn vương lại vài sợi lông thú màu trắng ...

Là lông cáo!

.

Cáo - hay Hồ ly tinh của Yêu tộc - về cơ bản cũng đều sẽ giống như con người. Dù cùng thuộc một loài nhưng mỗi cá thể khác nhau sẽ mang trong mình những đặc tính nhận dạng rất khác nhau. Dù có dùng bao nhiêu lớp dịch dung*, qua bao nhiêu lần biến hình thì vẫn không thể đổi khác đi được.

(*dịch dung: thuật hóa trang thay đổi gương mặt để che giấu danh tính hoặc giả dạng ai đó.)

Ở con người đó là máu và tóc, đồng tử hoặc mùi hương ... thì những giống loài khác trong Yêu tộc cũng tương tự vậy. Những Đạo sĩ giỏi chỉ cần gặp một lần liền đã có thể ghi nhớ được một số đặc điểm nhận dạng cần thiết của một Yêu tinh nhất định. Tào Vy Quyên cũng được tính là một Đạo sĩ giỏi.

Và nàng đã gặp qua Hồ ly tinh này rồi.


18.

Nhưng nếu để ta biết được nàng hại người ...

Tình trạng thể chất của Cung Hiếp Tiếu Lương đang rất yếu. Điều đó, chỉ cần người có năng lực thì nhìn vào liền sẽ hiểu.

Ta sẽ tự tay ...


Giết nàng!


Nếu đã như vậy ...


Bây giờ,

... ta nên làm sao với nàng đây?


Tào Vy Quyên kín đáo hướng về phía cần cổ tinh xảo của Cung Hiếp Tiếu Lương, nơi vẫn còn lưu lại vài sợi lông cáo màu trắng, lẩm nhẩm niệm chú.


19.

"ĐIỆN HẠ !!!"

Kim Thái Nguyên và Hứa Doãn Trân cùng đám hộ vệ xung quanh thất kinh, hoảng loạn kêu thét lên. Cung Hiếp Tiếu Lương chẳng hiểu tại sao lại đổ gục xuống, đúng lúc đi ngang qua người Tào Vy Quyên, thế là trùng hợp ngã nhào vào lòng nàng ta luôn.

.

"Kêu cái gì mà kêu! Thân thể của chủ tử nhà các ngươi bị suy nhược, mau mở cửa phủ để cho ta đưa nàng vào trong điều trị!"

Vy Quyên quát lớn. Cũng may có nàng phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy Tiếu Lương lúc nàng ta ngã xuống. Còn rất phong độ mà bế thốc lên.

Người thường thoạt nhìn tình cảnh này liền sẽ nghĩ ngay đến việc ôm người vào lòng bảo hộ. Kim Thái Nguyên cũng vậy (!) Thái độ giận dữ và gấp gáp của Tào Vy Quyên càng như chứng minh cho điều đó. Vậy nên kể cả đám người 'thân cận với Đại Công chúa' như Hứa Doãn Trân cũng không một ai nghĩ đến chuyện tiến đến để đoạt lại Điện hạ của bọn họ.

.

"MỞ CỔNG! MAU!!! MAU CHO ĐẠO TRƯỞNG TÀO ĐƯA ĐIỆN HẠ VÀO TRONG!"

Thái Nguyên lo lắng đến run rẩy, trực tiếp hô hoán với đám thuộc hạ, cũng tự nhiên quên luôn cả việc Tào Vy Quyên trước đó đã khả nghi như thế nào. Y bình thường lý trí cùng sáng suốt bao nhiêu, chuyện liên quan đến Cung Hiếp Tiếu Lương liền sẽ bị cảm tính làm cho lu mờ và ngớ ngẩn đi bấy nhiêu.

Đám hộ vệ và gia nhân thấy chủ tử của mình như vậy, đương nhiên không dám nhiều lời. Cả những tên lính gác cổng mới canh trước còn gây gổ với Vy Quyên, giờ đây cũng đều đã cúi gập người cung kính chào nàng một tiếng:

"Tào Đạo trưởng!"


20.

"Điện hạ, thất lễ rồi!"

Tào Vy Quyên hơi cúi đầu, cánh môi đẹp tựa đóa hoa ly vừa vặn kề sát một bên vành tai tinh xảo của Cung Hiếp Tiếu Lương. Hai cánh tay theo đó cũng siết người đang ôm trong lòng chặt hơn một chút.

Nàng lén lút nở nụ cười ranh mãnh trong lúc khe khẽ thì thầm:

"Giữa ta và tiểu tình nhân của ngươi có chút ân oán ... Cho đến khi ta gặp được nàng ấy, đành phải để ngươi chịu ủy khuất vậy."

.

Tiếu Lương bị trúng đòn đánh lén, nhìn bên ngoài thì như hôn mê, nhưng thật ra thần trí vẫn đang rất minh mẫn tỉnh táo. Tào Vy Quyên rõ ràng biết điều đó, còn cố ý trêu tức thêm.

Không hiểu sao, có thể là vì Thấu Kỳ Sa Hạ (?!) nhưng ngay từ đầu nàng đã có một ác cảm rất rõ ràng với vị Đại Lương Trưởng Công chúa đương triều này (...)

.

Đại Công chúa của chúng ta sau khi bị 'người có ân oán với tiểu tình nhân của mình' dùng thủ đoạn, thủ hạ dưới trướng không những không nghi ngờ còn tiếp tay, còn bị trêu tức ... Thực sự lồng ngực đã nghẹn đến thiếu chút nữa là phun ra máu tươi luôn rồi (!) Nàng căm giận trừng mắt, hận không thể ngay lập tức ngồi bật dậy kêu người lôi Tào Vy Quyên đem đi chém đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro