04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo địa chỉ trên tin nhắn, em đã tìm đến nơi. Lấy hết can đảm nhấn chuông cửa sau khi đứng trước cửa một lúc lâu. Hồi chuông vừa dứt thì tiếng mở cửa vang lên. Người bên trong hết sức ngạc nhiên vì sự có mặt của em, còn em thì vừa nhìn thấy gương mình thương nhớ bấy lâu liền bật khóc ôm chầm lấy anh khiến suýt nữa cả hai cùng ngã về phía sau.

- William ? Sao em lại khóc ? Có chuyện gì thế ?
Vừa nói anh vừa vòng tay ôm lấy em vừa vuốt nhẹ lưng vừa lo lắng hỏi han.

Nghe tiếng anh nói làm em càng khóc lớn hết, thấy tình hình không ổn anh liền ôm eo em di chuyển vào trong để tránh phiền mọi người xung quanh. Vào trong rồi em vẫn không buông cứ ôm mãi như thế, còn anh thì nuông chiều biết em muốn ôm nên anh cứ đứng đấy mặc em làm loạn. Một lúc lâu thì mới chuyện buông tay, bất ngờ tay em từ vai anh di chuyển lên má rồi đưa môi mình tiến đến hôn anh. Tránh để anh cự tuyệt mình em nhanh nhảu vòng tay ra sau đầu anh ôm lấy đưa nụ hôn thêm sâu. Tròn mắt đầy ngạc nhiên, bị em hôn bất ngờ khiến đầu óc anh quay cuồng. Sau vài giây cũng bắt kịp nhịp đưa em vào nụ hôn nồng cháy, vờn nhau đến khi cả hai cùng ngả xuống sofa phòng khách nhà anh.

Lo lắng mọi thứ sẽ đi quá xa, anh chủ động dứt ra. Em nhìn anh, đôi mắt sưng húp vì trận khóc lúc nãy khiến em càng thêm thâm tình.

- Anh nghĩ bọn mình nên nói chuyện đàng hoàng trước đã.

Nói rồi anh bước xuống khỏi người em cùng lúc kéo em ngồi dậy, di duyển sang khoảng sofa trống khác để dễ nói chuyện. Rót cho em cốc nước ấm, đưa em khăn giấy ướt giúp em lau khô giọt nước đọng trên mi mắt rồi chủ động lên tiếng trước.

- Em đến đây tìm anh có chuyện gì à ?

- P'Est, em muốn làm rõ vài thứ nên mới đến đây.
Hai tay em đặt lên đùi, lúc này anh mới để ý đến bàn tay đang dán băng cá nhân của em. Kéo em ngồi gần mình hơn, kiểm tra vết thương trên tay em.

- Em không sao đâu thật đó, anh đừng mắng em.

- Anh không mắng. Bây giờ có thể vào chuyện chính được chưa ? Em đến đây để nói chuyện gì ?

- P'Est lời nói hôm đó là nói dối, em không có ý đấy.

- Lời nói nào ? Anh không nhớ đâu.

- P'Est ...
Em ôm mặt khiến anh phải sang nhìn anh rồi nhìn sâu vào mắt anh dõng dạc mà trình bày

- Em biết hôm đó anh đã nghe thấy. Em nói dối, em có lỗi, em sợ lắm em sợ nếu em thừa nhận tình cảm anh sẽ ghét em và đến cả làm bạn của anh em cũng không thể. Em yêu anh, Est. Em chưa từng có cảm xúc này trước đây với ai cả, em mặc kệ hôm nay câu trả lời của anh là gì em vẫn muốn nói ra hết lòng mình với anh.

- Em nói gì cơ ? Nếu em muốn đến đây dỗ ngọt anh thì hiệu quả rồi đấy nhưng không nhất thiết phải đem chuyện này ra để đùa giỡn đâu.
Nói rồi anh cố gỡ tay em ra khỏi mặt mình, biết anh vẫn không dễ ngui giận em vẫn giữ nguyên tay ở vị trí cũ, gan hơn ngồi hẵn lên đùi anh trong tư thế quỳ kẹp hai chân anh ở giữa. Lúc này anh giật mình nghĩ em té nên vịn hai tay vào eo em.

- Cẩn thận coi chừng bật ngửa ra phía sau.

- P'Est, em đang thật lòng, em thật sự rất yêu anh. Anh có thể cho em một cơ hội được không ? Theo đuổi anh thôi cũng được, em sẽ làm hết chỉ cần đừng tránh mặt em, đừng không nghe máy hay không trả lời tin nhắn của em nữa. Em sợ lắm, em sợ một ngày nào đó anh sẽ ghét em, lúc đó làm sao mà chịu được chứ, em thật s....

Không để em nói hết câu, anh liền lật em xuống ghế mà hôn em ngấu nghiến, cướp đi hết những câu từ của em. Em cũng chẳng vừa phối hợp cùng anh, đưa nụ hôn vàng thêm sâu. Một lúc lâu sau dường như em không thở được liền đập vào ngực anh liên tục, anh thấy thế cũng không làm khó rời môi ra kéo theo cả một sợi chỉ bbacj óng ánh.

- Anh yêu em, chúng ta ở bên nhau nhé ? Em có đồng ý làm người yêu của anh không ?
Est nhìn sâu vào mắt em, cũng thổ lộ ra hết lòng mình. Lúc nãy khi em vừa bảo rằng bản thân cũng yêu anh đã khiến trái tim anh một lần nữa loạn nhịp.

- Em có, em lúc nào cũng muốn được ở bên anh hết, chỉ muốn anh thôi.
Em rướn người lên ôm lấy anh, miệng liên tục nói yêu anh khiến anh phì cười.

Thấy tư thế này có vẻ không ổn sợ mọi chuyện sẽ đi quá xa, anh liền ngồi dậy một lần nữa bước xuống khỏi người em kéo em ngồi lại ngay ngắn kế bên mình. Thấy anh như thế khiến em không khỏi cảm thấy đáng yêu. Mặc kệ anh đang đỏ cả mặt, em kéo anh xuống mà hôn tiếp, lần này khác em di chuyển để anh có thể nằm xuống ghế và em ở ngồi bên trên.

- Này William, từ từ đã, chuyện này ...

- P'Est, anh có thể mà, em đã lớn rồi và em cũng  muốn mình mãi là của anh.
Vừa nói em vừa vươn tay cởi từng nút áp trên người mình xuống, vướt hẳn áo xuống sàn nhà. Em cầm lấy tay anh đặt lên eo mình như một câu nói " em đã sẵn sàng, anh có thể tới rồi "

Trải qua hàng giờ liền, cơ thể em trần truồng nằm trong vòng tay anh. Được anh bế vào trong phòng lúc giữa trận, đưa mắt nhìn quanh căn phòng ngủ của anh một lượt. Đập vào mắt em lúc này là tấm ảnh đầu tiên hai người chụp chung được anh lồng khung kính cẩn thận đặt trên bàn làm việc. Tủ đầu giường ngoài những vật dụng cá nhân ra còn có chiếc máy nghe nhạc nhỏ xinh được đặt ngăn ngắn cạnh chiếc đèn ngủ, bài hát vừa nghe được chỉnh chế độ lặp lại chính là bản ost phim Last Twilight do em thể hiện. Dường như nhận ra xung quanh anh đều liên quan tới mình, em mĩm cười trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Như vừa nghĩ ra gì đó, anh liền rút tay ra khỏi người em với nhẹ chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi đi lại gần tủ quần áo của mình rồi lục lọi kím gì đó. Sau đó quay lại giường, trên tay anh lúc này là một chiếc hộp nhung đỏ. Trong đó là một cặp nhẫn được anh tỉ mẫn lựa chọn, đưa nó ra trước mặt em và lặp lại câu hỏi một lần nữa.

- William, Em đồng ý làm người yêu anh nhé ? Em không hứa gì với em hết mà em sẽ cố gắng hết sức mình để em không phải thất vọng.

- Em đồng ý.

Est vui vẻ đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay phải của em rồi trao lên đó một cái hôn nhẹ như một sưp trân trọng tuyệt đối dành cho em. Em lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp giục anh đưa tay ra cho mình rồi cũng lặp lại động tác y chang khiến anh bật cười.

Thức dậy lần nữa đã là 7h tối, Est nhìn con mèo nhỏ nhắm nghiền cuộn tròn trong lòng mình không khỏi thấy vui mừng, nhóc con này cuối cùng cũng thuộc về anh rồi. Di chuyển xuống giường nhẹ nhàng, anh tắm rửa rồi chuẩn bị cho em một bộ mới sạch sẽ. Cơn đau đầu từ trận uống rượu tối qua vẫn còn, anh liền gọi cho mẹ hỏi nhờ cách pha nước giải rượu.

- Lại uống, uống đến mức không tỉnh táo nữa à, con thật là.
Mặc dù mắng như thế nhưng vẫn chỉ cho con cách pha gọn nhất để nhanh cjong giảm bớt cơn đau đầu.

- Mẹ, con và William bên nhau rồi.
Em lúc này cũng vừa mở cửa phòng đi ra, sau khi tắm rửa thay đồ thì lon ton muốn đi tìm anh. Nghe có tiếng nấu nướng trong bếp em liền đi đến thì nghe anh đang nói với mẹ về mình. Em không vội lên tiếng núp sát bên tường nghe hai mẹ con anh trò chuyện, vì vừa nghe vừa nấu nên Est đã m loa ngoài để dễ dàng nói chuyện hơn.

- Gì cơ ? Thật á ? Ôi trời ôi có chàng dâu rồi, vui quá đi mất. Mẹ phải nói với bố mới được.
Em bật cười vì sự cuống cuồng đáng yêu của mẹ mình, nghe tin có con cưng xong quên mất đứa con ruột đang chờ mẹ chỉ xong công thức pha nước.

- Từ từ đã mẹ phải con pha xong đã, chưa gì đã quên mất con rồi.

- Em đâu rồi, có ở đấy không ? Cho mẹ nói chuyện với em tí nào.

- Em mệt nên vẫn còn đang ngủ, đợi em trống lịch con đưa em đến gặp mẹ sau.

- Con kiềm chế bản thân đi đừng có ức hiếp em đấy.

- Mẹ nói câu này hơi muộn.
Nói rồi Est cười nhếch mép đầy khoái chí nhanh chóng cúp máy.

Trong lúc đang chờ nước sôi, một vòng tay vòng qua ôm lấy eo anh.
- Dậy rồi à ? Sao không ngủ thêm đi, còn sớm mà. 

- Không ngủ nữa ạ, anh vẫn còn đau đầu sao ?

- Một tí, uống tí nước do mẹ chỉ chắc sẽ khỏi thôi.
William xoay người anh lại, dùng hai tay xoa xoa vùng thái dương của anh, xong đó còn hôn nhẹ lên trán làm anh cười khoái chí. Rót trà vào ly rồi đem ra bàn, anh kéo em ngồi lên đùi rồi ôm ấp.

- Ăn gì nhé ? Từ sáng giờ vẫn chưa có gì vào bụng cả.

- Ra ngoài ăn đi ạ, đừng nấu gì hết.

- Ok đi thôi.
Anh uống vội ly trà rồi cùng em yêu ra ngoài ăn tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro