Chap 3: Tìm người thân [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm sau, lúc Jin thức dậy đã là buổi trưa. Anh không thể nhúc nhích nổi khi toàn thân đều như gãy xương, thắt lưng nhức đến mức mắt đỏ hoe theo sự nhăn nhó trên gương mặt. Anh làm sao sống sót được đêm qua? Đây thật sự là một trò chơi sinh tử, việc anh cần làm phải ở cùng con thú hoang dã qua một đêm, nếu còn sống thì anh thắng. Chỉ là trò chơi này gây thêm tính mất trí cao, anh sống sót cũng không thể xem là chiến thắng.

Jin muốn ngồi dậy nhưng không đủ sức lực, hai chân mềm nhũn đến mức mỏi nhừ. Namjoon đang ngồi ở sofa xử lý công việc, phát giác anh thức dậy nên dẹp chỗ giấy tờ sang một bên, tắt cái laptop để tiến đến. Khi dứt điểm cuộc hoan ái, có lẽ gần 3 giờ sáng, toàn bộ quá trình kéo dài gần 5 tiếng là lý do làm anh khó khăn khép chân hoặc chuyển động.

"Xinh đẹp."

"Hạ sĩ."

Anh gọi bằng giọng ngọt ngào của mình.

"Bám lấy tôi nào, tôi đưa anh đi làm vệ sinh cá nhân."

"Tôi có thể tự đi."

"Không đâu búp bê, anh đừng đánh giá thấp sức lực của tôi như vậy."

Đẩy chăn sang một bên, Namjoon nhẹ nhàng ôm Jin lên, anh cho tay choàng ngang cổ cậu do sợ rơi xuống dẫu cậu hiển nhiên đảm bảo đủ an toàn. Tiến vào nhà tắm, đặt anh lên cạnh bồn rửa mặt xong thì đưa đến bàn chải điện.

"Anh thích màu gì? Tôi sẽ mua nó sau, trước mắt chỉ có bộ dự phòng màu trắng ở đây."

"Màu nào cũng được, tôi thích màu xanh, màu hồng cũng tốt. Cuộc đời tôi quá xám xịt nên tôi thường mua màu hồng cho một số vật dụng."

Jin muốn mượn không gian ngập sắc hồng để tự dỗ dành bản thân mình.

"Được rồi, tôi sẽ mua."

"Không cần, màu trắng cũng rất đẹp, có là may mắn rồi mà."

Anh chưa được tận hưởng sự quan tâm nào ngọt ngào như vậy, tự hỏi đêm qua cái giá anh trả có phải là đúng mức hay không? Anh không biết gì hết, đầu óc vẫn còn đầy mù mờ.

"Tôi đã nói sẽ cho anh tất cả mà."

Cậu hôn lên mí mắt.

"Ngài Kim."

"Ngoan."

Cậu hôn đến cánh mũi.



Khi Jin vệ sinh cá nhân xong, thức ăn sáng cũng được mang lên.

"Hạ sĩ."

"Hửm?"

"Tại sao ngài phải đối xử tốt với tôi như vậy?"

"Vì anh xứng đáng, ngốc nghếch."

Những chuyện tốt đều xuất phát nhờ vào gương mặt và cơ thể của mình, Jin có muốn tận hưởng cũng không thấy thoải mái. Danh dự hay thể diện vẫn hiện hữu vào những lúc anh tỉnh trí. Nói anh không tự thân xấu hổ, chẳng khác nào nói dối.

"Tôi xứng đáng sao?"

Một câu hỏi đầy hoài nghi. Nếu anh xứng đáng thì tại sao anh phải chịu tất cả điều này? Từ việc bị bắt cóc đến việc không gia đình nào chấp nhận nuôi dưỡng quá lâu, song đêm qua vừa bị cưỡng hiếp xong. Cuộc sống của anh là chuỗi bất hạnh, đến cùng cái gì anh mới xứng đáng nhận? Anh sớm chẳng còn hy vọng hay trông mong bất kỳ điều chi.

"Tôi đã nói về việc tìm cha mẹ cho anh với trợ lý và thủ tục đang được thực hiện, y tá sẽ sớm đến lấy máu mang về xét nghiệm gen, sẵn mang một số vật mẫu khác về giao cho sở tìm kiếm."

Tóc, bàn chải đánh răng của Jin sẽ được mang đến trung tâm, như vậy lúc phía Hàn Quốc tìm thấy hồ sơ thích hợp, có thể dùng chúng xét nghiệm DNA ngay, nếu trùng khớp mới thông báo đến đôi bên. Tránh trường hợp tới lui, làm ảnh hưởng thời gian lẫn niềm mong đợi chóng lụi tàn của những người khao khát tìm thấy gia đình.

"Ngài làm mọi thứ thật nhanh..."

Jin không thể tin được mới ngày nào đó còn mong được thấy lại cha mẹ đến phát khóc mỗi đêm, vậy mà bấy giờ đã có cơ hội đoàn tụ gia đình. Anh sợ đây là một giấc mơ và anh không muốn thức giấc với sự hụt hẫng thêm lần nào.

Có quá nhiều lần Jin mơ bản thân quay lại Hàn Quốc, cùng ba mẹ có những bữa cơm hạnh phúc nhưng sau đó, việc tỉnh giấc kéo anh rời khỏi mộng đẹp không thương tiếc. Trong căn phòng chật hẹp trống rỗng, lạnh lẽo đến thấu xương này chỉ còn một mình anh nằm cô đơn lạnh lẽo trên chiếc giường cũ kỹ, từng chuyển động đều kêu cọt kẹt. Tại căn nhà thấp bé không thể đứng thẳng, dưới ánh đèn nhạt màu không đủ sáng vào buổi đêm, anh rất nhiều lần tự ôm lấy cơ thể thành hình dáng một bào thai, chịu đựng nỗi đau triền miên.

"Tôi muốn anh nhanh gặp lại họ."

Kể ra, Jin đã ba mươi hơn thì cha mẹ của anh hiển nhiên không còn trẻ. Namjoon lo lắng chỉ cần chậm thêm vài năm, việc anh với gia đình đoàn tụ sẽ thiếu đi mẹ hoặc ba. Lý do khiến cậu thúc đẩy nhanh mọi thứ đã hình thành nhờ yếu tố này.

"Cảm ơn ngài, thật sự."

"Miễn anh ngoan là được."

Cậu xoa xoa gò má anh.

"Tôi sẽ."

Vì gặp lại cha mẹ, Jin sẽ. Jin sẽ cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn.

"Thật chất tôi rất ngưỡng mộ sức sống mãnh liệt của anh."

Nghĩ lại những gì Jin trải qua, Namjoon thật lòng thán phục rất nhiều. Anh đang gặm một miếng bánh mì ngon nhất trong ngần ấy năm qua trong miệng, nhẹ gật gật đầu, đợi khi nhai xong mới đáp rằng:

"Đôi lúc tôi muốn bỏ cuộc, nhưng tôi cũng muốn gặp lại cha mẹ của mình."

Nói Jin không muốn chết là sai lầm, nhưng trước không có cơ hội, sau lại muốn gặp cha mẹ, dần dà thời gian trôi qua ngày một nhiều. Đến lúc trưởng thành xong, tự mình thoát vũng lầy thì việc muốn chết không còn mãnh liệt trong tâm trí, cứ vậy mà sống đến ngày hôm nay. Đôi lúc khó khăn, túng quẫn cùng kiệt sức, anh biến thành bộ dạng vất vưởng thì nhìn những đối tượng vô gia cư còn cố gắng tìm lối sống, nhìn ramen chưa đến $2, bản thân liền hít sâu, cố gắng chịu đựng thêm, mặt trời lại lên tại khu ổ chuột của Washington D.C vào hôm sau.

"Anh đã rất dũng cảm, xinh đẹp."

Tay Namjoon vươn ra, xoa xoa đầu anh.

"Không dũng cảm thì có thể làm được gì? Tôi sống ở một đất nước mà họ nói gì tôi cũng không hiểu, không kiên cường cũng đâu thể chết. Miễn cưỡng mà sống thôi."

Namjoon phỏng đoán, việc Jin không hiểu ngôn ngữ ở đây lúc mới được bán chắc hẳn là điều ảnh hưởng đến tình thương họ dành cho anh và điều đó thật sự đúng. Anh từng nghĩ, nếu bản thân thông thạo tiếng địa phương ở những năm đầu tiên, biết được những gì họ nói, hiểu được những gì họ muốn thì đôi khi, bản thân đã nếm được tình thương thật sự.

Tiếc là suy cho cùng, không phải con ruột vẫn là không phải con ruột, anh lại là người châu Á. Vào nhiều năm trước việc phân biệt chủng tộc vẫn còn nghiêm trọng, hơn hết tình trạng này ở hiện nay vẫn tiếp diễn mỗi ngày. Anh tồn tại đến bây giờ quả thực nuốt xuống trăm ngàn cay đắng không đếm xuể.

"Xinh đẹp."

Cậu bẹo má anh, cậu muốn kéo anh ra khỏi sự u uất đang bao vây.

"Không sao, tôi quen rồi."

Jin thật sự quen bởi luôn nếm trải cảm giác ấy mỗi ngày.

"Ngoan."

Có tiếng gõ cửa vang lên, Namjoon hắng giọng.

"Vào đi."

Người tiếng vào là Suga, đối tượng suýt nổ súng với anh hôm qua.

"Hạ sĩ, những gì ngài yêu cầu đã được đưa đến."

"Tôi biết rồi."

Cậu quay lại nói với anh:

"Xuống lầu với tôi."

"Vâng."

Anh lau miệng bằng khăn giấy cạnh bên rồi theo Namjoon đi xuống lầu dù việc đi đứng không dễ dàng. Lúc bước ngang qua Suga, cậu bảo:

"Nói họ đến lấy máu xét nghiệm được rồi."

"Tôi sẽ liên hệ ngay."

Xuống sảnh, Jin cùng Namjoon đi qua một gian nhà khác.

"Khu chúng ta đang ở là nhà chính, nó dành cho sinh hoạt, ăn uống ngủ nghỉ. Phía tay phải thuộc hành chính, nơi làm việc của tôi, phía tay trái là tiếp đón khách cũng như chiêu đãi tiệc tùng."

"Ừm, tôi biết rồi."

"Không có quá nhiều quy tắc, vì tôi làm chính trị nên cẩn trọng thôi."

"Vâng."

"Nhưng không có lệnh của tôi, tốt nhất là anh nên đừng sang nơi đó, dù muốn tìm tôi, hiểu chưa?"

"Tôi hiểu."

Dù Namjoon xót xa hay cho phép Jin ở ngôi nhà này thì cậu vẫn chưa tin tưởng 100%. Sắp tới cuộc bầu cử trong hạ viện sẽ diễn ra, có thay đổi những thành viên cũ, có sáp nhập những thành viên mới. Đây hoàn toàn là một giai đoạn nhạy cảm, nếu đối thủ cài người vào nội bộ của cậu là điều dễ hiểu. Phòng ngừa vẫn hơn chữa bệnh, cậu chỉ còn hai năm nữa là hoàn thành việc vào thượng viện, làm một thượng sĩ, cậu không cho bất kỳ điều sơ suất nào xảy ra.

"Mr. Kim."

Cô gái với mái tóc nhuộm xanh cúi người chào Namjoon.

Cậu nở lại một nụ cười giao tiếp rồi quay sang anh, nói:

"Đến xem đi, đúng size và ý thích của anh không?"

"Tất cả... tất cả chỗ này là của tôi sao?"

Anh ngơ ngác.

"Nếu anh thích hết thì đều là của anh. Búp bê."

"Nhiều lắm đó, nhiều quá đi."

Jin thích, Jin chưa từng thấy nhiều quần áo mới được dành cho mình đến vậy, nhưng anh không muốn mắc nợ Namjoon. Chuyện cậu giúp tìm lại cha mẹ đã là đến chết cũng không thể trả.

"Không sao, chỗ này cũng chỉ mới một phần để anh mặc đỡ thôi. Còn nhiều cái vẫn chưa chuyển đến nên cứ tự nhiên chọn những gì anh thích, cái nào không thích thì bỏ lại, một đợt khác sẽ đến nhanh để anh tiếp tục chọn."

"Không cần thêm nữa đâu."

Anh nhanh xua xua tay. Sự hào phóng của cậu làm anh ngại ngùng đến đỏ ửng từ viền cổ đến tận vành tai.

"Không gì đâu, xinh đẹp, chọn đi."

Jin đơn giản chọn vài cái vì không muốn tốn nhiều tiền của Namjoon. Anh sợ mang tiếng lợi dụng nhưng mãi chần chừ, cậu sẽ nổi nóng.

"Chỉ bây nhiêu thôi sao?"

"Ừm, nhiều lắm rồi, quần áo tôi ở nhà cũng còn nữa."

"Bỏ hết chỗ đó đi."

Anh lắc lắc đầu.

"Tại sao? Chúng cũ nhưng đều được tôi mua bằng tiền mồ hôi nước mắt đó."

Môi anh bĩu bĩu do Namjoon dùng giọng điệu tựa khinh thường.

"Tôi sẽ kêu người mang chúng về đây để anh làm kỷ niệm, nhưng không được mặc."

Đó là những gì Namjoon có thể nhường nhịn Jin. Chỉ đến mức này, không hơn nữa.

"Hạ sĩ."

Cậu không nói gì, chỉ tiến đến lựa thêm cho anh vài mẫu áo rồi bảo:

"Mang thêm một vài mẫu mới nhất đến, chỗ này không có quá nhiều cái đẹp, bé nhỏ của tôi không thích."

Anh lắc lắc đầu. Chỉ có Chúa mới biết anh thích đến mức nào, anh chẳng qua sợ Namjoon tốn kém thôi.

"Tôi sẽ mang đến sớm nhất, thưa sir."




Khi Jin thức dậy lần nữa, bầu trời đã khoác lên chiếc áo hoàng hôn. Cuộc sống của anh thay đổi trong một đêm mà các tình tiết diễn ra đều khó lòng lường trước. Mang cơ thể còn đầy đau nhức lẫn mỏi mệt từ tận xương tủy, anh đi tắm rửa, thay ra một bộ quần áo mới thay vì tiếp tục mặc đồ ngủ. Anh đã ngủ giấc thứ hai sau khi Namjoon rời khỏi nhà, bỏ qua việc ăn uống do từng đốt xương đều mong mỏi được nghỉ ngơi, chuyện ngồi thêm một vài giây phút đủ tựa cực hình. Chốn riêng tư còn rất đau, mỗi lần cử động chân ảnh hưởng đến nó không ít.

Ban sớm, giai đoạn chọn xong quần áo đi qua thì Namjoon cũng đưa cho Jin một chiếc điện thoại mới. Cậu lo lắng thoại cũ của anh chứa phương thức liên lạc hoặc phần mềm gián điệp nào đó với bên đối thủ nên chọn loại bỏ hoàn toàn. Anh không biết điều cậu đang phòng bị, tuy nhiên vẫn không ý kiến nếu biết do anh thật sự không lừa dối. Cậu muốn đồn đoán, rào trước đoán sau hoặc tin tưởng tạm bợ đều được.

Jin trả lời lại tin nhắn của Namjoon rồi đi xuống lầu dùng bữa. Cậu không cho phép anh bỏ hai bữa trong một ngày. Không biết vì lòng tốt hay tại cậu sợ anh không đủ sức lực lúc trên chiếc giường rộng lớn đó, ân ái cùng nhau.

Ngẫm nghĩ, bản thân vẫn chưa chấp nhận được mọi thứ đang diễn ra dù nó là thật, nào phải mơ mộng gì. Anh sợ, sợ con dao hai lưỡi trong cuộc sống xuất hiện, chỉ là anh còn gì để mất? Đành phóng lao theo lao, anh vốn chẳng thể quay đầu khi va vào tình huống này.


Đồ đạc từ nhà cũ của Jin đã được chuyển đến, Namjoon luôn làm mọi thứ đều nhanh gọn khiến choáng váng trong lúc tiếp nhận. Cậu không có nhiều thời gian rảnh và chúng đắt hơn cả vàng, cậu không muốn lãng phí nó là điều dễ hiểu.

Dựa vào lời Namjoon nói, Jin đành mang những món đồ kể cả quần áo ở căn nhà cũ cất vào một căn phòng được chỉ định riêng biệt. Chúng không còn mới cũng như rẻ tiền, nếu bày biện trưng đúng nơi anh muốn chỉ biến không gian hoàng gia này bị ảnh hưởng, song còn chướng mắt cậu. Anh ở nhà cậu dù chẳng tự nguyện thì vẫn phải tôn trọng sắc mặt gia chủ mới là phép đúng.

Namjoon về khá muộn nhưng Jin vẫn còn thức, anh đang lên mạng tìm vài nơi đang tuyển dụng nhân viên. Anh cần một công việc lâu dài và hơn hết phải là chỗ chấp nhận tuyển người Châu Á làm việc. Cộng đồng người Châu Á sống ở đây thật sự nhiều, có mặt ở mọi ngành mọi trường, nhưng anh bằng cấp không có, giấy tờ tùy thân càng không, đó là điều khó cho mỗi lần xin việc. Liệu ai muốn thuê một nhân viên không rõ lai lịch? Họ không muốn phải đóng phạt khi cấp trên xuống khảo sát, kiểm tra đột ngột.

"Chưa ngủ sao, xinh đẹp?"

"Tôi đang tìm kiếm việc làm."

"Tôi không nghĩ sẽ cho anh đi làm."

"Làm ơn đừng biến tôi thành một kẻ phụ thuộc."

Anh đáp khi không nhìn mặt Namjoon. Tay vẫn đang lướt qua từng trang tuyển dụng. Nếu vài hôm nữa, vẫn không tìm được nơi thích hợp, có lẽ anh sẽ đăng ký vào cộng đồng nhân viên tự do, họ sẽ gọi cho anh khi có bất kỳ việc làm nào phù hợp, không cần tự thân đi tìm một chỗ xin việc. Nhưng ngồi yên chờ đợi vừa tốn thời gian vừa không có chỗ làm cố định, nghĩ sao cũng thấy phiền lòng.

"Anh đang làm việc đấy thôi."

"Tôi không bán thân."

Anh khịt mũi.

"Tư tưởng của anh khiến tôi không tin được anh sống ở đây nhiều năm."

Ở cái đất nước mà người dân sẽ mua mọi thứ liên quan đến tình dục, Namjoon thật sự phải cười to trước việc Jin không phóng khoáng. Có những con người nghĩ rằng trao đổi bạn tình với nhau là điều tốt, nó hâm nóng mối quan hệ, tạo cảm giác mới, v..v.., còn anh thì sao? Quả thật hiếm có.

"Tư tưởng và chuyện sinh sống ở đâu nó là hai điều khác nhau. Không phải người Châu Á nào cũng giống tôi và tôi phải giống những người ở đây khi sinh sống tại đây."

Giọng anh đầy nghiêm túc.

"Đất nước này rất đông dân, ngài chắc họ đều cởi mở giống nhau? Chuyện bảo vệ cơ thể hoặc ban cho đối tượng mình yêu thật lòng đêm đầu tiên nó không hề đáng để lên án hay bị xem là cổ hủ."

Namjoon cười một cái và tiến đến ôm lấy anh từ phía sau.

"Anh thật nhạy cảm."

Đúng, Jin nhạy cảm về mọi thứ. Đặc biệt là cái ôm mà cậu đang trao, buộc anh phải rụt cổ thu người. Anh muốn chạy trốn nhưng làm sao thoát thân đây? Tình hình lại giống hôm qua, anh luôn ở cuối đường cùng.

"Tôi còn đau lắm, hạ sĩ."

"Nhưng nó vẫn sẽ chứa được tôi bên trong, đúng không?"

Đem điện thoại Jin đặt sang một bên, Namjoon xoay anh lại đối diện với mình.

"Ngài, đừng mà."

Anh muốn đẩy cậu ra nhưng tay nhanh bị giữ chặt. Cậu ghét nhất là sự chống đối nhưng với những phản kháng yếu ớt của anh, nó lại là một điều kích thích.

"Ngoan nào, darling."

Nụ hôn cưỡng chế xuất hiện sau đó, hôm nay không có rượu hay mùi của thuốc lá nên nụ hôn khá dễ chịu, giúp anh dễ thở hơn so với hôm qua. Đêm hôm trước, vị cay của thuốc lá pha lẫn vị nồng của rượu thật khiến anh muốn nôn nhưng đâu thể chống cự hay chê bai, chỉ biết chấp nhận trong khó khăn khốn khổ.

"Đừng, ư, đừng mà."

Jin đẩy Namjoon ra để kết thúc nụ hôn ướt át. Cậu hơi kéo giãn khoảng cách để thực hiện hành động cậu trút bỏ quần áo của anh. Với sự cấp tốc kia, anh không khỏi sợ hãi cũng như tỏ ra khó chịu.

"Ngài Kim, đừng, tôi còn đau lắm. Thật sự đó."

Trông anh đáng thương làm sao, từ ánh mắt đến ngữ khí, tiếc rằng Namjoon không muốn quan tâm đến.

"Sẽ ổn thôi, xinh đẹp."

Cậu đẩy anh nằm xuống giường và chen vào giữa đôi chân xinh đẹp, tránh nó khép lại, tạo ra sự chối từ.

"Không ổn đâu, ngài Kim, thật sự không ổn đâu mà."

Anh sợ hãi, tay không ngừng đẩy đẩy cậu, chỉ là vô ích hoàn vô ích.

"Tin tôi, tại sao tôi phải nói dối anh?"

Cơ thể là của Jin nhưng tại sao Namjoon dám khẳng định điều này? Cậu hứa tìm lại gia đình cho anh thì đủ quyền tùy tiện đối xử với cơ thể anh như thế sao? Anh không phải đồ chơi, anh không phải búp bê. Anh còn nhiều cái hữu dụng hơn sự xinh đẹp. Cậu hoàn toàn không biết đã làm anh tổn thương, đau đớn đến mức nào từ thể xác và tâm hồn.

"Ngài đừng như vậy mà, làm ơn, không được đâu, tôi không chịu nổi."

Đối diện với giọng từ chối cao vút Jin vừa vang, Namjoon trầm mê đáp:

"Nhưng anh sẽ mất trí khi vào cuộc thôi, anh không thể từ chối nó như cái cách bên dưới cố gắng nuốt lấy nó vậy."

Jin lắc lắc đầu nhưng ngón tay của Namjoon đã thăm dò vào mật động sưng đỏ đáng thương ấy, nơi có thịt mị nằm hẳn bên ngoài theo sự chuyển động mạnh của anh. Ngón tay thô lớn đã tìm đến đó, anh chắc rằng mình sẽ nhanh chóng không thể chống đỡ trước những phản ứng sinh lý tự nhiên bùng phát.

"Đừng mà, ngài đừng mà, làm ơn."

Rồi đây Jin sẽ không còn biết trời trăng, rồi đây Jin sẽ thua cuộc, chỉ biết phục tùng.

"Nó vẫn rất chặt đấy Jin. Búp bê tuyệt vời của tôi."

Thật chất, Namjoon không biết bằng cách nào mà Jin có thể nuốt trọn khối thịt của cậu thành công vào đêm qua bởi nơi này quá nhỏ so với chu vi cự vật cương cứng có. Chỉ với một vài ngón tay đã trướng đến mức màu sắc chuyển sang nhạt do vùng da xung quanh bị kéo căng. Chật khít, mỏng manh, bên trong lại nóng bỏng, ẩm ướt. Địa phương này thật sự là một chốn thiên đường, mang cậu bay trong thăng hoa toàn mỹ.

"Làm ơn, đừng, đau lắm.. thật sự đau, tôi không thể đâu, đêm nay không thể, làm ơn, ngài tha cho tôi đi."

Những lời cầu xin vô dụng cứ thoát ra, Jin chật vật khổ sở trước mấy ngón tay đang mở rộng nơi riêng tư của mình bao nhiêu thì Namjoon lại vui vẻ bấy nhiêu. Nhìn anh khắp người đều mang dấu vết cậu để lại, giúp cậu hài lòng và còn tưởng bản thân là một họa sĩ chuyên nghiệp do mấy dấu đỏ hay tím kia đều điểm tô cho anh thêm đẹp đẽ đến mức nao lòng.

"Không sao đâu, xinh đẹp, anh sinh ra là để thuộc về tôi theo cách này, búp bê."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro