khi ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WRITE

nếu như khi ấy trời ngả xuân, thơm lừng hương nắng mới, thì có khi em sẽ ở lại cùng tôi cuối đêm hè nóng ẩm.

đông sang, cái thuở tuyết vẫn mù mịt quãng đường, đèn vẫn chiếu sáng nhưng lại quá đỗi yếu ớt trong buổi đêm thanh tịnh. giữa tiết trời lạnh giá, ấy vậy mà santa lại ghé ngang của buổi lòng không khóc. cả đôi chân em chỉ rướm màu máu đỏ tươi trong màu tuyết, cơ thể chậm chạp liu xiu mà bước. trông em em lại quá đỗi dơ bẩn, như thể em đang khinh khỉnh cho một đêm thương nhớ buổi thu.

tôi chỉ có thể ôm lấy em khi trời hửng sáng, tuyết dịu dàng ươm đầy mái tóc và hạt sương vẫn in hằn trên tấm vai gầy. em gục ngã, dưới làn mây trắng xóa ủ rũ lướt qua. có vẽ như em chỉ xót xa cho em, khi bản thân em mệt mỏi đến tàn tạ, nắng hồng cũng chẳng níu lấy em.

em gọi santa là vị thần, cho dù bản thân em lại chẳng bao giờ nhận được món quà trong dịp lễ giáng sinh. em tôn thờ ngài với đức tính cao cả và thiện lương, như sâu trong em chỉ là ngọn suối trong suốt một màu xanh biếc, lại là gió mưa lâm râm hiền lành đi ngang. có khi, em gọi ngày lễ giáng sinh là lời chúc phúc của ngài, nhưng lắm lúc là giông bão của satan, vì em cho rằng phước lành của ngài chỉ tạm bợ, không vững vàng như đấng trời trên kia.

tôi nhớ em yêu mùa đông như giấc mộng ban trưa, về cái lạnh buốt rầu rĩ hôn lên trái tim em một tảng băng lạnh. lại nhớ, em khóc bên bờ vực cái chết, và em chắc rằng ngài là người cứu rỗi em khỏi cơn mơ rạo rực trong lòng.

em xem ngày lễ là linh thiêng, và rồi lại trông nó với lời nguyền lặng lẽ chẳng nói.

tôi hôn lấy em khi trời ngả về tuyết rơi, tiếng chim hót vẫn hôn lên mí mắt một nụ cười sáng dạ. ôi em ạ, tôi đã từng nghĩ nếu em không chìm trong thứ tôn thờ nhão nhoẹt, thì em đã có thể yêu tôi như đóa hồng nở rộ đêm đông, tựa như trận mưa giông vồ dập cùng tiếng gió hét gào, lại giống cái thứ tình yêu nhơ nhuốc của tôi.

có khi vì nó chẳng sạch sẽ, nên em chẳng cùng tôi đi đến buỗi lễ giáng sinh rộn rã, mà em chỉ ngồi lặng trên chiếc ghế gỗ mục nát, hơi thở yếu ớt trụ lại trong cơn mơ. em dần đánh mất đi sự sống, vào lúc cả đôi mắt em hằng lên nỗi uất hận và chẳng thấy đâu nụ cười ngây ngô hôm nào. gió lạnh cùng tuyết ùa vào, ôm xiết lấy em trong buổi đêm ồn ào tiếng chúc mừng, em sà vào vòng tay tử thần, để chìm trong giấc ngủ say ngày giáng sinh.

khi ấy, em lại ao ước cái mủa xuân ôi sao mà buồn chán...

hae



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro