𝟭.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

alpha yoon jeonghan - omega hong joshua

trong fic gốc thì sẽ nằm trong một chapter nhưng mà như thế thì dài lắm nên mình sẽ cut từng đoạn thành từng chap trên này nhé ạ.

__________

joshua rên rỉ.

âm thanh của chiếc iphone reo lên "marimba" lúc bảy giờ sáng vang lên trong tai joshua và cậu đang trong trạng thái gần như không tỉnh táo, cậu cân nhắc về việc có nên ném cái điện thoại chết tiệt này không. lý do duy nhất khiến joshua không làm vậy là vì cậu không muốn gặp rắc rối khi mua một chiếc điện thoại hoàn toàn mới hoặc chịu đựng những lời than vãn của jeonghan.

joshua dang rộng cánh tay, bàn tay mù quáng tìm kiếm chiếc điện thoại mà cậu chắc chắn mình đã đặt trên tủ đầu giường tối qua trước khi tóm lấy nó và tắt cái thứ chết tiệt đó đi.

chỉ là gần đây joshua cảm thấy không được khỏe.

ngay khi thức dậy, joshua biết ngày hôm nay cũng chẳng phải là ngày tốt lành.

giống như ngày hôm trước, và ngày hôm trước đó, và ngày hôm trước đó nữa.

sự kiệt sức bám vào xương cốt joshua như một con rắn, và cơ thể cậu đau nhức như thể vừa chạy marathon suốt đêm. điều đó cũng vô nghĩa, vì cậu đã ngủ đủ tám tiếng trong vài ngày qua, đôi khi thậm chí chín hoặc mười tiếng vì cậu cảm thấy mệt mỏi như thế nào. chưa hết, trong khoảng một tuần vừa qua khi tỉnh dậy, cơ thể cậu như bị một tảng đá đè bẹp chỉ sau một đêm và như bị một con yêu tinh ném qua phòng.

lúc đầu, joshua có chút nghi ngờ rằng đó là triệu chứng trước kì phát tình của mình, nhưng (nếu cơ thể joshua vẫn theo đúng lịch trình) kì phát tình của cậu không được bắt đầu cho đến hai tháng nữa. chắc chắn rằng sẽ có một số trường hợp hiếm hoi mà kì phát tình của joshua đến sớm, nhưng sau một tuần đối mặt với cùng một vấn đề vào mỗi buổi sáng, rõ ràng đó không phải là kì phát tình của cậu.

nó không có ý nghĩa gì cả.

joshua cảm nhận có một cánh tay quấn quanh eo mình, dụi đầu vào gáy mình khiến joshua mỉm cười mặc dù tâm trạng cậu đang khó chịu.

"chào buổi sáng" jeonghan lẩm bẩm trên làn da mềm mại của joshua, rải những nụ hôn lên vết cắn để lại sẹo trên cổ cậu. một biểu tượng của sự chiếm hữu mà joshua tự hào mang theo, phù hợp với vết sẹo của jeonghan mà joshua đã để lại ở đó.

"chào buổi sáng" joshua thở dài, cảm thấy cơ thể mình thư giãn tựa vào ngực jeonghan khi người lớn hơn hôn thêm một lần nữa lên cổ cậu và gần như quấn lấy người omega, kéo cậu vào ngực mình. mùi hoa oải hương tràn ngập trong không khí, dễ chịu và mềm mại, joshua hít vào một hơi, cảm thấy mùi hoa oải hương dễ chịu và hòa quyện với mùi dâu tây của chính mình.

"anh đoán hôm nay lại là một buổi sáng như thế?" alpha của joshua lo lắng hỏi, anh đã biết câu trả lời và vẫn nhạy bén như thường lệ.

joshua gật đầu, cảm thấy cổ mình đau nhức trước hành động đó. "em không biết tại sao nữa. em đã đi ngủ sớm và việc làm việc ở nhà để không khiến em phải quá căng thẳng," joshua lẩm bẩm.

joshua quay lại đối mặt với alpha. jeonghan nở một nụ cười ngái ngủ khiến trái tim joshua rung động, nhưng trong mắt cậu cũng có ánh nhìn lo lắng. ngay cả với mái tóc đen dài trông rối bù và lạc lõng, jeonghan vẫn đẹp trai đến không ngờ.

"có lẽ đã đến lúc gọi cho bác sĩ lee rồi?" anh gợi ý. "chỉ để chắc chắn rằng không có gì nghiêm trọng."

joshua cắn môi, gãi những lọn tóc nâu vàng của mình. "em không nghĩ nó tệ đến vậy đâu" joshua nhẹ nhàng nói "nhưng em sẽ gọi cho bác sĩ lee để đặt lịch hẹn. có lẽ ông ấy có thể giới thiệu một số loại vitamin hay gì đó."

jeonghan gật đầu, và sau một thoáng dừng lại, anh nghiêng người, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi joshua. đôi mắt của joshua chớp chớp nhắm lại khi người lớn tuổi hơn tiếp tục để lại những nụ hôn nồng nàn trên khắp khuôn mặt, trên má, mũi và trán, khiến omega cười khúc khích.

" aa !"

"haha" jisoo cười, "con trai của anh dậy rồi."

" paa !"

" con trai của chúng ta" jeonghan càu nhàu. "cho anh xin vài phút nữa nhé" jeonghan hôn môi joshua lần nữa và bắt đầu đứng dậy "anh sẽ đi chuẩn bị bữa sáng."

joshua cảm thấy trái tim mình tan chảy khi chồng cậu mặc quần vào. "thấy chưa? đây là lý do tại sao em cưới anh."

jeonghan cười khúc khích. "anh tưởng em cưới anh vì vẻ ngoài đẹp trai của anh chứ" anh nói một cách tinh nghịch và đi ra khỏi phòng trước khi con trai họ có thể bắt đầu trèo lên song sắt của cũi như lần trước.

'ồ, đúng thế' joshua nghĩ.

joshua thở dài và nhắm mắt lại, rúc vào tấm chăn ấm áp. mùi hương của hoa oải hương và dâu tây bám vào chăn, joshua hít một hơi thật sâu rồi thở ra. cậu quyết định tận dụng lời đề nghị hào phóng của jeonghan bằng cách ngủ thêm vài phút nhưng trước khi kịp làm vậy, joshua lại nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông. mmega rên rỉ, bất mãn, tay cậu mò mẫm cho đến khi cuối cùng cũng nắm được nó.

"alo?" joshua trả lời một cách buồn ngủ.

"hyung! chào buổi sáng!"

joshua co rúm người lại, kéo điện thoại ra khỏi tai một lúc trước khi trả lời lại.

"này, seungkwan"

"chà, trông anh có vẻ hào hứng khi được chào đón dongsaeng của mình" giọng mỉa mai vang lên từ giọng nói của omega kia và joshua gần như có thể nghe thấy cậu nhóc bĩu môi qua điện thoại.

"seungkwan, bảy giờ sáng rồi" anh rên rỉ. "em cần gì sao?"

joshua phát hiện ra sự do dự từ omega kia và cậu trở nên lo lắng. sự im lặng tạm thời của seungkwan chỉ có thể có nghĩa là một số ít điều và không có điều nào trong số đó là điều joshua mong đợi.

"vậy-uh.. anh có biết chúng ta đã thực hiện hợp đồng với jeon như thế nào không?"

joshua ngân nga đáp lại.

"họ muốn điều chỉnh một vài điều."

"vậy chúng ta sẽ điều chỉnh" joshua rên rỉ. vẫn còn quá sớm để nói về công việc và cậu có thể cảm thấy cơn đau đầu sắp đến chỉ khi nghĩ về dự án mà công ty đã thực hiện trong hai tháng qua.

"chuyện là thế đấy" seungkwan cười lo lắng. "họ muốn gặp mặt để thảo luận trực tiếp. trong ngày hôm nay."

tốc độ ngồi dậy của joshua gần như khiến cậu quay cuồng khi cơ thể đau nhức phản đối những chuyển động đột ngột.

"trong hôm nay?" hôm nay thì không được. đáng lẽ hôm nay joshua phải làm việc ở nhà và đã quá muộn để sắp xếp với nhà giữ trẻ của hajoon để đưa cậu nhóc đến.

"họ đã gửi cho em một email ngay trước khi anh gọi" seungkwan ngập ngừng tiếp tục"em đã định cố gắng thuyết phục họ cho chúng ta thêm một ngày nữa nhưng..."

joshua véo sống mũi vì thất vọng. cơn đau đầu của cậu đang đập mạnh vào phía sau đầu và cậu cũng có thể cảm thấy cơn buồn nôn đang từ từ lan đến. đúng là may mắn thật.

tên chết tiệt họ jeon.

"không, không sao đâu," joshua thở dài, cởi tấm trải giường ra khỏi chân và ngồi xuống mép giường. "chúng ta với họ đang ở trong vũng nước hỗn loại lâu rồi, có lẽ hôm nay chúng ta nên giải quyết chuyện này."

"xin lỗi anh."

joshua mỉm cười trìu mến dù cậu biết seungkwan không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu qua điện thoại. omega tội nghiệp có lẽ đã căng thẳng trong vài phút khi cố gắng thu hết can đảm để gọi cho joshua và kể lại tình hình cho cậu. seungkwan tội nghiệp đã làm việc cả ngày lẫn đêm với joshua trong dự án này, không bao giờ phàn nàn dù chỉ một giây.

"đừng xin lỗi kwannie" joshua nhẹ nhàng nói. "anh sẽ gọi điện cho mẹ anh và nhờ bà trông chừng hajoon một lúc. anh sẽ gặp em ở văn phòng."

cả hai tạm biệt nhau và joshua hít thở sâu vài hơi sau khi cúp máy để lấy lại bình tĩnh. cậu có thể nghe thấy tiếng bát đĩa lộn xộn vọng ra từ bếp, hòa lẫn với tiếng chồng và con trai cậu trò chuyện. "tiếng nói chuyện" của con trai joshua chủ yếu là cậu nhóc lẩm bẩm vài từ mà giờ đã thuộc lòng khi đã hai tuổi và jeonghan đồng ý với bất cứ điều gì cậu nhóc nói, mặc dù hầu hết là những câu không mạch lạc.

joshua nhắm mắt mỉm cười, chìm đắm trong giọng nói của gia đình nhỏ, mùi hoa oải hương và dâu tây xen lẫn mùi bánh kếp buổi sáng.

thật khó để tâm trạng của joshua vẫn chua chát khi cuộc sống của cậu quá đỗi hạnh phúc.

__________

jeonghan đang chuẩn bị hai đĩa bánh kếp và trứng khi joshua cuối cùng cũng xuống cầu thang. cảnh jeonghan mặc chiếc tạp dề màu hồng yêu thích của mình trong khi hajoon ăn trứng rán một cách bừa bãi trên chiếc ghế trẻ em khiến joshua cười khúc khích.

hajoon dừng lại, mắt và nụ cười của cậu nhóc mở to khi thấy joshua bước vào bếp và giơ cánh tay ngắn cũn cỡn lên không trung trong sự thích thú.

"pa!" cậu bé hét lên, ngọ nguậy trên ghế và đưa tay túm lấy joshua. mái tóc xoăn của cậu nhóc rối bù trên đỉnh đầu, trứng và xi-rô dính trên khóe môi, bộ đồ ngủ người nhện dính đầy thứ gì đó giống như nước dãi, nhưng hajoon là thứ dễ thương nhất mà joshua từng thấy.

jeonghan quay lại và mỉm cười tươi khi nhìn thấy joshua, nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt ngấm khi anh nhìn xuống bộ đồ mà joshua đang mặc.

joshua mỉm cười với hajoon và đặt một nụ hôn nhẹ lên má mềm mại của cậu nhóc. "chào buổi sáng, hajoonie. hôm qua em có ngủ ngon không?"

"có ạ!" đứa bé mỉm cười và dụi mặt vào má joshua, khiến cậu khúc khích cười.

"em đến văn phòng à?" jeonghan hỏi với đôi lông mày nhướng lên.

"seungkwan vừa gọi cho em, trông hoảng loạn lắm. có vẻ như nhà jeon đang sờ gáy chúng ta và muốn có một cuộc họp trực tiếp thật nhanh" joshua thở dài khi ngồi vào bàn. "em đã gọi cho mẹ rồi và bà ấy đồng ý trông hajoon hôm nay."

jeonghan ậm ừ, có vẻ không hài lòng với diễn biến của sự việc.

"em có đủ khỏe để đi không?" jeonghan hỏi.

joshua gật đầu biết ơn khi jeonghan đặt đĩa trước mặt anh.

"em sẽ ổn thôi" joshua trả lời, cầm nĩa lên và xiên vào món trứng rán, cố gắng hết sức để lờ đi và đẩy cơn buồn nôn đang dâng lên cổ họng cậu một lần nữa khi nghĩ đến việc ăn. "em cảm thấy khỏe hơn nhiều và đây không phải là việc em có thể bỏ qua. sếp sẽ giết em mất" joshua lẩm bẩm phần cuối.

"anh tin sếp kim sẽ hiểu mà" jeonghan cãi khi anh ngồi xuống trước mặt joshua. hajoon tiếp tục nhấm nháp trứng rán và miếng bánh kếp, hoàn toàn không biết ba nhỏ và ba lớn mình đang thảo luận điều gì.

"không sao đâu hannie," người trẻ hơn cười trìu mến, đã ngửi thấy mùi đắng trong mùi hoa oải hương của jeonghan. "em hứa nếu em thấy không khỏe, em sẽ xin phép ra ngoài."

jeonghan ậm ừ. "không hiểu sao anh lại không tin em" anh nói "nhưng được thôi. chỉ cần hứa với anh là em sẽ không ép buộc bản thân."

cái nhìn nghiêm nghị mà jeonghan dành cho joshua gần như là lời cầu xin và joshua không thể thực sự trách anh vì đã không hoàn toàn tin tưởng anh. trong hai người họ, joshua là người liên tục thúc ép bản thân đến mức kiệt sức, cậu đã bị ốm rất nhiều trong quá khứ, một phản ứng từ cơ thể cậu vì không nghỉ ngơi đủ tốt trong khi joshua nên nghỉ ngơi. có thể đó là tiềm thức của joshua vẫn đang cố gắng chứng minh rằng cậu hơn hẳn giới tính phụ của mình hoặc có thể joshua bị adhd chưa được chẩn đoán, nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là nguyên nhân khiến chồng cậu lo lắng, người đã liên tục mắng joshua nhiều lần trong quá khứ vì không chăm sóc sức khỏe tốt.

ngay cả sau khi sinh hajoon, joshua vẫn muốn quay lại làm việc trước khi kỳ nghỉ sinh nở của cậu kết thúc. lý do duy nhất khiến joshua không làm vậy là vì jeonghan, seungkwan và mẹ cậu đã trói chặt cậu vào giường và bắt phải ở nhà nghỉ ngơi.

trong vài năm trở lại đây, joshua đã giỏi hơn trong việc bảo cơ thể dừng lại và hít thở, nhưng ngay cả bây giờ cậu vẫn có những khoảnh khắc như vậy.

joshua gật đầu.

"em hứa."

jeonghan thở dài. "được rồi, tốt. anh không muốn nhận được cuộc gọi từ seungkwan hoảng loạn qua điện thoại lần nữa nói với anh rằng em đã ngất xỉu trong văn phòng."

"hannie" joshua rên rỉ, miệng đầy bánh kếp. "anh đã nói là sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa mà."

"và anh đã bảo em không nên đi làm ngày hôm đó mà" jeonghan chỉ chiếc nĩa đựng đầy trứng về phía chồng mình với vẻ buộc tội.

joshua hiểu jeonghan buồn, anh luôn buồn mỗi khi liên quan đến những lựa chọn sức khỏe kém của joshua, nhưng công bằng mà nói, jeonghan cũng chẳng khá hơn là bao. là một giáo sư tại một trong những trường đại học lớn nhất seoul, jeonghan phải làm rất nhiều việc quanh năm. joshua không thể đếm được cậu đã thức dậy giữa đêm bao nhiêu lần để thấy jeonghan trong văn phòng tại nhà của cả hai người—mắt mở to và bên cạnh là vô số tách cà phê rỗng khi anh chấm hết bài này đến bài khác.

joshua bĩu môi, không hề để ý đến nụ cười mà jeonghan dành cho mình.

"KHÔNG!"

cả hai tò mò quay sang hajoon. cậu bé giơ tay, chỉ ngón tay vào jeonghan. "không được đánh ba nhỏ!"

cả hai người đều kinh ngạc nhìn đứa trẻ cho đến khi joshua bật cười trong khi jeonghan lại thở dài đầy xấu hổ.

"lúc nào cũng đứng về phía ba nhỏ nhỉ?" jeonghan lẩm bẩm, vuốt tóc hajoon với nụ cười trìu mến mặc dù bị phản bội.

"em mới là người phải chuyển dạ trong mười hai giờ, nên điều đó cũng công bằng thôi" joshua mỉm cười, thấy vẻ mặt của jeonghan có vẻ thích thú.

"bạn đời và con trai tôi đang chống lại tôi nè mọi người ơi" jeonghan hét lên một cách kịch tính, đưa tay lên ngực "và anh nghĩ rằng cả em và hajoon đều yêu anh."

"alpha ngốc nghếch" joshua đứng dậy để bát đĩa vào bồn rửa trước khi quay lại nhìn jeonghan, nghiêng người áp má vào má anh.

"tất nhiên là có."

__________

bản dịch được dịch sát với bản gốc khoảng 80-90%, chưa có sự cho phép của tác giả và bản dịch thuộc quyền sở hữu của mình. vui lòng không re-up, chuyển ver hay mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

__________

trong bản gốc thì tác giả gọi jeonghan là ba và joshua là mẹ nên mình đã điều chỉnh xíu xiu sao cho phù hợp hơn. 

cả nhà ngủ ngon nha moah

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro