𝟮.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jeonghan và joshua gặp nhau khi cả hai còn là sinh viên năm nhất đại học— đều còn trẻ và ngây thơ với cách sống của thế giới người lớn. joshua đã có bước chuyển táo bạo từ mỹ sang hàn quốc để du học, ở với ông bà trong khi mẹ ruột của cậu vẫn ở lại mỹ. đó là một sự thay đổi khó khăn và joshua thấy mình hối hận nhiều lần vì cậu nhớ mẹ vô cùng. joshua thường khóc vào ban đêm vì nỗi nhớ nhà hành hạ cậu. mặt khác, nếu joshua không chuyển đến hàn quốc và học đại học, cậu sẽ không bao giờ gặp jeonghan.

đó là đỉnh điểm của mùa thu và giữa học kỳ đầu tiên của joshua. lá cây chuyển sang màu cam, đỏ và nâu rực rỡ khi joshua bắt đầu làm việc bán thời gian tại hiệu sách của trường đại học để giúp trả tiền ăn ở với ông bà (mặc dù họ kiên quyết khẳng định rằng cậu không cần phải làm vậy). đó không phải là công việc đầu tiên của cậu, nhưng chắc chắn là khó khăn hơn cậu nghĩ.

mặt khác, khả năng nói tiếng hàn không chuẩn của joshua có thể đã góp phần tạo nên yếu tố đó.

joshua chỉ mới nhậm chức được vài tuần khi bước vào vị trí mới .

yoon jeonghan, một trong những alpha được nhắc đến nhiều nhất trong năm của họ. người có mái tóc dài, buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, và joshua không nghĩ rằng có thể có một con người đẹp hơn thế tồn tại ngay từ khoảnh khắc joshua nhìn thấy jeonghan. nếu joshua không có khả năng ngửi thấy mùi hương của những người khác giới, có lẽ cậu đã cho rằng người kia là một omega ngay từ cái nhìn đầu tiên. nhưng mùi hương nồng nàn của pheromone và mùi hoa oải hương đã xóa tan ý nghĩ đó ngay lập tức.

sau màn giới thiệu ngượng ngùng khi jeonghan cười nhạo nỗ lực không thành công của joshua trong việc che giấu việc mình không nói tiếng hàn trôi chảy, mọi chuyện diễn ra như cơm bữa và mười năm sau, họ đã kết hôn và có một đứa con hai tuổi.

đứa trẻ hai tuổi không ngừng ngọ nguậy khi joshua cố gắng mặc quần áo cho cậu bé để đưa cậu bé đến nhà bà ngoại.

joshua thở dài khi cuối cùng cũng mặc vừa hajoon vào bộ đồ liền thân hình con ếch mà mẹ joshua đã mua cho cậu nhóc cách đây một tháng. jeonghan đã phàn nàn rằng bộ đồ này thật kinh khủng và họ đã không mặc nó cho hajoon kể từ khi nhận được nó, nhưng khi nghĩ đến việc joshua sẽ đưa hajoon đến trường vào phút cuối, cậu nghĩ đó sẽ là một sự thay đổi tốt đẹp.

"ba nhỏ đi làm ạ?" hajoon tò mò hỏi, tay nghịch chiếc áo hoodie hình đầu ếch gắn vào bộ đồ liền quần.

joshua gật đầu. "h-hm. ba sẽ đưa con đến gặp bà ngoại, được chứ?"

hajoon dừng lại, mắt nhíu lại và nhìn chằm chằm vào khoảng không như cậu nhóc vẫn làm mỗi khi suy ngẫm về điều gì đó. đó là tính cách giống hệt của người ba alpha của cậu nhóc khi jeonghan đọc bài luận của học sinh và joshua thấy thật đáng yêu khi con trai mình phản chiếu hình ảnh của người đàn ông mà joshua yêu.

"hông." hajoon đột nhiên nói.

joshua nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng với con trai mình. "không à?"

"hông." hajoon lặp lại. "ba nhỏ hông có việc gì làm. ba nhỏ phải ở với hajoonie và ba lớn"

joshua ước gì cậu có thể nghỉ việc ngay lúc đó và làm theo mong muốn của con trai mình. nhưng joshua đã là một người trưởng thành với công việc chiếm một nửa thu nhập trong gia đình, vì vậy (mặc dù điều đó khiến cậu đau lòng), mong muốn của con trai joshua sẽ phải bị từ chối ngay bây giờ.

"ba biết, ba biết mà" joshua xoa dịu, bế hajoon lên và đặt lên hông cậu. "nhưng ba sẽ đón con ngay khi ba xong việc, được chứ? sau đó chúng ta có thể đến thăm ba lớn và mua một ít kem, được không nào?"

hajoon ngân nga, nhìn chằm chằm vào mắt Joshua khi cậu nhóc suy nghĩ về lời đề nghị của joshua.

"được ạ!" cuối cùng hajoon cũng mỉm cười, giơ nắm đấm nhỏ lên không trung và joshua khúc khích cười trước trò hề dễ thương của con trai mình.

nếu ai đó nói với joshua nhiều năm trước rằng cậu sẽ trở thành cha mẹ, có lẽ cậu sẽ cười vào mặt họ. joshua của thời đó không thích ý tưởng có con cho lắm. joshua đã quá tập trung vào cuộc sống ở trường, sự nghiệp và tránh xa những khuôn mẫu đi theo giới tính phụ của mình đến nỗi thậm chí còn không coi đó là một khả năng đối với cậu.

phải đến khi cậu gặp jeonghan và yêu nhau thì suy nghĩ này mới dần dần nảy nở trong đầu cậu và sau khi kết đôi, việc joshua mang thai đứa con đầu lòng là điều chắc chắn xảy ra.

phước lành nhỏ bé đã làm cho cuộc sống của họ tươi sáng hơn nhiều.

"ba ơi?"

"hửm? có chuyện gì thế, hajoonie?"

đứa trẻ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt joshua một cách trầm ngâm trong vài giây, trước khi nắm lấy má anh bằng những ngón tay ngắn ngủn của mình và đặt một nụ hôn lên mũi joshua. joshua chớp mắt ngạc nhiên khi đứa trẻ lùi lại, mỉm cười rạng rỡ.

"hajoonie yêu ba nhỏ lắm!"

joshua chớp mắt, sửng sốt trong giây lát trước khi môi cậu nở một nụ cười trìu mến.

"ba nhỏ cũng yêu hajoonie" cậu nhẹ nhàng nói. "rất nhiều."

tiếng nức nở thu hút sự chú ý của joshua và cậu quay ra cửa, thấy alpha của mình đang dùng điện thoại quay phim cả bạn đời và con trai, tay che miệng nức nở.

"sao anh lại khóc rồi jeonghan?" joshua hỏi, hoàn toàn thích thú trước cảnh tượng đó.

"chỉ là... dễ thương quá. làm sao anh lại được ban phước với một người bạn đời và con trai dễ thương như vậy?" anh khịt mũi. "cứ mặc kệ anh đi, tiếp tục làm đi."

"jeonghan, anh sẽ đến muộn đấy" joshua nói với vẻ mặt vô cảm, đã quen với trò hề kỳ lạ của jeonghan.

nhưng thật trọn vẹn biết bao khi biết joshua và con trai được yêu thương nhiều đến thế.

"và nếu anh còn cho seungcheol xem cái này nữa thì tối nay anh sẽ phải ngủ trên ghế sofa."

____________________

jeonghan chưa bao giờ nghĩ rằng mình đủ khả năng để làm cha.

cha ruột của anh đã bỏ rơi gia đình khi anh mới bốn tuổi. hình ảnh duy nhất anh có về người đàn ông đó là một bóng người quay lại nhìn anh vào giữa đêm khi họ đứng cạnh cửa trước khi ông ta quay đi mà không suy nghĩ gì thêm và bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi, để lại gánh nặng nuôi dạy jeonghan cho mẹ anh.

mẹ anh là một omega ngọt ngào nhất, hy sinh mọi thứ và làm nhiều công việc để đảm bảo jeonghan có một tuổi thơ tốt đẹp và được chăm sóc chu đáo. anh nợ bà mọi thứ, và hứa sẽ trở thành người mà bà có thể tự hào.

jeonghan không ngờ mình lại là alpha vào ngày phân hóa. cho đến giờ, mọi thứ đều chỉ ra anh là omega, và ngay cả mẹ, bạn bè và gia đình anh cũng bị bất ngờ trước diễn biến sự việc.

tuy nhiên, đó không phải là một sự chuyển đổi dễ dàng để jeonghan có thể chấp nhận. mặc dù các chuẩn mực và quy tắc xã hội ở hàn quốc khác biệt rất nhiều so với hàng trăm năm trước, nhưng alpha không hẳn có danh tiếng tốt nhất. chính cha của jeonghan cũng là một alpha, và dựa trên những câu chuyện mà các chú của anh kể cho anh nghe và cách đôi mắt của mẹ anh đờ đẫn khi chỉ nhắc đến jeonghan, jeonghan không phải là một chàng trai tuyệt vời.

thật khó để chấp nhận vai trò mới của anh khi anh không có hình mẫu tốt nhất về một alpha nên như thế nào, đặc biệt là khi phần còn lại của thế giới dường như đã có nhận thức về anh mà đi ngược lại mọi thứ jeonghan đã tin tưởng.

trong một thời gian dài, jeonghan đã cố gắng che giấu giới tính phụ của mình bằng cách sử dụng các chất chặn mùi vô dụng, không thể che giấu mùi hương nồng nàn của mình, cho đến khi tuyến của anh bị tổn thương đến mức da trở nên ửng đỏ và kích ứng.

khi còn học trung học, jeonghan đã cố gắng hết sức để phớt lờ những ánh nhìn, cách mọi người nói chuyện với anh bằng ánh mắt nhìn xuống, những tiếng thì thầm khi anh đi ngang qua, và nỗi sợ hãi mà anh nhận thấy mỗi khi có ai đó đến nói chuyện với anh.

có vẻ như mọi người đã quyết định jeonghan là người như thế nào ngay cả trước khi họ tìm hiểu về anh.

vì vậy, anh đã cố gắng hết sức để giữ mình không bị chú ý - ẩn mình dưới radar và giữ vòng tròn bạn bè của mình hẹp lại cho đến khi anh tốt nghiệp trung học và vào đại học. mặc dù jeonghan không bị xa lánh như hồi trung học nhưng khi vào đại học, jeonghan vẫn duy trì thói quen như vậy.

và rồi, anh gặp omega làm việc ở hiệu sách.

joshua.

joshua là người chưa từng có tiền lệ. một bước ngoặt bất ngờ trong cuộc đời đã thay đổi câu chuyện của anh theo hướng tốt hơn.

jeonghan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lòng joshua, nhưng cậu đã khiến anh khó mà không yêu.

jeonghan cũng không mong đợi mình sẽ trở thành một người cha, nhưng joshua đã tặng anh món quà tuyệt vời nhất mà anh có thể đòi hỏi.

"jeonghan, cậu cứ mở đoạn video đó nữa là mình sẽ đuổi cậu ra ngoài đấy."

jeonghan trừng mắt nhìn seungcheol, kéo điện thoại lại và gần như ôm chặt nó vào ngực. đoạn video joshua và hajoon sáng hôm đó đang phát đi phát lại hàng chục lần và Jeonghan cứ tua đi tua lại.

"sao cậu có thể nói như vậy chứ? bạn đời và con trai mình không đủ tốt trong mắt cậu à?"

"mắt mình ngày nào cũng thấy, han ạ," alpha lớn tuổi càu nhàu. "lúc này thì mình gần như sống trong ngôi nhà đó vậy. thậm chí mình biết toàn bộ cách bố trí của ngôi nhà chỉ bằng cách xem những video chết tiệt đó."

jeonghan thè lưỡi. "mình thấy cậu đang ghen tị thì có. đừng lo lắng cheollie, jihoonie-ah sẽ sớm sinh con và cậu sẽ được trải nghiệm niềm vui làm cha thôi"

alpha lớn tuổi hơn lầm bầm vài từ không mạch lạc mà jeonghan không thực sự bận tâm khi anh phát lại video một lần nữa. tuy nhiên, lần này, anh không để nó vào trước mũi seungcheol như cách anh đã làm trong mười lăm phút vừa qua trong giờ nghỉ trưa.

"jihoonie thế nào rồi?" jeonghan hỏi. "cuối cùng cũng bắt đầu nghỉ thai sản rồi à?"

"ừm" seungcheol thở hổn hển. "mình đã tin rằng điều duy nhất có thể khiến em ấy ra khỏi phòng thu là vỡ nước ối, nhưng cuối cùng jihoon cũng đã lắng nghe cơ thể mình và bắt đầu nghỉ phép vào thứ hai rồi."

jeonghan thở dài. "omega và động lực của họ. mình cũng gặp vấn đề tương tự khi shua mang thai. em ấy không nghỉ thai sản cho đến khi không thể ra khỏi giường."

jeonghan vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng đó cho đến tận bây giờ. joshua và jeonghan đã cãi nhau rất nhiều khi đó vì joshua từ chối nghỉ thai sản mặc dù bụng cậu to bằng quả dưa hấu và anh hầu như không thể đi được (giống như lạch bạch hơn). mãi cho đến một buổi sáng joshua thức dậy và không thể lăn ra khỏi giường, cậu mới xin nghỉ thai sản để nghỉ ngơi trước khi chuyển dạ.

"cậu ấy có khỏe hơn không? mình biết cậu đã nhắc đến việc joshua không khỏe gần đây" seungcheol hỏi khi anh đẩy phần còn lại của bữa trưa qua một bên để xem qua một vài tờ giấy.

"không" jeonghan thở dài, ngả đầu ra sau ghế. "hôm nay cậu ấy thức dậy còn tệ hơn. nhưng mình đã thuyết phục joshua đi gặp bác sĩ lee, hy vọng ông ấy có thể cho em ấy thứ gì đó để đỡ hơn."

"cậu vừa nói joshua bị gì thế?" seungcheol hỏi, vừa thản nhiên lật giở giấy tờ.

"chủ yếu là do kiệt sức nhưng sáng nay em ấy có nói là cảm thấy buồn nôn và không ăn hết bữa sáng, nói là nó có mùi và vị lạ, điều này không hợp lý tí nào. em ấy thích trứng rán và bánh kếp của mình lắm! mình không thay đổi công thức hay gì cả."

jeonghan nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ, cố nhớ lại xem mình có cho thêm chút đường vào bánh kếp hay quá nhiều muối không, nhưng không. jeonghan không nấu ăn giỏi bằng bạn mình, nhưng anh biết cách nấu bữa sáng theo cách joshua thích. anh đã làm như vậy trong nhiều năm nay và đến như thể đó là bản năng đầu tiên. jeonghan biết chính xác lượng muối và lượng đường. chết tiệt, anh thậm chí còn biết chính xác joshua thích bao nhiêu thìa kem và đường trong cà phê của mình, và omega đã uống hết đến giọt cuối cùng. mỗi. một. buổi. sáng. nhưng lần này joshua đã không làm vậy! cậu để lại một nửa trong cốc, và jeonghan biết mình đã làm cà phê giống hệt như mọi ngày-

đột nhiên anh nhận ra sự im lặng của seungcheol, dừng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu khi anh quay lại nhìn người lớn tuổi hơn đang mở to mắt nhìn anh.

"cái gì?" jeonghan hỏi.

"jeonghan, mày không thể nào ngu ngốc đến thế được."

alpha trẻ tuổi há hốc mồm. "c-cái gì cơ?"

"kiệt sức? buồn nôn? mất cảm giác thèm ăn? nghe quen không?" jeonghan có thể cảm thấy anh ngày càng bực bội với mọi câu hỏi nhưng điều đó chỉ khiến anh thêm bối rối.

seungcheol thở dài, véo sống mũi khi anh ngả người ra sau ghế. làm bạn với jeonghan trong mười lăm năm chắc chắn không dành cho những người mất kiên nhẫn.

"lần cuối cùng cậu và joshua..." seungcheol vẫy tay trong không khí khi câu nói dần kéo dài. jeonghan nheo mắt trước khi tâm trí anh cuối cùng cũng kết nối được các sự kiện.

kiệt sức. buồn nôn. mất cảm giác ngon miệng.

nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh như một tấm chăn, mắt anh mở to. "mình nghĩ đó là ung thư?"

seungcheol đập đầu xuống bàn, cảm thấy cơn đau nửa đầu quen thuộc ập đến bất cứ khi nào jeonghan ở gần.

"không. jeonghan-chỉ cần" seungcheol thở dài. "chỉ cần đặt lịch hẹn với bác sĩ Lee, xem ông ấy nói gì với hai người."

"mình nghĩ là mình nên gọi điện cho ông ấy" jeonghan thở dài, rút ​​điện thoại ra. "mình biết rõ joshua mà, em ấy sẽ quá đắm chìm vào công việc để nhớ đến việc tự mình đặt lịch hẹn".

seungcheol nhìn jeonghan một lúc rồi thở dài.

"cậu biết không, mình từng tự hỏi tại sao cậu và joshua lại hợp nhau đến vậy, nhưng nếu ngay cả cậu ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra vào thời điểm này, thì với mình bây giờ điều đó hoàn toàn có lý."

"ý cậu là gì?"

___________________

bản dịch được dịch sát so với bản gốc khoảng 80-90%, chưa có sự cho phép của tác giả và bản dịch thuộc quyền sở hữu của mình. vui lòng không re-up, chuyển ver hay mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro