𝟲.。Gặp mặt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Vừa lên đến lầu hai, Taeyong đã trông thấy Jeremy đang đứng đợi bọn họ. Anh phải thừa nhận, mắt nhìn người của Jungwoo không tệ chút nào. Khác hẳn với dáng vẻ rụt rè tối qua, Jeremy như trở thành một con người khác. Với lợi thế chiều cao và bờ vai ngang rộng, Jeremy trông không khác gì người mẫu trình diễn cho chính bộ tây trang xám đậm cậu đang mặc. Kiểu tóc tự nhiên với phần mái rũ trước trán, trông khuôn mặt cậu ta càng dễ gần hơn. Taeyong đánh giá Jeremy, trong lòng im lặng cho cậu nhóc thêm một điểm cộng ngoại hình, xem như xứng đôi với em trai anh. Taeyong xoay đầu, vừa lúc bắt gặp biểu cảm ngẩn ngơ trên mặt Jungwoo. Anh có thể tưởng tượng được ngày hôm đó Jeremy đã khiến Jungwoo rung động như thế nào. Taeyong hắng giọng, thành công gọi tỉnh Jungwoo, đồng thời làm cho Jeremy nhận ra anh và Jungwoo đã tới.

Vừa nhìn thấy Jungwoo, Jeremy liền cười rộ lên, nhanh chân bước đến chỗ hai anh em. Taeyong không thể không chú ý đến ánh mắt tán thưởng của những nhân viên phục vụ xung quanh. Alpha bao giờ cũng là tâm điểm ở mọi nơi người đó đặt chân đến, chưa kể trị số nhan sắc của alpha này còn quá cao.

- Hai người tới rồi. Anh sao thế? Mặt lại đỏ thế này?

Nói là chào hai người, nhưng ánh mắt của Jeremy chưa từng rời khỏi Jungwoo. Tốt, Taeyong bật ngón cái trong lòng. Chỉ chú tâm đến Jungwoo, cho Jeremy thêm hai điểm cộng.

Jeremy tự nhiên đưa tay lên chạm vào trán Jungwoo, chỉ thấy Jungwoo e thẹn lắc đầu. Hai đứa bắt đầu giao tiếp với nhau bằng âm lượng cực nhỏ, Jungwoo lại cười lên ngọt ngào. Taeyong mím môi, anh còn chưa chuẩn bị xong tâm lý để xem chúng nó thể hiện tình cảm ở cự ly gần.

- Ê, anh đói.

Taeyong mà không lên tiếng, khả năng Jungwoo và Jeremy sẽ quên luôn sự có mặt của anh mà tiếp tục chìm trong thế giới riêng của chúng nó.

- Dạ, em đặt bàn rồi, ta sang bên kia đi ạ.

Jeremy quay sang, vui vẻ nở nụ cười với Taeyong rồi làm người dẫn đường đi về phía cái bàn cạnh cửa sổ lớn.

- Xin lỗi anh Taeyong. Anh họ của em có việc đột xuất, có lẽ hôm nay sẽ không gặp anh được. - Jeremy cúi đầu nói ngay khi Taeyong vừa ngồi xuống ghế.

Sự việc của hai đứa này quá đột ngột, có lẽ người kia không kịp thu xếp công việc, Taeyong chỉ gật đầu tỏ ý thông cảm.

- Ngồi xuống cả đi. Hôm khác gặp người nhà cậu cũng được. - Taeyong xua tay.

Đến tận lúc cầm trên tay thực đơn, Taeyong mới biết nhà hàng này thuộc về tập đoàn Manson. Chợt liên tưởng đến đứa em còn lại của mình, Taeyong vô thức chậc lưỡi một cái, nội tâm còn chưa thể thả lõng được.

Nhà hàng này chuyên phục vụ món Âu, Taeyong lại chỉ thích đồ ăn Hàn Quốc. Thực đơn trên tay không gợi nổi hứng thú, anh giao lại nhiệm vụ gọi món cho hai đứa nhỏ. Jungwoo cũng giống Taeyong, không quen thuộc với những món ăn này. Jeremy ở bên cạnh chu đáo giới thiệu từng món, cẩn thận mô tả mỗi món có thành phần nguyên liệu gì đặc biệt, mùi vị như thế nào. Sau cùng Jungwoo chọn hai món chính, Jeremy chọn hai món phụ và tráng miệng, còn gọi thêm một chai rượu vang.

- Còn dám uống rượu hả? - Taeyong không quá phản đối, chờ người phục vụ rời đi mới lên tiếng nhắc nhở.

- Rượu vang đi kèm sẽ giúp món ăn ngon miệng hơn, chỉ uống một chút không say được đâu ạ.

Jeremy vẫn luôn mỉm cười. Nghiêng mặt về phía mùi hương quả hồng chín bên cạnh, nụ cười trên môi cậu trai càng trở nên rạng rỡ. 

Cảm nhận được tia nhìn của Jeremy, Jungwoo xoay đầu. Mùi bạc hà mát rượi nhanh chóng tràn ngập khoang mũi khiến cả người Jungwoo vô cùng thư thái, cơ thể vô thức ngả về phía Jeremy. Jeremy vui vẻ nhích đến gần Jungwoo hơn. Ở khoảng cách này, có thể nói những chuyện chỉ có hai người nghe được.

- Hai đứa có thể tôn trọng anh một chút được không?

Taeyong dùng cái nĩa gõ nhẹ lên ly thủy tinh, âm thanh leng keng vang lên cùng lúc với tiếng cười khúc khích của Jungwoo. Taeyong phải nắm chặt bàn tay mới tự ngăn được bản thân không dùng cái nĩa chọt vào người đứa em trai quý hóa của mình.

Để bản thân không trở nên lạc lõng, Taeyong chủ động hỏi chuyện về Jeremy. Thì ra cậu nhóc là người Bắc Kinh, cũng đang học đại học, vừa rồi đến Thái Lan để nghỉ hè.

- Thế sao cậu lại biết nói tiếng Hàn?

Taeyong chậm rãi nhấm mấy miếng salad ngọt. Vị táo thanh mát chua ngọt, rất vừa miệng.

- Lúc nhỏ em từng sống ở Hàn khoảng bốn năm. Sau này, mỗi năm em đều sang Hàn để thăm gia đình anh họ.

- Anh họ cậu là người Hàn sao? - Taeyong hơi nghi hoặc.

- Vâng. Cụ cố nhà em, thời trẻ rất... phong lưu.

Ngẫm nghĩ một lúc mới tìm được từ ngữ, Jeremy nói xong liền cười xòa. Taeyong và Jungwoo đều gật đầu, xem như đã hiểu. Jeremy lại nói.

- Thật ra anh họ đã tới đây rồi. Nhưng có cuộc họp khẩn cấp, phải mượn phòng nghỉ phía trên để tiến hành ngay. - Jeremy chỉ ngón tay lên trần nhà.

- Xem ra anh cậu rất bận, để lúc khác gặp cũng được.

Taeyong không nói gì nhiều trong lúc dùng bữa. Chủ yếu là Jungwoo và Jeremy trò chuyện, chúng nó có chuyện của những hai mươi năm sống trên đời để nói mãi cho nhau nghe không dứt. Taeyong im lặng ngồi một bên lắng nghe, thỉnh thoảng tiếp lời một hai câu. Anh nhớ đến lời Johnny, chính anh cũng không ngờ mình có thể nhanh chóng chấp nhận chuyện Jungwoo bị đánh dấu. Rồi anh tự biện giải cho bản thân, dễ dàng tiếp nhận như vậy bởi vì Jungwoo và Jeremy rất hòa hợp với nhau. Mặc kệ có phải nguyên do ở kết mùi tự phát hay không, hai đứa trông rất xứng đôi. Như người xưa hay nói, trời sinh một cặp.

Thật kỳ lạ. Thế giới này trải qua hàng nghìn năm, dùng khoa học kỹ thuật làm cơ sở để phát triển lại không cách nào thoát khỏi tự sắp đặt của tạo hóa. Định mệnh an bài, mỗi người sinh ra dường như đều đã được định sẵn một nửa kia của mình. Ngày nay người ta áp dụng khoa học lên mọi thứ, sẵn sàng phân tích từng đoạn mã gen để xác định những cá thể tương thích với nhau. Những cặp alpha omega có mức độ thích hợp cao sẽ được khuyến khích kết đôi, chỉ vì một mục đích duy nhất, duy trì giống loài. Taeyong vẫn luôn coi thường hệ tư tưởng đó. Anh tin rằng, mảnh ghép hoàn hảo nhất của mỗi người được quyết định bởi tình yêu. Con người sinh ra, gặp gỡ và yêu thương một ai đó, đấy mới chính là định mệnh.

- Anh hai. Đang nghĩ gì vậy?

Taeyong lắc lắc đầu, dằn xuống dòng cảm xúc kì lạ trong lòng.

- Không có gì. Nói tới đâu nhỉ?

- À, chúng em muốn buổi chiều đi Everland, có được không anh? - Jungwoo thỏ thẻ.

- Đi đâu thì đi nhanh cho khuất mất tôi.

Taeyong xắn miếng bánh ngọt một cách dứt khoát. Đúng là con nít chưa lớn, trong khi anh phải suy tính đủ thứ, chúng nó còn tâm trạng đi hẹn hò cơ đấy.

Jungwoo hiểu ý, liền nắm tay Jeremy kéo đi một mạch không quay đầu. Mấy hôm nay Taeyong dễ nổi giận lắm, cậu vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Tất nhiên trước khi rời đi, Jeremy đã thanh toán bữa ăn của cả ba.

Còn lại Taeyong, anh chậm rãi nâng ly rượu vang, tự mình thưởng thức. Taeyong không thích uống rượu nhưng anh chơi cùng Johnny, một tay sành rượu thực thụ, nguyên tắc chung khi thưởng rượu vẫn biết đôi chút. Chẳng biết có phải do tâm trạng gần đây quá kém, cộng thêm chuyện rắc rối của Jungwoo, Taeyong uống tiếp liên tục mấy ly. Thực ra cũng chẳng bao nhiêu nhưng tửu lượng anh vốn kém, lúc này đầu óc đã có chút mơ hồ. Không thể để bản thân quá say, Taeyong kết thúc bữa ăn. Anh đứng lên, chầm chậm đi từng bước về phía thang máy. Bản thân Taeyong lại không biết, chút men say nhè nhẹ đã phết lên khuôn mặt anh một vẻ mơ màng, diện mạo nhu hòa càng thêm mấy phần quyến rũ. Đoạn đường Taeyong đi chỉ mấy bước mà bao nhiêu người dõi theo, âm thầm tiếc nuối khi nhận ra anh là một beta.

Taeyong bấm gọi thang máy. Anh cho tay vào túi quần, tầm mắt hạ thấp, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Thế nên khi cửa thang mở ra, lọt vào mắt người đứng bên trong là một dáng người thanh mảnh, dù lãnh đạm xa cách, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ thu hút khó nói nên lời. Taeyong ngẩng đầu, khoảnh khắc ánh mắt anh và người bên trong thang máy chạm nhau, mọi suy nghĩ trong đầu anh như bị hút đi sạch sẽ. Rồi cơn say chếnh choáng trong anh bùng lên dữ dội. Taeyong còn chưa kịp lý giải cảm giác tê dại này là gì, trước ánh nhìn mông lung của anh, cánh cửa thang đang khép lại.

Tiếng chuông báo từ thang máy vang lên lần nữa, người nọ đã ấn nút giữ cửa cho anh.

- Cậu vào chứ?

Giọng nói thật trầm, mềm mại như lông vũ mềm mại cọ lên màng tai Taeyong.

Taeyong cứng ngắc bước vào trong thang, người đàn ông lịch sự dịch sang một bên nhường chỗ. Cửa thang máy đóng kín lại, Taeyong mới nhận ra, mặt trong cánh cửa là gương phản chiếu. Ngay lập tức anh thấy được, người bên cạnh đang nhìn anh chăm chú, y hệt cái cách mắt anh dán chặt vào anh ta.

Buồng thang máy chỉ có hai người, im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng thở của nhau, lắng đọng đến nỗi Taeyong nghĩ anh đã ngửi được một mùi caramel thoảng qua.



___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro