𝐊𝐢𝐧𝐧𝐕𝐞𝐠𝐚𝐬〈𝟏𝟒〉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinn tá hỏa khi thấy đôi bàn tay rớm máu đỏ của Vegas. Gã vội nắm lấy đôi bàn tay em, dùng hơi ấm truyền qua da thịt lạnh ngắt của em.

Gã nửa quỳ nửa ngồi xuống bên cạnh em, liên tục trấn an.

" Vegas... Nghe anh... Bình tĩnh lại. Đừng làm bản thân bị thương... Vegas... "

Từ đầu đến cuối bạn nhỏ vẫn căng thẳng tột độ, em bỏ qua mọi lời nói an ủi của gã, miệng cứ liên tục lẩm bẩm: " Tôi là đứa con hoang... Đứa con của kẻ thù... "

Dường như sự thật phũ phàng đó đang dần ăn mòn và gặm nhấm từng chút từng chút một trái tim và lí trí của em, khiến em chẳng thể kiểm soát nổi hành vi của mình.

Macau xót anh, cũng đã đứng dậy và tiến đến ôm lấy anh. Nhưng Vegas gạt phăng đi mọi sự quan tâm lo lắng của mọi người. Em bật dậy và cắm đầu chạy ra ngoài thật nhanh, bỏ qua lời kêu gào đến thảm thương của ba và em trai.

Trước đó Kinn bị em đẩy một phát suýt ngã nhào ra đất, nhưng cũng nhanh chân lẹ tay đuổi theo người nhỏ.

Vegas cứ chạy. Em chạy ra khỏi Chính gia, chạy đi khắp nơi. Em cũng chẳng nhớ bản thân mình đã chạy bao lâu. Đến khi mệt bở hơi tai, Vegas mới dừng lại bên đường. Nơi này hoàn toàn xa lạ đối với em, ít nhất là trong lúc Vegas đang vô cùng hỗn loạn, đại não em chỉ toàn chấp chứa việc em không phải là con cháu của gia tộc Theeyapanyakul, việc em mẹ em mang thai con của kẻ thù gia tộc. Vegas không còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến bất cứ một thứ gì khác, kể cả bộ dạng nhếch nhác của bản thân khi chạy ra khỏi Chính gia khiến bao cặp mắt nhìn vào em đầy khó hiểu.

Vegas không khóc, cũng không tự làm đau bản thân nữa. Em cứ lang thang khắp cái nẻo đường, chẳng biết đi đâu, chẳng biết về đâu, hoàn toàn vô định như chiếc lá trôi trên sông, mặc kệ cho từng dòng nước lũ cuốn trôi dập dềnh, thẳng thừng chà đạp lên sự mỏng manh ấy.

Bàn tay em sớm đã khô vệt máu, em nhìn nó một cách đầy ghét bỏ. Nó bẩn, như cách em cảm thấy ghê gớm chính thân phận của mình. Mẹ em vậy mà lại mang thai với một tên khốn nạn sinh ra thứ nghiệt chủng như em. Thế mà bao nhiêu năm qua, ba em vẫn chứa chấp thứ nghiệt chủng này trong nhà, che chở và bảo vệ em hết nấc, dạy dỗ em từng chút nên người, còn có cả ý định sẽ trao lại chiếc nhẫn Gia tộc phụ đó lại cho em. Vegas chẳng biết khóc hay cười trước sự tử tế mà em cảm thấy có phần mỉa mai này của người 24 năm qua em luôn kính cẩn gọi một tiếng "ba".

Vegas mệt mỏi ngồi gục xuống một con hẻm nhỏ bên đường. Bản thân em cũng chẳng biết mình đã đi lạc đến một vùng nào đó, nơi này khá thưa dân cư, có lẽ là ngoại ô thành phố. Em gục đầu vào hai đầu gối, hay tay dính máu khô ôm lấy đầu, duy trì tư thế này cho đến tận khi những tia nắng cuối cùng của ngày tắt hẳn và nhường chỗ cho màn đêm đen kịt.

Ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn đường của con hẻm nhỏ nhấp nháy sáng lên là lúc Vegas bừng tỉnh, nhận ra được không gian và thời gian xung quanh mình.

Em từ từ chống đôi bàn tay xuống đất, cố lê thân xác đã héo húa vì mệt này đứng dậy. Vegas lảo đảo vài bước, cố bám vào cây cột điện gần đó để giữ cho bản thân được thăng bằng.

Vegas từ từ chậm rãi bước từng bước ra khỏi con hẻm nhỏ. Có lẽ do ngồi lâu, chân em đã trở nên tê cứng lại. Em chợt nhớ đến Anakinn, người nọ thường hay xoa bóp chân tay cho em mỗi khi em mỏi mệt. Và gã luôn cho rằng được phục vụ em chính là niềm hạnh phúc hân hoan lớn nhất cuộc đời gã. Chỉ cần em vui vẻ, gã có thể sẵn sàng buông bỏ danh xưng Thiếu gia mà xuống nước phục tùng em.

Vegas cười chảy nước mắt. Em đã đi lâu đến như vậy rồi, Anakinn liệu có lo lắng hay sốt sắng đi tìm em hay không. Liệu sau khi gã biết được thân phận của em, bản thân có ghét bỏ, kì thị, bài xích dòng máu dơ bẩn chảy trong người em hay không.

Vegas như một kẻ say rượu, loạng choạng đi trên con phố nhỏ, chẳng quan tâm đến sự đời. Em đã quá mệt mỏi với những gì đã xảy ra, và em cần một vòng tay ấm áp để an ủi và xoa dịu đi tâm hồn khô cằn và trái tim đầy rẫy tổn thương đó.

Vegas lại chẳng chú ý đến không gian và thời gian. Em cứ lững thững từng bước bước đi, mà không hay để ý đến đằng sau có một chiếc xe lớn mất lái, bấm còi inh ỏi ra hiệu cho em hãy tránh xa ra.

Vegas chẳng còn nhận thức được âm thanh. Em cứ cúi gằm mặt xuống mà bước đi. Chỉ đến khi Vegas nhận ra một thanh âm quen thuộc vang vọng lên, em mới chú ý đến tiếng còi xe phát ra từ phía sau.

" VEGAS!!!! "

_RẦM_

Vegas nhận ra bản thân mình đang được bao bọc bởi một thân thể to lớn hơn. Trước khi em mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt lại, thì vẫn kịp lọt vào thanh âm của người kia.

" Vegas... Em không sao chứ? "

Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai em, và đem đến cho trái tim em một tia ấm áp. Vegas mỉm cười nhẹ rồi từ từ ngất đi.

Vegas tỉnh dậy trong căn phòng vốn dĩ đã rất đỗi quen thuộc.

Hai bàn tay nhỏ được băng bó cẩn thận, tay bên trái được cắm kim truyền dịch.

Vegas nhận ra, Anakinn đang gục đầu nằm bên cạnh giường em. Gã mặc áo cộc, và em nhận ra cánh tay gã băng bó rất nhiều, trên giương mặt điển trai đó cũng có vài vết xước tím đỏ.

Vegas chợt ôm đầu đau đớn nhớ lại từng mảnh kí ức vụn vặt tràn về đại não. Em nhăn mặt khó chịu, cử động mạnh làm Anakinn thức giấc.

Gã dụi mặt một phát, liền thấy người thương đang ôm đầu đau đớn như vậy liền bật dậy, đưa tay ôm lấy em.

" Vegas, em tỉnh rồi à? E đau ở đâu sao? Để anh đi tìm bác sĩ. "

Chưa kịp để em trả lời, Kinn đã hớt hải ba chân bốn chẳng chạy ra ngoài kêu bác sĩ Top.

Một lúc sau bác sĩ Top cũng bước vào, kiểm tra cho Vegas một lượt rồi tháo ống nghe xuống, từ tốn nói với người đứng bên cạnh nãy giờ vẫn lo lắng bồn chồn mà đứng ngồi không yên.

" Khun Kinn yên tâm. Khun Vegas không sao, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Còn về việc khun Vegas thấy đau đầu, là do dạo gần đây có quá nhiều chuyện khiến tâm trí bị hỗn loạn. Tình trạng này sẽ kéo dài vài ngày nữa, nên mong khun Vegas chú ý đến sức khỏe nhiều hơn. Tôi sẽ kê thêm thuốc giảm đau, nhưng đừng lạm dụng nó quá nhé. Cả khun Kinn nữa. Vết thương của cậu chưa khỏi hẳn, cậu cũng nên chú ý đến vết thương nhiều hơn. "

" Biết rồi biết rồi. Anh về đi. Khi khác tôi sẽ gọi. "

Kinn không một động tác thừa đẩy Top ra khỏi phòng mình rồi đóng cửa một cái *Rầm*

Bác sĩ Top cười khổ. Anh quá bất lực về người chủ này mà. Cất công cứu vợ gã, có ý tốt nhắc nhở gã chú ý đến bản thân mà gã nỡ lòng nào đối xử với anh như thế đấy.
Chống tay đỡ lấy tấm thân già nua trở về nhà, anh nhớ Nop rồi. Có lẽ bé con của anh mấy ngày qua vì lo cho Vegas cũng chẳng ngủ được, anh cũng bận rộn mà ít khi trở về. Cuối cùng cũng xong việc, anh háo hức trở về và ôm vợ yêu nằm ngủ, vì giấc ngủ là món quà quý giá nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người sau những giờ làm việc căng thẳng.

Phía bên Kinn, sau khi đuổi được Top đi rồi, gã trở về bên giường nơi Vegas đang nằm, im lặng sửa lại vài chiếc gối bên cạnh, kê sau lưng cho em thoải mái và kéo chăn đắt lên người em. Xong việc gã mới từ từ ngồi xuống bên cạnh em, nắm lấy đôi bàn tay gầy vẫn đang không ngừng run rẩy kia.

" Vegas, thật tình em làm anh sợ chết khiếp đi được. Thời gian này em cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì cả. "

" Kinn... Đừng chạm vào tôi... Tôi không xứng... "

Vegas vụt tay lại, ánh mắt vô hồn hướng về xa xăm. Chẳng khó để Kinn nhận ra trong đôi mắt xinh đẹp ấy đã phủ một tầng nước mỏng. Vegas là đang sắp khóc.

Gã kéo người em lại về phía mình, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của em khiến em chẳng thể phản kháng hay giãy giụa. Kinn luôn tay qua sau đầu em, để đầu em tì vào khuôn ngực đầy đặn và ấm nóng của gã, nơi em có thể nghe được tiếng trái tim đập liên hồi từ người đàn ông mà em thương nhất.

" Vegas, đừng bao giờ nghĩ bản thân mình không xứng. Em là Vegas, là thiên thần nhỏ của anh. Nếu nói người không xứng ở đây phải là anh. Vegas, em mãi mãi là người yêu của Anakinn này, không điều gì có thể thay đổi được, dù chúng ta có là anh em họ, hay khác biệt dòng máu. Anh yêu em. Mãi mãi yêu em, Vegas. "

Hết ngược ròi dc chưa :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinnvegas