[𝙆𝙤𝙠𝙤𝙎𝙚𝙞] 𝙈ỹ 𝙣𝙝â𝙣 <1>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Gã khẽ cầm tách Cappuccino lên, khẽ nhấp môi, vừa nhâm nhi cái vị ngọt pha chút đắng trong dịch bọt mà thỏa mãn ngắm nhìn cậu trai trẻ trước mắt. A~! Quả là mỹ vị của trần gian. Mái tóc vàng nắng theo chiều gió nhẹ mà khẽ bay  nhìn rất yên mắt. Con ngươi xanh lục bảo khẽ liếc nhẹ theo từng bàn cùng với nụ cười ngọt ngào trên đôi môi khiến những vị khách như thể bị quấn vào thế giới của em vậy, ngọt ngào và quyến rũ. Do tính chất công việc, phải đi lại nhiều nên trên trán em đã lấm tấm mồ hôi. Ở đuôi tóc thì bết vào góc mặt khiến em trở nên ướt át và gợi tình hơn bao giờ hết. Cùng với chiếc váy hầu gái thì em là tâm điểm nơi đây, thân hình mảnh khảnh với vòng hai nhỏ nhắn và vòng ba đầy đặn khiến cả nam lẫn nữ đều phải si mê trước vẻ đẹp đấy. Nhưng thứ làm em nổi bật hơn cả đó là vết sẹo ở mắt trái, đó là vết tích sau một vụ hoả hoạn khiến em bị bỏng và để lại . Ôi sao! Vết sẹo ấy không nhấn chìm đi nhan sắc của em mà nó làm em đặc biệt hơn cả. Có chăng là vết sẹo nó đẹp hay em đẹp sẵn nên mọi thứ trên thân thể em đều đẹp như em hết vậy?
   Koko cười thầm rồi khẽ đứng dậy, đặt tách cà phê xuống mặt bàn lạnh lẽo rồi bước về phía em. Nghe tiếng bước chân, em khẽ quay mặt lại. Mắt chạm mắt, em khó hiểu nhìn gã rồi cất giọng. Giọng nói em trầm ấm nhưng cũng rất nhẹ nhàng và thanh thoát , khẽ cất lời, em tiến lại chỗ hắn :
   – Có chuyện gì sao Koko?
   Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, vòng tay qua eo em mà dìu em vào phòng vệ sinh gần đó. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai con người đang tình tứ với nhau. Nhưng không ai dám can hắn cả! Vì sao ư? Ai trong cái thành phố tráng lệ này mà chẳng biết hắn nguy hiểm tới cỡ nào? Ai mà dám hó hé nửa lời với một thành viên của Phạm Thiên chứ... Chỉ cần trái ý, bất kì già trẻ trai gái sẽ phải nằm dưới chân gã.
   – Tự nhiên kéo tao vào đây làm vẹo gì? Tránh ra cho tao làm việc chứ?
   Em khẽ đẩy tay gã và bước ra khỏi cửa. Gã thể hiện ý không hài lòng ,nhíu mày rồi nắm lấy cổ tay em mà siết chặt. Gã dồn em vào bức tường gần đó. Lưng trần khẽ tựa nhẹ vào bức tường lạnh lẽo với hơi lạnh của mùa đông khiến em rùng mình một hồi. Như hiểu ý gì đó, hắn khẽ lấy cánh tay mà đỡ lưng em nhằm che cho em với bức tường lạnh lẽo. Gã bình thản nhìn em từ trên xuống dưới, mặt hắn tối sầm lại. Seishu cảm nhận được sát khí đến từ Koko liền toát mồ hôi hột, dù là bạn bè từ nhỏ nhưng dù thế hắn vẫn là một thành viên của Phạm Thiên, không thể lấy tình bạn mà khỏi lo lắng, sợ hãi. Seishu nhà ta nhắm tịt mắt, cắn môi như chờ đợi cái gì đó. Nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của em, Koko cảm thấy có chút đáng yêu. Cố nhịn cười, hắn vén nhẹ mái tóc rối và đã bết của em sang bên khóe tai, ghé sát miệng vào tai Seishu, phả ra một hơi ấm rồi khẽ tra hỏi:
   – Sao mày lại mặc bộ đồ này chứ? Ai bắt?
   Em khẽ mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm khi không bị hắn làm gì cả. Nhớ lại câu hỏi, em khẽ bối rối mà trả lời:
   – Uhmm... Hôm nay tiệm tao làm có một sự kiện nho nhỏ nên là... tao mặc theo ý của chủ tiệm.
   – Trai hay gái?
   – Hả?
   Gã nhíu mày nhìn em, con mắt sắc lạnh của hắn khẽ ánh lên tia ghen tuông. Dồn em vào tường gần hơn..
   – Không nói?
   Em khẽ khó hiểu nhìn hắn, sao tự nhiên lại hỏi vậy? Đôi môi mấp máy, em khẽ đẩy hắn ra mà trả lời.
   – Là gái! Chị ấy không bắt mặc nhưng tao muốn tăng thêm tiền lương nên...

   Hoá ra là vậy, vì tiền sao?

   – Sao mày không tìm đến tao? Tao có thể cho mày mọi thứ...
   Khẽ giật mình, hắn càng lúc càng khó hiểu. Sao cứ khỏi em những câu hỏi ngớ ngẩn vậy. Em im lặng, không biết trả lời ra sao mà. Nhưng im vậy cũng không tốt, em biết hắn là một con người không ngừng tiến về phía trước. Kokonoi Hajime ghét sự chờ đợi.
   – Tao... Tao không muốn phiền mày. Với lại, tao có lòng tự trọng, tao không muốn dựa dẫm vào ai cả!
  
    Vậy sao? Nếu là em thì hắn sẽ không thấy phiền.
 
           Phải!
   
              Chỉ là Inui Seishu thôi~

    – Vậy giờ tao ra ngoài làm việc được chưa?

   Hắn nhẹ gật đầu, em thấy vậy cũng rời đi.

   – Tao yêu mày , Inupi~

   Khẽ đứng dựa lưng vào cửa, Seishu khẽ đỏ mặt. Vành tai em đỏ ửng hết lên rồi.

        Em cũng yêu hắn lắm, vì ngại thôi.<3

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro