Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete vẫn một mực suy nghĩ, nếu được gặp lại Vegas một lần nữa, anh có thể cao lớn hơn, có thể anh tuấn hơn hay không…

Thời gian năm năm rất ngắn…

Thời gian năm năm cũng dài đằng đẵng…

Mùa hè 5 năm trước , nắng trời tươi sáng của buổi sáng mùa hè tại Bangkok.

Anh đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt  cậu, mang theo năm năm hoài niệm, năm năm nhung nhớ…

Để cho Pete không hề phòng bị mà đắm chìm trong sự vui sướng.

Đây là giấc mộng…

Đây là sự thật …

Anh vẫn mỉm cười sáng lạn với cậu, anh nói. “Pete… Em còn nhớ rõ tôi không?”

Pete: “Vegas… Tôi làm sao quên được…”

Anh thật sự cao lớn, anh thật sự anh tuấn, còn cao hơn so với tưởng tượng của Pete rất nhiều.

Anh không còn là… thiếu niên lúc trước nữa, anh đã trở thành một người đàn ông, đã trở thành người cầm đầu thứ gia của gia tộc Theerapanyakul khét tiếng.

Anh có thể đơn giản mà ôm eo Pete, vuốt tóc trên trán cậu, sau đó rất dịu dàng nói nhỏ với cậu. “Pete… Tôi đã trở về… Đã trở lại…"

Khung cảnh này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Pete, vô cùng chân thật…

Khi giấc mộng trở thành sự thật, lại làm cho Pete hoài nghi bản thân mình có phải sẽ tỉnh lại hay không…

Vegas lấy lý do công việc mà thường xuyên đến gia tộc chính để gặp Pete.

Vegas nói không có thời khắc nào anh không nhớ đến Pete, mỗi một giây, một một phút trôi qua đều khắc sâu trong lòng.

Trái tim Pete vì câu nói này mà quay cuồng, từ đó về sau rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được nữa…

...

“Pete, em… vì sao… không kết hôn…”

“Vegas, còn anh… vì sao không kết hôn…”

“Bởi vì, tôi có người tôi yêu…”

“Người đó… có...yêu...anh không…”

“Tôi chưa từng hỏi qua người ấy, người ấy đã từng đáp ứng tôi, nếu như tôi có biệt thự xinh đẹp, giam cầm em ấy bên tôi, người ấy sẽ ở cùng với tôi… Bên nhau đến già…”

“Vegas……”

“Pete… Tôi yêu em…”

Nói xong, Vegas nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, nó là nụ hôn đầu tiên nhàn nhạt và ngượng ngùng.

Pete chưa từng chạm vào người con gái khác, cậu chỉ muốn hôn môi một người, toàn bộ thế giới, chỉ có một người…

Pete ngây ngẩn cả người, trong nội tâm tràn đầy hạnh phúc không cách nào nói rõ được…

Pete chỉ có thể nửa mừng nửa lo nói. “Vegas… Tôi chỉ là một vệ sĩ…”

“Pete, không sao. Đối với tình yêu càng đơn thuần càng hạnh phúc, Pete à”

“Có lẽ… anh chỉ là nhất thời mê muội…”

“Có lẽ… đây là kiên trì cả một đời tôi…”

Pete cuối cùng không cách nào cự tuyệt Vegas, Pete không có cách nào trốn tránh tình cảm của mình. Có lẽ từ giây đầu tiên bọn họ gặp nhau, cậu đã yêu anh, cậu rốt cuộc không buông được Vegas.

Trước khi rời đi, Vegas nói với cậu. “Pete hãy tin tưởng vào tình yêu của tôi đối với em … Tất cả những gì tôi cần là em, chỉ có em mới khiến tôi cảm thấy tình cảm tôi cho đi là đúng đắn .”

Pete nhìn Vegas rồi lại khe khẽ gật đầu.

Vegas… vẫn là người con trai mà Pete yêu thương nhất…nhưng...”

Chúng ta… Đều thay đổi…

Chúng ta…  Không thể trở về…

Thân thể nếu như đau nhức quá lâu, sẽ mất đi tri giác…

Tâm hồn nếu như đau nhức quá lâu, sẽ mất đi cảm giác…

Hiện tại Pete, đã không thể phân biệt được, mình đang tỉnh hay mơ…

Cậu chỉ biết rõ…

Cậu mệt mỏi…

Thể xác và tinh thần tiều tụy…

Lòng tràn đầy mỏi mệt…

**********************

Hí lu mọi người, còn nhiều tui ko.
Sau khi lặn để ôn thi giữa kỳ xong là tui phải lao đầu vào vào tham gia vào hoạt động 20/11. Bao nhiêu công việc cần làm, xong cuối cùng cũng lăn ra ốm. Nhưng mà giờ tui đã quay trở lại rồi đây, sẽ vẫn tiếp tục vs câu chuyện còn dang dở. Mong mn có thể tiếp tục ủng hộ fic của tui nhá. Iu iu 😘😘😘



Pé thỏ🥕🥕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro