𝙘𝙝𝙖𝙥𝙩𝙚𝙧³⁴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh dương mở người bên cửa kính. Tiết trời lành lạnh, "đốt cháy" tim ta.

Ánh dương giờ đây đã lên cao, cố gắng chen chúc với những thứ khác để len lỏi vào phòng thông qua khe hở của rèm cửa. Căn phòng vốn ban đầu tối đen, nhưng khi chỉ có một vài tia nắng mỏng manh, cũng có thể làm căn phòng thay đổi màu sắc. Vâng! Chỉ bằng một tia nắng!

Sapa là nơi vốn có tiết trời lành lạnh, nhưng cũng tùy vào thời gian ta đến, độ lạnh lẽo sẽ có sự thay đổi. Với thời gian bây giờ, tiết trời này chưa phải là quá lạnh đến nỗi hai hàm răng "đánh" vào nhau.

Tuy lạnh là thế, nhưng nó cũng "đốt cháy" tim ta. Vì sao nói như thế? Chính nhờ cái lạnh, cái say say của rượu san lùng, cái ngon nghẻ của từng xiên đồ nướng,... Mà một đôi tình nhân đã làm lành với nhau! Và "đốt cháy" ở đây, nghĩa là "đốt cháy giai đoạn"!

Trong căn phòng khách sạn sang trọng, có một đôi mỹ nam đang không có lấy một mảnh vải che thân, đang nằm mà ôm ấp lấy nhau ngủ một cách hạnh phúc.

"Ting ting ting"

Tiếng báo thức quái quỷ vừa vang lên, thông báo cho họ biết đã đến giờ chuẩn bị cho chương trình thực tế của công ty rồi! Nhưng lần này nó đến chẳng đúng lúc gì cả, người ta đang hạnh phúc cơ mà!

Anh dụi mặt, với tay lấy chiếc điện thoại để tắt chuông báo thức. Vừa tắt xong và toan sẽ ngủ thêm một chút, anh liền bị một tiếng thút thít bé nhỏ trong lòng mình vang lên.

"Hức... Hức..."

Từng cú nấc thay nhau vang khe khẽ. Một tiếng khóc chất chứa sự tuổi thân!

Anh giật mình quay lại thì thấy có một em bé mèo đen nhỏ bé đang rút vào lòng mình mà khóc thút thít. Chắc hẳn là do sợ anh nghe được nên không dám khóc lớn đây mà!

"Sao? Ai làm em bé của anh khóc thế này?"

"..."

Một câu trả lời vừa đáp lại anh. Tuy nhiên, câu trả lời đó chính là một "sự im lặng" đến đáng sợ...

Cậu không đáp, chỉ lau đi vệt nước mắt đang lăn dài trên má mình nhưng rồi lại khóc tiếp. Tuổi thân vô cùng!

"Đừng im lặng đến thế, hãy trả lời anh. Anh rất sợ những lúc em im lặng thế này, Porsche à"

Anh vừa ra giọng an ủi, vừa xoa xoa cái đầu nấm ấy rồi ôm chặt vào lòng.

Cái chất giọng quyến rũ, đàn ông sẵn có của anh bình thường đã đủ mê người rồi! Thế nhưng hôm nay, anh lại "cố tình pha thêm" một chút hương vị của sự ấm áp, ngọt ngào, nhỏ nhẹ và vô cùng cưng chiều.

Khỏi phải nói, chất giọng này từ đó đến giờ chẳng ai có vinh hạnh nghe được, duy chỉ có cậu là có vinh dự được thưởng thức!

"Em... Đau... Có phải anh chơi nát em rồi, anh sẽ bỏ em đúng chứ? Anh sẽ lại quay lại với cô gái kia và để em chứng kiến điều đó một lần nữa? Anh sẽ bỏ em? Anh sẽ...?"

Chưa kịp tức tưởi hết câu, cậu đã bị chặn miệng! Chính anh! Anh là người đã ngang nhiên, kéo mặt cậu lên để mắt đối mắt với mình, cứ thế rồi không kiềm chế được rồi hôn chầm lấy đôi môi dịu ngọt của cậu!

Cả hai áp sát môi lưỡi, nhưng điều đó cũng không ngăn được những giọt lệ xinh đẹp lăn dài trên hai gò má cậu. Nước mắt chảy xuống môi, làm nụ hôn có pha lẫn một ít mùi vị của sự buồn tủi.

Cậu chủ động dứt khỏi nụ hôn và rồi khóc nấc lên thật lớn. Cậu đẩy mạnh anh ra, xoay lưng lại với anh rồi đắp chăn kín mít hết cả thân thể.

Anh nằm sát lại gần hơn, hôn lên gáy cổ rồi đến vai, đến lưng cậu như một lời an ủi. Sau đó, tay anh yên vị trên chiếc eo thon nhỏ, môi hôn nhẹ lên phần mái tóc đen óng của người yêu rồi dỗ dành:

"Anh chưa bao giờ bỏ rơi em bé của anh cả, anh đã vẫn luôn ở đây. Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu, Porsche của anh!"

Cậu khóc bé hơn, nhưng lại nấc lên từng cơn trông vô cùng thương cảm. Cậu cất giọng, hỏi nhỏ lại một câu hỏi khá là lạ:

"Anh sẽ bên em đến bao giờ? Nếu một ngày em biến mất, anh sẽ sống như thế nào, Kinn...?"

Anh xoay người cậu lại, mặt đối mặt với cậu. Rồi, anh hôn nhẹ lên chóp mũi cậu rồi mới hồi đáp:

"Anh không dám chắc anh sẽ bên em đến mãi mãi, vì ta chẳng thể biết mãi mãi là bao lâu! Nhưng, chỉ cần khi em gọi, anh sẽ luôn có mặt bên cạnh em! Và nếu em có biến mất, em vẫn sẽ không đơn độc, vì nơi đó... Vẫn luôn có sự hiện diện... Của anh!"

Có vẻ đây là lần đầu anh bộc lộ nhiều lời nói, tình cảm như thế trong suốt quãng thời gian yêu nhau vừa qua. Điều đó làm cậu có phần bất ngờ, cậu đang khóc bỗng bật cười thành tiếng. Cậu cười khanh khách, đáp lại:

"Ai dạy anh nói mấy lời sến sẩm như thế này vậy hả? Em chẳng phải là mấy cô gái xinh đẹp mỹ miều, anh cũng chẳng cần mất công mất sức mà lấy lòng em bằng những lời hoa mỹ này đâu, Kinn Anakin ơi!"

Anh thấy nhóc nhà mình tinh thần có vẻ đã khá lên nên tâm trạng anh cũng đỡ căng thẳng phần nào. Anh gõ đầu cậu một cái cốc, hỏi lại:

"Thế có phải em cũng rất thích được nghe những lời này không?"

"Không mà...~"

"Đừng dối lòng, em hãy nói thật đi chứ. Nào, nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời nào"

"Ừ thì... Em thích, rất thích! Được chưa?!"

"Tốt, để anh thưởng một món quà cho em nhá?"

"Quà? Em muốn quà... Ugh ahh~ Kinn~"

Anh tận dụng việc hai người làm tình tối qua vẫn còn tinh dịch trong hậu huyệt mà lại thúc mạnh vào mấy cái, một phần cũng vì tối hôm qua anh đã để dương vật của mình trong hậu huyệt của cậu sau khi lâm trận suốt cả đêm.

Anh kéo hai chân cậu đặt lên cổ mình, lịch sự nhưng nóng bỏng, anh yêu cầu một việc hết sức "đau đớn":

"Anh... Đâm lút cán nhé?"

"Ah Kinn~ Hãy chiếm lấy em đi... Hãy thao chết em đi... Em khao khát muốn được anh sở hữu, ugh ahh~"

Hai tay cậu bị anh ép đưa lên đỉnh đầu, cậu tìm đến chiếc ga giường mà bấu chặt vào nó, vì anh mạnh quá đỗi!

"Ahh Daddy~ Tới đi nào~ Nhanh lên một chút~"

Theo như yêu cầu của cậu, anh liền thay đổi tốc độ. Nhưng chỉ vừa nhanh lên, cậu lại yếu ớt van xin:

"Daddy~ Chậm lại~ Anh muốn đâm chết em sao ah~?"

"Em khiến daddy phấn khích thật đấy, Porsche~"

"Chẳng phải daddy đã chơi nát em từ lâu rồi sao? Vậy... Ahh~ Điều gì làm anh hứng thú với em đến tận bây giờ, thưa Daddy Kinn Anakin~?"

"Chính vì sự yêu nghiệt của em đấy, Porsche~ Nào, hãy gọi tên tôi bằng chất giọng dâm đãng của em như vừa nãy"

"Ugh ahh...~ Daddy~ Kinn~ Anakin~
Theerapanyakul~ Ngài hãy... Ah~ Hãy chiếm lấy em đi nào~"

Tiếp sau đó, từng tiếng phạch phạch phạch lại một lần nữa vang lên khắp phòng như tái hiện lại khung cảnh buổi tối.

Và họ lại vận động buổi sáng như cách họ vận động buổi tối vậy! Vâng! Một buổi sáng hạnh phúc, "tươi sáng" và vô cùng "ảm đạm" đã trải qua một cách "bình yên" như thế đấy!

"Haizz... Em mệt quá..."

Cậu gục xuống giường mà thở hổn hển, một cuộc chiến khốc liệt trên giường đã vừa được kết thúc!

"Nào, nhanh chân lên, anh bế đi tắm để xuống tập trung, kẻo mọi người đợi"

"Thôi, anh đi tắm trước đi, em còn mệt lắm cơ~"

Giọng cậu nhõng nha nhõng nhẽo, đáng yêu chết mất thôi!

Sau lời nũng nịu đó của cậu, anh đáp trả bằng một nụ hôn ngay giữa trán và xoay người, lấy quần áo để chuẩn bị đi tắm.

"Thế anh đi trước nhá?"

Anh vừa bước được mấy bước thì nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của cậu. Cậu nấc lên từng tiếng nhỏ:

"Hức... Anh lại bỏ em bé nữa kìa..."

"Thế ai vừa bảo anh đi tắm trước? Thế mà bây giờ lại nằm đây nhõng nhẽo với anh đây?"

Anh cú đầu cậu một cái. Cậu cười tươi đến nỗi hai mắt híp lại, chẳng thể thấy được thêm một thứ gì xung quanh. Rồi, cậu ôm lấy cánh tay anh, gục đầu lên vai anh mà tựa một chút.

Buổi sáng hôm nay thật bình yên!

Có vẻ thấy thời gian cũng trôi qua khá nhiều, cậu liền vỗ vỗ hai tay như kiểu em bé đòi được bế. Cậu nũng nịu:

"Anh, bế em"

Nghe được chất giọng ngọt lịm tim của cậu, anh muốn trêu ghẹo mà nghe thêm trăm nghìn lần nữa mới thôi:

"Hả? Em bé nói sao?"

"Bế em"

"Sao? Anh chưa nghe rõ"

"Em bảo là bế em! Bế em bé Porsche của anh Kinn!"

Anh nghe xong thì cười khúc khích, có lẽ vì đùa quá nhiều lần mà câu cuối cậu đáp lại bằng một thái độ rất đỗi đanh đá! Anh dỗ dành người yêu cho nguôi cơn giận dỗi, anh cưng chiều mà nói:

"Nào ngoan, lên đây anh bế"

Anh dang rộng hai tay đón lấy em bé nhỏ nhà mình mà ôm chặt vào lòng, như thể sợ cậu bị rơi mất ấy! Gọi là em bé là thế, nhưng thật ra cậu cũng cao tận 1m81 chứ có ít ỏi gì, nhưng khi bên cạnh anh, cậu đúng nghĩa là một em bé!

Đúng thật, khi ở bên cạnh người ta yêu, ta như được quay về thời thơ ấu, thời ta còn bé nhỏ mà thỏa sức nũng nịu, thỏa sức làm những điều mà người lớn không thể hiểu nổi!!!

Tắm rửa xong sạch sẽ, cơ thể cả hai giờ đây đã rũ bỏ đi những thứ nhớp nháp, những hậu quả của cuộc mây mưa dữ dội trên người, thay vào đó là hai thân thể săn chắc, cường tráng thông qua từng thớ cơ mà ta có thể trông thấy được!

Hôm nay, cậu chọn cho mình một outfit trẻ trung, năng động. Cậu mặc một chiếc quần jean ngắn cũn màu đen, kèm theo đó là một chiếc áo sơ mi có phần hơi mỏng màu xanh. Outfit này có vẻ hơi phong phanh nhỉ? Chắc là cậu lại định chơi đùa với tiết trời đất Sapa này rồi!

"Em ăn mặc phong phanh thế? Em là đang không sợ bị ốm sao?"

(Ốm ở đây có nghĩa là bệnh, chứ không phải gầy đâu nhé!)

"Em thích mặc thế đấy! Chẳng sợ bị ốm đâu, em là đứa con của thần Mặt Trời, em sẽ mang tia nắng ấm áp của mình và chiếc rọi khắp nơi trên thế giới luônnnn"

"Thôi nào cậu nhóc nhà tôi, mặc thêm áo khoác vào rồi chúng ta cùng đi. Nãy giờ hơi tốn thời gian của mọi người rồi đấy!"

Bỗng nhiên, cậu nằm lại lên giường, một tay gỡ từng nút áo sơ mi, tay còn lại sờ soạng khắp cơ thể mình mà khiêu khích:

"Ngài Anakin ah~ Chẳng hay... Ngài có nhã hứng muốn thưởng thức món ngon không ạ~?"

"M... Món... Món ngon gì chứ...?"

Não anh ngừng hoạt động một chút trước những hành động "kỳ quặc" của cậu. Anh có phần hơi lo sợ, chẳng lẽ đây lại là di chứng của việc quan hệ tình dục quá nhiều?

"Món ngon... Là em đó, thưa ngài Kinn Anakin ah~"

Rồi, cậu bước từ từ đến chỗ anh, đẩy ngã anh xuống chiếc sofa bên cạnh. Cậu kéo áo mình xuống trễ vai, cậu liếm môi nhìn anh với một vẻ mặt thèm khát lắm!

Toan sẽ "chén" anh thêm một lần nữa, nhưng kế hoạch lần này lại bất thành! Anh đã nhanh tay hơn mà bế cậu lên, đặt cậu lên vai và tiếp tục công việc.

Anh khóa cửa phòng cẩn thận, kiểm tra lại nhiều lần để chắc chắn mình không để quên bất cứ thứ gì vào lần quay hình sáng nay.

Rồi, anh vỗ mông cậu một cái mà hỏi ngược lại cậu, làm cậu ngại mà đỏ hết cả mặt:

"Ai dạy em hư hỏng đến như thế hả Porsche? Về nhà anh phải dạy em một bài học cho em nhớ mãi, được không?"

"Ahhh, thả em xuống đi màaaaaa"

Quẫy đạp đến cách mấy cũng thất bại, cậu quyết định buông xuôi. Cậu nhấn nhấn vào chiếc tai nghe đã được gắn sẵn ở tai mình từ lúc nào đó, cậu nói như thể truyền thông tin đến đầu dây bên kia:

"Chúng tôi đi rồi... Hành động thôi!"

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Anh cứ thế mà hiên ngang bế cậu đi. Hai người đi thẳng vào thang máy, anh bấm nút cho di chuyển xuống sảnh mà vẫn có thể để cậu ở yên trên vai mình. Phải công nhận, anh khỏe thật đấy!

May cho họ là khách sạn lúc này chưa có nhiều người qua lại, nếu không chắc độn thổ mất thôi!!!

Nằm trên vai anh vốn đã rất thoải mái, nhưng cậu sẽ chẳng thể nào chịu yên vị mãi một chỗ như thế đâu! Cậu chán chường, dùng tay cào nhẹ vào lưng anh mà hỏi khẽ, trong chất giọng còn có một chút nũng nịu, nhõng nhẽo:

"Anh à... Anh định không thả bé xuống thật hả anh? Thả em xuống đi mà, cậu Kinn~"

Anh nghe xong câu nói đó thì mặt đỏ ửng lên, hai vành tai cũng đỏ nốt. Cậu đánh đúng tâm lý của anh rồi! Anh thật sự rất phấn khích khi nghe cậu xưng hô bằng "bé" đối với mình. Ôi, chết mất thôi!

"Muốn xuống thì anh cho bé xuống, nhưng nói anh nghe, ai đã dạy em bé của anh hư hỏng như vừa nãy thế hả?"

Cậu nghe được câu hỏi này thì nhịp tim đứng chững một chút, rồi cậu đỏ mặt, dần trở nên bối rối hơn. Cậu nói với âm thanh cực bé, khiến cho anh -Người đang đứng sát bên cậu cũng chẳng tài nào nghe được tường tận. Cậu nói be bé:

"Nếu anh hỏi như thế... Chẳng thà anh bế em lại lên vai còn hơn đấy, Kinn Anakin...!"

"Huh? Em vừa nói gì đấy, Porsche?"

Anh nghe không rõ, liền hỏi ngược lại cậu. Thế nhưng, cậu lại không trả lời theo câu trên, cậu đáp lại bằng một câu khác:

"Hư hỏng... Chính là bản chất thật sự của Porsche Pachara Kittisawad này đấy, anh Kinn ạ!"

"Vậy sao?"

"~"

Đáp lại câu trả lời đầy hư hỏng đó bằng một cái đánh vào bờ mông căng, anh khiến cậu tuy không nói lời nào nhưng vẫn phải mím chặt lấy môi, ngăn không cho bất kỳ tiếng rên dâm đãng nào được phép phát ra. Cậu biết thừa, nếu cậu rên, có thể anh và cậu sẽ lại quấn quýt lấy nhau thêm lần nữa, và ekip cũng sẽ trễ mất ngày quay!

"Anh... Đến rồi...!!!"

Cậu mừng rỡ khi thấy cửa thang máy đã he hé mở. Tuy bảo mừng là thế, song cậu vẫn có nét buồn buồn mà cũng chẳng thể rõ lý do.

Anh và cậu di chuyển đến vài chiếc ghế ở sảnh, ngồi xuống và đợi. Hôm nay thật lạ! Thường ngày, giờ này các anh em đã tập trung đầy đủ, ít nhất là các anh em bên bộ phận camera cũng đã phải có mặt! Thế nhưng, hôm nay chẳng thấy bóng dáng ai "lướt" ngang qua đây cả. Liệu, đang có một "âm mưu" gì đó sắp xảy đến chăng?

"Hôm nay mọi người có vẻ hơi lâu, em nhỉ?"

"Vâng, em cứ nghĩ chúng ta là người đến muộn nhất cơ đấy! Không ngờ hôm nay các anh em tập trung muộn quá, anh nhỉ?"

"Em ngồi yên ở đây, anh sẽ đi đánh thức mọi người!"

"Anh... Em đi với ạ!"

"Em cứ việc ngồi yên ở đây và đợi, khi nào anh em xuống thì gọi điện cho anh. Bây giờ, anh đi nhé!"

Chỉ đợi anh vừa đi được một vài bước, cậu đã bấm bấm gì đó vào chiếc tai nghe, rồi cậu nói một điều gì đó có vẻ rất bí hiểm:

"Anh ấy đã bắt đầu di chuyển! Hành động ngay!"

"Hành động ngay!"? Là hành động gì cơ chứ? Liệu, cậu đang có ý định bài kế gì đó để hãm hại người mình thương không?

Đáp án... Chính là Không!

Anh vừa bước được vài bước, các anh em từ ekip, staff và cả các cast còn lại cùng bước ra. Họ mang theo banner sinh nhật, kèm theo đó là tiếng hát cực kỳ lớn do nhiều người cùng góp chung:

"Happy Birthday to you

Happy Birthday to you

Happy Birthday

Happy Birthday

Happy Birthday to you

Chúc mừng sinh nhật diễn viên Kinn Anakin Theerapanyakul của đoàn chúng taaaaa"

Và trong đám đông, có một người đàn ông bước ra, trên tay đang cầm chắc một chiếc bánh kem đã được mở ra. Trên đó còn "điểm xuyết" bằng một vài ngọn nến ánh vàng.

Người đàn ông đó... Chính xác! Chính là Kim! Chính là người em trai "yêu quý" của anh!

"Cầu nguyện đi, Kinn"

Kim hôm nay có vẻ khác thường, sao lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế nhỉ?

Anh cũng nhắm mắt lại và cầu nguyện. Tuy đã nhắm mắt, nhưng vẫn không thể giấu đi nét tươi cười trên gương mặt điển trai.

Cầu nguyện xong, anh thổi nến. Rất may, Kim đã không chơi trò úp bánh kem!

Sau đó, từng lời chúc, từng món quà được gửi đến anh. Nào là rượu quý; nào là đồng hồ; nào là đàn Guitar, Guitar điện; còn có cả chìa khóa dành cho ô tô nữa! Có thể nói, đoàn này các anh em đi làm chính là vì đam mê, còn tiền bạc thì... Mọi người thấy rồi đó!

"Kinn, đã có quà của fan gửi đến trụ sở công ty của chúng ta rất nhiều, để tao nhờ Porchay qua lấy về bớt, có dùng được gì thì dùng. Được chứ?"

Kim hỏi, trong lời nói chắc chắn có ý đùa!

"Mày cứ gọi cậu ấy qua, bảo cậu ấy thích gì thì cứ dùng. Dù gì cậu ấy cũng là em rể của tao, bảo cậu ấy không cần phải ngại nhé!"

"Huh? Mày vừa bảo cái gì? Tao... Tao với cậu ấy là anh em bình thường, em rể... Rể gì ở đây cơ chứ?"

Kim hỏi lại với giọng nói ngập ngừng, lắp bắp. Chắc chắn là đang ngại!

"Thôi, đừng chối nữa cậu Kim ơi. Cậu có tin là tôi mách Porchay là cậu rũ bỏ quan hệ với nó không?"

"Ấy, đừng đừng chứ!"

"Vậy là giữa hai người có quan hệ tình cảm thật sao? Trời ơi, tao đi đồn!"

"Mày nín đi Kinn. Tao xin mày!"

Kim vội ngăn cản. Vậy chắc chắn là đôi bên đã có quan hệ tình cảm gì đó với nhau rồi đây! Kim thấy nhìn như bị bắt quả tang, liền xua tay rồi đi trước, để lại anh và cậu đứng cười hết sức thỏa mãn!

"Thế... Quà của anh đâu, bé cưng?"

"Quà của anh chính là tối hôm qua và sáng hôm nay rồi đấy!"

"Đấy đâu phải là quà. Tối nay, mới là quà...!"

"Aiz cái anh này, của em nát rồi đấy, anh còn chơi được nữa sao?"

"Của em vẫn chưa nát, vẫn rất ngon. Như em đã từng bảo 'Ngon từ thịt. Ngọt từ xương' đấy, bé cưng ạ!"

Anh chọc ghẹo cậu xong thì quay sang hôn lấy môi mềm, khiến cậu vừa ngại ngùng, lại còn giật bắn mình nên đẩy anh ra. Cậu nói khẽ:

"Haiz, anh đúng là đồ tà dâm, anh xứng đáng bị địa ngục trừng trị đấy, Kinn ạ!"

Rồi, cậu bỏ chạy lên xe cùng mọi người, bỏ lại anh với vẻ bơ vơ nhưng vô cùng mắc cười! Anh cười không ngớt vì cậu, thật sự chỉ biết nói là hạnh phúc!

Sau đó, anh nói với theo, rồi cũng chạy lên xe:

"Em bé ah... Chờ anh đi chung với...!"

---------------------------------------------------------

3570 Words.

Vốn đã định đến 24/10 mới đăng chương này, nhưng tác giả chợt quên mất là chúng ta có ngày 20/10 ngay trong tuần!

AP đã ngay lập tức viết liền chương này trong đêm để kịp đăng vào 20/10 xem như là một món quà nho nhỏ gửi đến nhà mình nhé.

Mong các bạn nữ lẫn các bạn nam ở khắp nơi trên thế giới được hạnh phúc, được thoải mái, không chịu phải áp lực, sẽ mãi thành công trên con đường mình đã chọn nhé!

Và cũng nhân ngày 20/10-Ngày Phụ nữ Việt Nam, xin được chúc tất cả các người phụ nữ trên mảnh đất Việt Nam này, những người là đứa con của dải đất hình chữ S này sẽ mãi tràn đầy niềm vui, sức sống, sức khỏe thật tốt, luôn luôn hạnh phúc nhé.

Mong sao cho mọi người trên thế giới này đều sẽ hạnh phúc, sẽ bình an!

Vì hôm nay là ngày lễ, nên tác giả gửi tặng mọi người một chương đầy bình yên và không có một chút gì là sóng gió hết. Như bên trên đã đề cập, vì chương này viết vội trong đêm nên có thể sẽ có nhiều sai sót, mong người có thể góp ý và thông cảm!

Chapter 35 sẽ được đăng vào ngày 31/10/2022.

(U cha, ngay ngày Halloween luôn ta, tác giả có nên thêm một vài yếu tố kinh dị vào truyện không nhỉ mọi người?)

Cảm ơn mọi người đã thông cảm và ủng hộ truyện. Xin lỗi vì những lần phạm sai sót!

Tác giả: AP.

Xin trân trọng cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro