Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh biết..."
Park Minho bị Lee Sanghyeok chọc tức ngồi xuống, lẩm bẩm nói, "Anh biết...Cậu luôn không thích ngủ cùng phòng với người khác, mọi người đều biết tật này của cậu, ngầm hiểu ý, những năm này ra ngoài thi đấu cũng không ai cùng phòng với cậu, ngày đó ở quê Jeong Jihoon anh đã thấy kì quái, tại sao cậu đột nhiên không có vấn đề gì, nguyện ý cùng chen với anh..."

Park Minho càng nghĩ càng tức, "Làm sao? Lúc đó chỉ sợ cùng phòng với cậu ta sẽ xảy ra chuyện?"

Ngược lại đã thừa nhận, Lee Sanghyeok cũng không biết xấu hổ, "Đúng, chính là sợ có chuyện, cho nên mới để một mình em ấy một phòng, đi chen với anh, dù sao anh cũng thẳng, thì làm sao?"

"Coi trọng cậu ta mà không nói với anh, anh năm lần bảy lượt thăm dò cậu, chỉ thiếu điều hỏi thẳng ra mặt thôi, vậy mà vẫn quanh co với anh..."

"Còn nói với anh quang minh lẫm liệt như vậy...Nói là vì trả nhân tình, nói là không muốn bị gánh nặng lương tâm, nói cái này cũng là vì chiến đội, trước trước sau sau dằn vặt ông, bắt ông bỏ ra nhiều sức như vậy để cậu ta thi đại học!" Park Minho nghiến răng, "Không ngờ tất cả đều đang thay cậu theo đuổi bạn trai nhỏ! Faker cậu có lương tâm quá đi! Rất đáng cho anh! Thật sự đã lớn rồi, đùa giỡn anh cậu ngày càng thuận lợi như vậy! ! !"

"Mọi việc còn chưa thành, tôi nói cho anh có ích lợi gì? Lee Sanghyeok vốn chẳng muốn nói chuyện này ra, nếu không phải mới vừa bị Park Minho ầm ĩ chọc giận chắc chắn sẽ không nhất thời kích động, bây giờ đã hối hận rồi, "Ra khỏi cánh cửa phải quên đi việc này, đừng tiếp tục nhắc tới."

Park Minho cả giận nói, "Có ý gì? Giọng điệu này của cậu là sao? Anh chưa phát giận đủ đâu, cậu còn dám chỉ tay năm ngón anh? !"

Lee Sanghyeok quả thật cũng bị Park Minho chọc tức chết, "Anh lại rống lớn lên xem! Có muốn tôi thay anh mở phát sóng trực tiếp, để anh nói giúp tôi tất cả chuyện này ra không?"

Park Minho sửng sốt, môi giật giật, hạ thấp giọng xuống, "Chuyện này...Đây cũng không phải ai khác."

Park Minho vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, một lần nữa cả giận nói, "Không phải chính cậu sớm muộn gì cũng phải nói sao? ! Còn sợ anh nói ra?"

"Tôi nói cái rắm!" Lee Sanghyeok buồn bực đứng dậy ngậm một điếu thuốc, đốt lên hút một hơi nói, "Tôi không nên ầm ĩ với anh, chuyện này tan lại trong lòng, cảm ơn."

Park Minho không tin lắm nhìn Lee Sanghyeok, quét nhìn Lee Sanghyeok từ trên xuống dưới, "Làm sao? Đã tỏ tình, bị từ chối? Giỏi rồi, đáng đời cậu lắm! ! !"

"Không tỏ tình, cũng không có ý định nói với em ấy." Lee Sanghyeok vừa hút thuốc vừa nói, "Không nhìn ra em ấy thẳng hay cong, không giống thẳng cũng không giống cong...Không biết là kiểu gì, có lẽ chưa trưởng thành, chờ thêm đi."

Park Minho nhíu mày nói, "Các cậu...Không phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra?"

"Không chính xác như vậy, cảm ơn." Lee Sanghyeok buồn bực nói, "Đừng hỏi có được không?"

Không qua loa nói với Park Minho, Lee Sanghyeok quả thật vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn.

Chỉ có thể nói...Jeong Jihoon 80% phải.

Park Minho không nhịn được nói, "Không chắc thì có thể đi xác định một chút, không phải là có cách gì đó để phán đoán à, đúng rồi, cậu ta không phải là bấm lỗ tai sao? Vậy tám phần mười là phải rồi!"

Lee Sanghyeok cười lạnh, "Em ấy bấm tai trái, thần kỳ hơn còn bấm một mạch ba lỗ, bên tai phải thêm hai lỗ, này có thể nói rõ cái gì? Ngoại trừ có thể chứng minh em ấy từng ở kỳ phản nghịch, những cái khác không chứng minh được gì!"

(*Theo dân gian, người ta thường nói là Nam tả nữ hữu, nghĩa là nam bên trái nữ bên phải (Áp dụng rất nhiều trong đời sống), vậy nên người ta cũng quan niệm rằng, nếu con trai đeo bông tai bên phải thì người này là LGBT, đây giống như một quy tắc ngầm của đàn ông vậy. Tuy nhiên, không phải ai cũng như vậy, có những người thích thì đeo không thích thì đeo thôi.)

Park Minho nhớ lại một hàng lỗ tai hùng hổ của Jeong Jihoon, không chắc lắm nói, "Ngược lại như vậy vẫn có chút hy vọng, thay đổi dòng suy nghĩ, cũng có thể là cậu ta hoàn toàn là thụ, đây không phải vừa vặn cùng cỡ với cậu?"

"Ngừng." Park Minho cái gì cũng không hiểu, Lee Sanghyeok không có hứng thú thảo luận với hắn, cúi đầu hút thuốc, "Tôi một chút cũng không muốn tán gẫu vấn đề loại cỡ với anh."

Park Minho không nhịn được nói, "Vậy cậu muốn làm sao? Không bằng hỏi trực tiếp đi, nếu cậu ta thẳng hoặc căn bản không thích cậu, vậy vừa dịp có thể bán thẳng, không phải tiếc nuối."

"Tôi giữ em ấy lại, không hề liên quan đến việc em ấy thẳng hay cong, có thể đừng nói chuyện này không?" Lý giải trên bản chất đối với thi đấu của Lee Sanghyeok khác Park Minho, Lee Sanghyeok thật sự không muốn ồn ào với Park Minho, "Ra khỏi cánh cửa này, không hề có chuyện tôi thích em ấy, tôi cần phải nói thêm mấy lần?"

Park Minho không hiểu, "Tại sao không thể nói? !"

"Cùng đội đó anh trai! Ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp đó!" Lee Sanghyeok thật sự bị Park Minho ngu ngốc chọc điên, "Anh không cảm thấy lúng túng? Nếu như năm đó anh thích lão Kiều, lão Kiều từ chối anh, hai anh còn có thể cùng một đội đánh thi đấu sao? Cứ phải trải qua những ngày ngược luyến tình thâm như thế?"

Ánh mắt Park Minho sáng lên, trong nháy mắt bắt được trọng điểm, "Vậy thì càng nên bán cậu ta! Bán xong rồi cậu có thể tha hồ thổ lộ, thất bại thì thôi! Ngược lại cũng đâu có ở cùng nhau."

Lee Sanghyeok chắc chắn Park Minho gần đây bị chuyện làm ăn tra tấn điên rồi, hắn nhìn Park Minho giống như nhìn kẻ ngu si, thương hại hỏi, "Vậy nếu thành thì sao?"

Park Minho khựng lại.

Lee Sanghyeok dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng nói, "Vậy sau này đối mặt với đội của em ấy, thắng hay thua, chắc anh cũng đều nói tôi đánh trận giả."

Sọ não Park Minho đau muốn chết, "Vậy cậu muốn thế nào?"

"Thuận theo tự nhiên, Jeong Jihoon bây giờ còn nhỏ, tôi cũng không thiếu thời gian." Lee Sanghyeok dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, "Thời gian còn dài, từ từ đến...Chờ sau này em ấy trưởng thành, tôi sẽ nói với em ấy tính hướng của tôi, nếu em ấy không muốn, chắc chắn sẽ bắt đầu lảng tránh tôi, mọi người không cần nói toạc ra, sau này nên thế nào thì cứ thế ấy, cái gì cũng không làm lỡ."

Park Minho ngước mắt, "Nếu cậu ta muốn thì sao?"

Lee Sanghyeok dừng lại, cúi đầu nở nụ cười.

"Nếu là có ý..." Mắt Lee Sanghyeok nhẹ sáng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói, "LJ có thêm một đôi sao Song Tử* Trị Liệu Sư."

(*Song Tử hay còn gọi là Sao đôi, về mặt vật lý, nó đề cập đến hai ngôi sao có khối lượng cực kỳ gần nhau. Vì lực hấp dẫn của chúng rất gần nhau, chúng thu hút lẫn nhau và quay xung quanh nhau không tách rời.)

Park Minho đầy mặt không đồng ý, nhưng chuyện Lee Sanghyeok đã quyết, hắn từ trước đến nay không bao giờ khuyên được, mặt Park Minho tối sầm lại, đứng dậy, "Tuỳ cậu vậy, nhắc nhở trước cho cậu, bạn nhỏ cậu xem trọng, lại gây ra sự cố gì, thì đừng nói sau này, chuyện bây giờ cũng biến mất, cậu ta có thể bị cấm thi đấu hay không anh mặc kệ, nếu cậu lại bị cậu ta liên luỵ, vậy thì tình huống thương lượng ngày hôm nay, trực tiếp xoá bỏ."

Lee Sanghyeok gật đầu, "Yên tâm, nhanh dự tính hợp đồng cho em ấy, đánh lúc rảnh rỗi có được hay không, có chút chuyện kéo dài suốt tới bây giờ."

Park Minho cau mày nói, "Đã biết, buổi tối gửi cho cậu."

Park Minho thật sự không có thời gian ở lại, đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc ra tới cổng bệnh viện, còn đυ.ng phải Jeong Jihoon đang xách theo cặp l*иg thức ăn.

Park Minho lạnh lùng liếc mắt nhìn cái tóc bạc lông ngắn hoạ quốc yêu cơ này, lên xe đi.

Jeong Jihoon không hiểu ra sao, hắn đoán Park Minho đang trách mình liên luỵ Lee Sanghyeok, tự mình đuối lý, không trừng trở lại.

Bên ngoài phòng bệnh, Jeong Jihoon cẩn thận từng li từng tí gõ cửa một cái.

Lee Sanghyeok mới từ nhà vệ sinh đi ra, xoa xoa tay mở cửa.

Ngoài cửa, Jeong Jihoon khàn giọng cẩn thận hỏi, "Anh...Ăn mì vằn thắn không?"

Lee Sanghyeok thở dài, "Vào đi."

Ầm ĩ với Park Minho cả ngày, Lee Sanghyeok đúng thật đã đói bụng, hắn không nói một lời mở cặp l*иg thức ăn, đổ ra một bát mì vằn thắn, rất nhanh ăn sạch sẽ.

Jeong Jihoon tay chân luống cuống phạt đứng ở bên cạnh.

Một bát mì vằn thắn vào bụng, Lee Sanghyeok lại uống thêm một bát nước dùng, nhìn về phía Jeong Jihoon, "Moon Hyeonjoon đã nói với cậu?"

Jeong Jihoon thành thật gật đầu.

"Thân là tuyển thủ thể thao điện tử, bằng..." Lee Sanghyeok vừa mở câu đầu tiên đã chẳng thèm nói nữa, xua xua tay, "Thôi, sau này nắm chắc trong lòng là được."

Jeong Jihoon do do dự dự, "...Có xử phạt một ít đúng không? Moon Hyeonjoon nói với tôi, Park Seohoon bị cấm thi đấu, còn phạt tiền, vậy tôi..."

Lee Sanghyeok mệt tâm nhìn Jeong Jihoon, "Nếu cậu phải xử phạt cùng cậu ta, tôi vào bệnh viện có phải oan uổng rồi không?"

Lee Sanghyeok chà chà trong lòng, quả nhiên đây là được thiên vị đến không có sợ hãi sao? Còn tự mình xin phạt.

"Đúng...." Jeong Jihoon thấp giọng nói, "Đúng là tôi động thủ trước, tối hôm qua..."

"Đừng nhắc lại, cũng đừng nói với người khác, đừng để tôi phí công buồn bực ăn cái thiệt thòi này." Lee Sanghyeok cau mày, "Có nghe không? !"

Jeong Jihoon biết Lee Sanghyeok muốn đè xuống toàn bộ việc bạo lực này, mím mím môi, gật đầu, "Đã biết, có thể."

Jeong Jihoon cau mày nói, "Vẫn phải phạt cái gì chứ, tương tự như Park Seohoon..."

"Xử phạt, xử phạt cái gì? Cũng cấm cậu thi đấu playoffs?" Lee Sanghyeok nở nụ cười sau lưng lại đau, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, "Jihoonie, thật ngại quá nhắc nhở một chút, cậu là thay thế bổ sung, thi đấu playoffs cậu vốn không lên được, cấm hay không cấm có gì khác nhau?"

Jeong Jihoon dừng lại, "Anh...Anh còn có thể?"

"Tay có thể đánh không ngừng." Lee Sanghyeok không chút nghĩ ngợi nói, "Nếu là thi đấu thường quy tôi sẽ để cậu thay tôi, nhưng đây là bán kết và chung kết, không thể mạo hiểm."

Jeong Jihoon cắn môi, hắn gần như chẳng có bất kỳ kinh nghiệm thi đấu nào, đúng thật không thể thay Lee Sanghyeok nắm chắc được, cho dù là bán kết BO5.

"Đừng nghĩ nhiều, chiến đội chúng ta từ trước đến nay đều như vậy, đối ngoại phạt năm mươi gậy, đối nội phạt ba mươi ly rượu." Lee Sanghyeok miễn cưỡng ngồi trở lại giường, "Phim đã kết thúc rồi."

Nằm lỳ ở trên giường thật sự rất khó coi, gánh nặng thần tượng của Lee Sanghyeok ăn sâu vào máu, hắn cắn răng nằm thẳng lên, "Được rồi, không sao nữa."

Jeong Jihoon thẳng tắp đứng nghiêm bên giường Lee Sanghyeok, đôi mắt đỏ hồng, mạnh mẽ nhẫn nhịn nước mắt.

Đi ra ngoài một vòng, xem mấy bác gái nhảy điệu quảng trường xong mới không nhanh không chậm đi mua cháo, lúc Lee Minhyeong quay trở lại đẩy cửa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy chính là hình ảnh này.

Sắc mặt Lee Sanghyeok trắng bệnh, nằm thẳng trên giường bên, không rõ tình trạng.

Jeong Jihoon bên giường hiện ra nước mắt, kìm nén nghẹn ngào.

Lee Minhyeong híp mắt nhìn một chút, nhẹ giọng thăm dò, "Lee Sanghyeok đây là...Không chịu nổi nữa?"

Jeong Jihoon vội vội vàng vàng xoay người đi chỗ khác thay đổi nét mặt.

Lee Minhyeong đi vào phòng, hỏi hai câu xong không có vấn đề gì nói, "Này, cậu tuỳ tiện xử phạt chút gì đi, nếu không trong lòng tiểu Lạc Lạc người ta lại băn khoăn mãi."

Lee Sanghyeok cũng không muốn để Jeong Jihoon áy náy, suy nghĩ một chút nói, "Như vậy đi, hôm bán kết đúng lúc là sinh nhật tôi, cậu giúp tôi đặt một cái bánh ngọt nhận lỗi là được."

Lee Minhyeong vỗ ót một cái, "Đúng rồi, đến sinh nhật của cậu, năm nào cũng quên, năm nay không thể lặp lại lần nữa, tôi trở về nói với quản lý một tiếng, làm lớn một chút."

Jeong Jihoon vẫn cảm thấy không đủ: "Chỉ...Chỉ như vậy?"

Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon, bật cười, "Vậy cậu còn muốn tôi phạt làm sao?"

Jeong Jihoon không rõ lý do lỗ tai thoáng đỏ lên, lắp bắp nói, "Ngày đó...Tôi chuẩn bị quà khác cho anh."

"Được đó, mong chờ." Lee Sanghyeok nhìn về phía Lee Minhyeong, "Dã Ngưu bên kia không nói gì nữa đúng chứ? Việc này đè xuống toàn bộ chưa?"

"Coi như là thế." Lee Minhyeong nói, "Dã Ngưu bên kia chắc chắn không dám nói gì, bọn họ bị hù chết rồi, chỉ lo việc này truyền ra bị phía liên minh xử phạt chiến đội bọn họ, cũng sợ fan cậu vây quanh căn cứ bên đó, thế nhưng..."

Lee Sanghyeok nhíu mày, "Thế nhưng?"

"Ngày hôm qua trong những khách đến ăn ở nhà hàng có người phát hiện, còn tốt, người đó lúc đấy sốt ruột xem trò vui, không chụp được, trong tay không có chứng cứ, chỉ là tối hôm qua hưng phấn phát ra một bài post, bát quái một trận lại không có tấm ảnh nào chứng minh, sáng sớm đã bị xoá bài." Lee Minhyeong bình tĩnh nói, "Xoá bài hơi chậm, người khác đọc qua bài post cũng phản ứng không khác ông chủ của chúng ta, đều cảm thấy không có khả năng."

Lee Minhyeong lạnh lùng nhìn hai người, bắt chước theo giọng fan nói, "Tiểu ca ca Park Seohoon của bọn tôi chỉ là ID hơi ngông cuồng, người thật ra rất ôn nhu, ảnh thậm chí còn không có nhuộm tóc nữa mà."

"Mấy người Brion lại chê người này tâng bốc người kia, Jihoonie chỉ là nhìn qua như người ngang tàn mở màn, nhưng ai không có lúc tuổi trẻ ngông cuồng? Là con người căn bản không thể hoàn hảo mà? Hơn nữa lúc tiến vào LJ, Jihoonie của bọn tôi đã tháo xuống toàn bộ đinh tai, một giây khi gỡ xuống kia, chính là đại biểu cho Jihoonie đã bỏ xuống chính mình ban đầu."

"Faker của bọn tôi càng không thể, không phải tôi bao che khuyết điểm, người có thể kiên trì ở vị trí Trị Liệu Sư hơn ba năm trở nên, gần như đã thoát khỏi việc không kiềm chế được nỗi lòng của nhân loại rồi, nếu Whisper còn một ít thất tình lục dục của nhân loại thì đã sớm cắn chết Moon Hyeonjoon lão Kiều và Lee Minhyeong rồi."

"Nhóm các anh trai chơi Trị Liệu Sư, trong lòng đều chứa Phật, tôi còn nghi ngờ lúc thường bọn họ không sát sinh nữa cơ, làm sao có khả năng đánh nhau?"

"Đúng vậy đúng vậy, các anh trai nguyện ý chơi Trị Liệu Sư đều là báu vật nhân gian, nửa đêm ở nhà hàng lẩu cảm xúc mãnh liệt liều mạng ha ha ha ha ha thật cười chết người, người tung tin này có phải chưa từng chơi game này không 23333..."

Lee Minhyeong mặt không cảm xúc nhìn hai người, "Hiểu lầm của fan đối với các cậu, thật sự rất sâu sắc."

(*23333: Cười kiểu: Ahahahahahaha...)

Còn Tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro