Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một đêm, nhìn bộ phận hoạt động cẩn thận từng bước vì mình làm sáng tỏ oan ức mang theo hai năm không thất thố, nhìn fan lâu năm nhẫn nhịn nhớ nhung 6 năm mình ra mắt không dễ dàng cũng không thất thố, lúc này nhìn thấy tài khoản game hai năm trước, Lee Sanghyeok lại có chút không chống đỡ nổi.

Đây là tài khoản đầu tiên Lee Sanghyeok dùng để chơi game này.

Năm đó Lee Sanghyeok mới 15 tuổi, nếu dùng chính thân phận của mình tạo tài khoản game sẽ bị bảo vệ vị thành niên, mỗi ngày chỉ chơi được 2 tiếng, vì vậy lúc đó Lee Sanghyeok lén lút dùng chứng minh thư của ba để đăng ký.

Chơi chưa đến 3 tháng, gần như đều được tất cả các câu lạc bộ trong nước liên lạc đến, sau đó tiến vào lò đào tạo, lúc chính thức đăng ký trở thành tuyển thủ thì được liên minh phát cho một tài khoản chuyên dành cho tuyển thủ, mà Lee Sanghyeok lúc đó đã nạp vào tài khoản đang dùng gần 2 triệu won, tiếc mấy cái skin trong tài khoản của mình không còn được xuất bản nữa, muốn tiếp tục dùng tài khoản riêng, vẫn là nhờ được liên minh khu thi đấu Hàn Quốc đặc cách phê duyệt, sửa đổi thân phận thông tin tài khoản riêng thăng cấp thành tài khoản tuyển thủ.

Lại tiếp sau đó, Lee Sanghyeok mang theo tài khoản này tiến vào LJ, lấy được quán quân khu thi đấu trong nước, lấy được quán quân thi đấu thế giới, lại tiếp tục lấy được quán quân thi đấu thế giới.

Tài khoản này hứng lấy rất nhiều vinh quang, phủ đầy bụi gai hai năm, nó vẫn là tài khoản đầu tiên dùng chức vụ Trị Liệu Sư đứng đầu xếp hạng điểm toàn bộ khu thi đấu, vẫn là tài khoản đầu tiên duy trì vị trí hạng một lâu nhất server, vẫn là tài khoản nắm lấy quán quân nhiều nhất liên minh FOG từ trước đến nay.

Hai năm trước, sau khi xác định chuyển đội, người phụ trách đội tuyển Victory cùng làm giao tiếp với Lee Sanghyeok, cả người phụ trách và liên minh tổng bộ đều từng hỏi Lee Sanghyeok, có cần hỗ trợ xin chuyển tài khoản vượt khu thi đấu hay không.

Quá trình dời tài khoản vượt khu thi đấu rất phức tạp, nhưng cái này dù sao cũng là tài khoản của Faker, liên minh cân nhắc nhiều mặt, nghĩ rằng vẫn nên cho Faker phần tôn trọng này.

Nói thế nào thì đây cũng là tài khoản quý nhất trong game, ý nghĩa phi thường.

Mà Lee Sanghyeok từ chối.

Lee Sanghyeok trực tiếp để khu thi đấu trong nước thu về tài khoản của mình.

Người phụ trách liên minh cùng làm giao tiếp với hắn lúc đó vô cùng bất ngờ, cảm thấy thiếu niên này thật lòng dạ lạnh lùng, tài khoản quý giá như vậy, lại có thể cứ thế vứt thẳng đi. Lee Sanghyeok không giải thích thêm cái gì.

Ngày đó Lee Sanghyeok cũng không nắm chắc hoàn toàn mình còn có thể quay lại khu thi đấu trong nước.

Năm đó hắn 19 tuổi, hai năm sau là 21, tuyển thủ ở độ tuổi này giải nghệ không phải số ít, tất cả đều không rõ con đường phía trước sẽ thế nào, Lee Sanghyeok không thể chắc chắn mình có thể tiếp tục chơi được nữa hay không.

Nếu như trong vòng hai năm đã phải giải nghệ, Lee Sanghyeok từ chối để tài khoản này chôn ở khu thi đấu Châu Âu.

May mắn thay, bây giờ Lee Sanghyeok đã trở lại.

Sau khi xin thành lập chiến đội thành công, Lee Sanghyeok ngay lập tức yêu cầu liên minh trả lại tài khoản của mình và mấy đồng đội, chờ đợi chính là thời khắc này.

Ai nói Faker còn trẻ đã lão luyện? Trong xương hắn vẫn chỉ là một thiếu niên trung nhị mà thôi.

Hắn trở lại, cũng phải đòi chính thanh xuân của mình trở lại.

Lee Sanghyeok nhìn nhân vật game trên màn hình, viền mắt hơi ửng đỏ.

Tài khoản hai năm trước hắn không chút nghĩ ngợi bỏ lại, là tài khoản năm 15 tuổi hắn dùng chứng minh thư của ba để đăng ký, là tài khoản hắn dùng trọn vẹn cả 4 năm, là tài khoản hắn nắm lấy hai lần quán quân thế giới, làm sao có thể không đau lòng?

Ở khung bạn tốt trong game, rất nhiều người đã bổ sung thêm dấu tích [ lui về giải nghệ ] ở phía sau, lịch sử trận game cuối cùng hai năm trước, là hắn với Jeong Jihoon xếp đội đôi cùng với người qua đường, bây giờ mở ra, ký ức về toàn bộ những chi tiết nhỏ của trận đó vẫn như còn mới đây.

Lee Sanghyeok từng bước thiết lập lại phiên bản đã cũ của hai năm trước, nhẹ nhàng hô hấp.

Tuy rằng rất khó, nhưng hắn đã làm xong.

So với Lee Sanghyeok, Kim Jeonggyun và Moon Hyeonjoon không khống chế tốt được cảm xúc của mình. Kim Jeonggyun nhìn màn hình máy tính, đầu tiên là nghẹn ngào, sau đó khóc thút thít, rồi thuận theo gào khóc, miệng còn hùng hùng hổ hổ nguyền rủa Park Minho. Moon Hyeonjoon thì vừa lau nước mắt vừa chửi đổng, cuối cùng thấy cảnh thương tình thương mình quá chừng, khóc nấc không nhịn được, sửa lại mật khẩu xong liền thoát khỏi game.

"Được rồi, đã hai mươi mấy tiếng không ngủ, đi nghỉ ngơi đi."

Kim Panging không đành lòng nhìn, khuyên nhủ,

"Ngày hôm nay còn chuyện gì thì đẩy ra sau, nghỉ ngơi trước, đi ngủ đi."

Kim Panging kéo Kim Jeonggyun dậy: "Ngủ đi ngủ đi, nhanh lên, Jeong Jihoon...Có cần giúp cậu thu dọn đồ đạc không?"

"Không cần."

Jeong Jihoon nhanh chóng lau khoé mắt, đứng dậy, giọng khàn khàn nói,

"Tôi tự mình dọn."

Kim Panging gật đầu: "Được, đừng ngồi nữa, không ngủ không sống nổi đâu, đi đi đi."

Năm người dồn dập đứng dậy về phòng của mình, Kim Panging cũng chịu không nổi nữa, đi vào phòng chuẩn bị riêng cho mình trong căn cứ ngủ bù.

Mặt trời chói chang, mấy người hiếm thấy ngủ ngon được một giấc.

Cùng lúc đó trên internet, mọi người còn chưa tỉnh táo lại sau chuyện của Lee Sanghyeok, lại bị một tin tức làm bùng nổ chủ đề.

Vào cuối giai đoạn chuyển nhượng 2019, câu lạc bộ TG và câu lạc bộ GenG trước sau phát ra thông báo, tuyển thủ Tay Đột Kích Chovy đang hoạt động FOG tại câu lạc bộ GenG thông qua hiệp thương nối liền tốt đẹp, chuyển đến chiến đội TG, đảm nhiệm vị trí chơi chính Tay Đột Kích.

Sáng sớm cả 5 người LJ lần lượt vào lại tài khoản, đã có người chơi lâu năm mơ hồ dự liệu được kết quả này, thế nhưng nhìn thấy thông báo vẫn không khỏi kích động, đây là đều trở về? !

Đương nhiên, vẫn sẽ có những tranh luận, trước tiên không nói hai phía Lee Sanghyeok Jeong Jihoon còn chưa hoà giải, có không ít người vẫn nghi ngờ, Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon thật sự có thể không hề khúc mắc cùng một đội thi đấu?

Lúc trước tất cả đều hiểu lầm là thật, Jeong Jihoon lại không giống mấy đồng đội khác, hai năm qua không hề nói chuyện với Lee Sanghyeok, bằng chứng rõ ràng nhất là lần trước Jeong Jihoon phát sóng trực tiếp, hai người đánh một trận game, Jeong Jihoon cũng không nhận ra Lee Sanghyeok. Nếu như hai người tất cả về lại như lúc ban đầu, vậy tại sao bầu không khí lần tai nạn phát sóng trực tiếp đó lại vi diệu như thế? Tình huống hiện tại giữa hai người này rốt cuộc là thế nào?

Một đêm trôi qua, fan Lee Sanghyeok đau thương phẫn nộ vào X phá sập tổ tiên nhà Park Minho, sau khi tài khoản X của hắn biến thành trống rỗng thì mọi người lại liên tục chiến đấu ở những chiến trường truyền thông khác, hễ là người có liên quan đến Park Minho đều lần lượt bị rủa một trận, rủa xong còn chưa bõ tức, tiếp tục lôi mấy người cao tầng LJ ra rủa tiếp một lượt, tự tay giết kẻ thù xong, fan Lee Sanghyeok và fan Jeong Jihoon không hẹn mà gặp, đôi bên đều có chút kỳ quái.

Rất nhanh sẽ bắt tay giải hoà, vẫn có chút khó chấp nhận, thế nhưng tiếp tục cấu véo cái gì, cũng chỉ bất lợi cho hài hoà trong đội.

Hai bên fan không biết phải làm gì cho tốt, vậy dứt khoát cùng đồng tâm hiệp lực lôi Park Minho ra rủa thêm lần nữa, rồi sau đó lại tiếp tục lúng túng xấu hổ.

Bốn giờ chiều, mọi người trong căn cứ TG dần dần tỉnh ngủ.

Lee Minhyeong dậy sớm nhất, đầu tiên xuống lầu gọi thức ăn ngoài ngồi trên sofa ngẩn người. Kim Panging cũng đã tỉnh, xử lý chút công việc của mình xong rồi lên mạng nhìn một chút, xuống lầu thấy Lee Minhyeong: "Mấy người kia đâu?"

"Chào buổi sáng."

Lee Minhyeong dụi dụi mắt,

"Chắc còn đang ngủ...Đúng rồi, không phải nói còn giấy tờ chuyển đội gì đó phải ký sao?"

"Ừm."

Kim Panging cầm một túi văn kiện đưa cho Lee Minhyeong,

"Mới thảo luận hợp đồng phát sóng trực tiếp cho các cậu, muốn xem thì xem, không muốn xem thì trực tiếp ký là được, bộ phận pháp lý đã xem cho các cậu rồi."

Lee Minhyeong thổn thức,

"Tôi vẫn nên tự xem thử, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng..."

Kim Panging cười nói: "Cũng được.
 
Cũng trong lúc đó ở lầu hai căn cứ, Jeong Jihoon mở mắt ra, ngẩn người nhìn trần nhà.

Vậy mà thật sự ở TG.

Trong hai ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, Jeong Jihoon cảm thấy mình một đường bị các thể loại ngoài ý muốn đuổi đánh mới miễn cưỡng chạy tới được nơi này, vốn tưởng còn phải kéo dài rất lâu, vậy mà bây giờ thật sự đã tiến vào TG rồi.

Jeong Jihoon cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, tin nhắn trong kakaotalk bùng nổ hết cả lên, Jeong Jihoon lười mở ra xem, dứt khoát vào X tìm tin tức về mình.

Xem gần nửa tiếng, Jeong Jihoon đặt điện thoại sang một bên.

Chuyện khác đều không có gì, chỉ là fan của mình còn đang lo lắng, lo mình có thể tốt đẹp hoà nhập vào TG không.

Dù sao ba người trong đội kia mới là đồng đội vào sinh ra tử cùng chung hoạn nạn hai năm qua.

Thấy thế nào, mình cũng chỉ như người ngoài.

Nói tới như người ngoài, Jeong Jihoon thân là "người ngoài" lại trải nghiệm quá phong phú.

Khi còn bé ở cùng mẹ, nhìn mẹ có một cuộc đời đặc sắc, Jeong Jihoon luôn cảm thấy mình là người ngoài.

Sau đó bị đưa đến Jeong gia, vậy không cần dùng cảm giác, chính mình hoàn toàn là người ngoài.

Lại sau đó đến khi mẹ mình kết hôn, hoàn toàn không liên hệ mình, thế giới rộng lớn, Jeong Jihoon đi đến chỗ nào cũng là người ngoài.

Mãi đến tận khi được Lee Sanghyeok đón đến LJ.

Thời gian đó Jeong Jihoon thật ra cũng coi mình là người ngoài, trừ khi cần thiết, nếu không Jeong Jihoon sẽ không chủ động nói chuyện với người nào ngoài Lee Sanghyeok, người khác đều bận, không có thời gian để ý mình.

Mà Jeong Jihoon không ghét mấy đồng đội lúc đó, mấy đồng đội chỉ là không có thời gian để ý mình, không hề có ý xấu đối với mình, mối quan hệ này thật ra Jeong Jihoon vừa ý nhất, hắn vốn không thích quá thân cận với người nào.

Nhưng cũng chỉ là con người, về sau tiếp xúc càng lúc càng nhiều, vẫn không thể tự chủ càng đi càng gần.

Mình và người khác đánh nhau, sợ mình tiếp tục gây sự, lại sợ mình bị chụp được, lấy áo khoác che đầu mình mạnh mẽ lôi mình ra khỏi nhà hàng lẩu, là Kim Jeonggyun.

Bên ngoài cười nhạo chê mình, lại âm thầm nhắc nhở mình đừng làm chuyện điên rồ phá hoại bản thân, là Moon Hyeonjoon.

Thường ngày im lặng không nói lại luôn giải vây thay mình, là Lee Minhyeong.

Coi như lúc thường cấu véo với Moon Hyeonjoon, nhưng thật sự có thâm cừu đại hận gì đâu? Cùng lắm chỉ là ngứa miệng lẫn nhau mà thôi.

Thật ra nếu năm đó không xảy ra chuyện, Jeong Jihoon có lẽ cũng sẽ giống nhiều người, tiến vào đội rồi dần dần trở thành bạn bè với những người khác, không phân xa gần.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, còn chưa làm sao, đã sinh sôi đứt đoạn mất.

Fan lo lắng mình có thể hoà nhập vào chiến đội mới hay không, cũng có lý, tình huống này Jeong Jihoon đã liệu đến trước.

Mà Jeong Jihoon không quan tâm chút nào.

Dù không tốt, còn có thể tệ hơn Geng sao?

Jeong Jihoon lại nhìn điện thoại một lát, mở ra X của mình, tin nhắn riêng đã đầy đến nổ.

Những fan không chỉ lo lắng quan hệ của Jeong Jihoon với đồng đội, càng lo lắng quan hệ giữa Jeong Jihoon và Faker hơn.

Dù sao Faker bây giờ không chỉ là đội trưởng nữa, còn là ông chủ, nếu không thể ở chung hoà hợp, ngày tháng sau này của Jeong Jihoon cũng sẽ không dễ chịu.

Lúc xem tin nhắn lại có thêm tin nhắn mới gửi đến, một fan nhỏ của Jeong Jihoon tràn đầy lo lắng: [ Chovy, bọn em biết Faker là người có thể đảm đương chức đội trưởng, thế nhưng dù sao đã lâu như vậy rồi, anh cứ mãi khư khư cố chấp va vào, Faker thật sự có thể đối tốt với anh giống như lúc trước sao? ]

Jeong Jihoon lẩm bẩm: "Tôi làm sao biết được."

Đặt ở hai năm trước, Jeong Jihoon sẽ chạy đến phòng Lee Sanghyeok, ép Lee Sanghyeok nói, anh sẽ đối tốt với tôi, sẽ luôn luôn tốt với tôi, anh mau đánh chữ, nói cho fan này là anh đang cam kết.

Bây giờ...

Jeong Jihoon tự giễu nở nụ cười.

Mình năm đó sao có thể làm như vậy?

Bây giờ suy nghĩ lại, năm đó Lee Sanghyeok có thể nhịn mình như vậy thật sự đúng là kỳ tích.

Đêm qua trên xe, lời Kim Panging hỏi mình còn ngay bên tai, cậu có từng thích Lee Sanghyeok không?

Jeong Jihoon thực sự nói thật, hắn đúng thật không rõ ràng.

Duy nhất có thể chắc chắn chính là, hai năm trước nếu không tách ra, đáp án này tất nhiên có thể nói rõ.

Không giống như bây giờ, biến thành một đống lung tung lộn xộn.

Bây giờ nói cái này cũng vô dụng, tách ra là tách ra, mình đã trưởng thành, Lee Sanghyeok cũng đã đầy 21.

Hai người cũng không còn là thiếu niên 17 và 19 tuổi, giống như trước đây không chút khúc mắc đơn thuần tiếp xúc, làm sao có thể?

Từ nhỏ đến lớn Jeong Jihoon nhận phải không ít giáo huấn, luôn phải nhắc nhở chính mình: Mãi mãi không được ôm ấp mong đợi đối với người khác.

Không có mong đợi, không có tổn thương.

Cái này cũng là nguyên nhân Jeong Jihoon ở lại GenG hai năm.

Jeong Jihoon đứng dậy rửa mặt, hai năm, bây giờ...Thì xem Faker là ông chủ đi.

Jeong Jihoon rửa mặt thay đồ xong, chuẩn bị xuống lầu, đẩy cửa ra.

Trong hành lang, ánh đèn mờ tối, Lee Sanghyeok khoác áo đồng phục đội, dựa vào tường hành lang đối diện phòng Jeong Jihoon, chợp mắt ngủ, không biết đã tri kỉ đợi bao lâu rồi.

Jeong Jihoon ngẩn ra.

Thân là ông chủ...Không nên chờ tuyển thủ của mình như vậy đúng không?

Hỡi các đồng bàoooooo, tôi quay lại rồi đâyyyyyyyy

Còn Tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro