Chương 3: Cerevaux

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Cơn đau nhói ở mắt vẫn chưa kết thúc, nó khó khăn đưa tay lên chạm vào chỗ còn đau đớn. Tay nó dường như xuyên qua đầu. Do tay nó là thể khí, hay là đầu nó chẳng phải là thể rắn như nó tưởng? Hay nó...là ma? Hoseok chẳng đồng ý với giả thuyết nào cả. Nó khó khăn mở mắt ra, mọi nơi đều trắng xóa và vô tận. Mấy giây sau nó mới biết là nó đang rơi tự do. Hoseok cố vẫy hai cánh tay như chim. Chắc nó đang rơi trong một cái hố sâu hoắm, vô tận màu trắng xóa nên chẳng có điểm dừng chân.

    "Á ui". Nó rên lên khe khẽ, tay xoa cái mông bị chạm đất một cách mạnh bạo không thương tiếc. Nó ngước mắt nhìn quanh. Nơi này rộng, to và rất lớn. Y như sảnh đường trong lầu đài hoàng gia mà một lần Hoseok lạc vào, mà to hơn và trần cao hơn rất nhiều. Một vạn lẻ một câu hỏi liên tục hình thành trong đầu nó. Nó đang ở đâu? Đây là mơ hay thật? Nếu là mơ thì tại sao lại có cảm giác đau khi nó té xuống? Có vẻ ngồi yên chẳng tìm được câu trả lời nên nó đứng dậy và bắt đầu bước đi một cách không phương hướng.

    5 phút, 10 phút rồi 15 phút trôi qua, Hoseok vẫn bước đi trong một không gian vô định. Nó bước tới một chỗ có vẻ giống chỗ xuất phát, mà khắp nơi cũng y vậy. Hoang mang, Hoseok đứng lại, định hình. Một luồng ánh sáng màu đen huyền, nhanh như một chùm sao băng nhỏ, lướt qua. Hoseok ngờ vực, hai tay theo bản năng mà giơ ra trước, chân hơi khuỵu xuống.

"Ta không hại ngươi, Hoseok à." Một giọng phụ nữ trầm cất lên. Cái bóng đen vẫn vờn xung quanh nó như vờn con mồi.

"Ta là nguồn sức mạnh vô tận của ngươi..."

"Ta là một phần trong ngươi...". Giọng nói tiếp tục, nó có phần trầm ổn

"Ta luôn luôn ở trong ngươi..."

"...Ta hoạt động trong ngươi như cánh tay phải đắc lực của ngươi."

"Ngươi là ai?". Hoseok lấy lại cái dũng khí đã rớt của mình mà hỏi. "Ngươi là ai hay là gì, ngươi là ma? Ta bị ám à? Đây là đâu? Nó có thật không?". Nó tuôn một tràng

"Cứ gọi ta là Garcia, ta khá thích cái tên này." Garcia trả lời.

"Tỏi(Garlic)?"

"Garcia". Bà ta lạnh lùng nhắc lại

"Ngươi không bị ám, ta có thể chắc với ngươi điều đó. Mọi thứ đang diễn ra ở đây đều trong đầu của ngươi đấy". Garcia rù rì, một phần của cái ánh sáng như tay, dài ra, nhẹ nhàng chạm vào mắt trái nó.
    Nó gần như thét lên, cơn đau bùng lên như lửa bị đổ thêm dầu.

"Ngươi có một sức mạnh, rất to lớn, ngươi biết chứ, nó sẽ bùng phát khi ngươi tới đấy, nơi sẽ giúp ngươi kiềm chế mình." Cái bóng đen vờn bên nó rồi cũng tan vào sắc trắng vô tận.

    Ướt. Tóc nó ướt đẫm. Khó nhọc mở mắt, con Fiado ở đó, liên tục liếm vào các mảng tóc đã bết lại. Hoseok giật nảy mình, một con người đang quỳ một chân trước mặt nó, miệng lầm rầm những thứ khó hiểu, tay đặt trên trán nó, mắt nhắm chặt. Vị sét gỉ tanh nồng loang ra trong miệng nó. Hoseok giơ tay chạm mắt. Máu à Nó nghĩ. Chắc nó không chết vì cóng thì cũng chết vì mất máu. Nó lấy tay áo lau máu đi. Hoseok mệt mỏi cố ngồi thẳng dậy, cẩn thận không mở mắt trái, phát hiện mình ngồi dựa vào một gốc cây thông chớ chẳng phải đống tuyết gần cái hố to đùng kia. Nó nhìn kĩ lại người trước mặt mình.

    Trong ánh trăng mờ mờ, nó có thể thấy đây là một người vô cùng đẹp. Mũi cao, thẳng như được đẽo ra một cách tỉ mỉ, ánh mắt sắc như dao găm. Môi khô, nứt toát ra vì thời tiết bất thường của tháng 9. Mái tóc đen có hơi bồng lên, ôm lấy gương mặt tuấn tú. Thân hình cao ráo trong tấm áo khoác dày viền lông trên mũ và tay áo. Cậu ta bất chợt mở mắt. Đôi mắt màu xám xanh tuyệt đẹp nhìn Hoseok. Cậu ta bỏ tay xuống, đứng dậy, phủi tuyết trên áo rồi kéo con Fiado đang liên tục liếm láp tóc nó như đống cỏ non mà con ngựa thích.

"Cậu Jung?". Cậu ta hỏi, giọng trầm đặc.
Nó gật đầu, cố đứng dậy, môi mím chặt vì cái lạnh cắt thịt. Trên người chỉ có cái áo sơ mi mỏng tanh với cái quần đi nhà thờ của nó nên cái lạnh giá buốt làm Hoseok run như cầy sấy. Cậu ta có vẻ tinh ý đủ để nhận biết tình trạng của nó, cởi áo ra, khoác lên mình nó.

"Ngựa của cậu?". Cậu ta hỏi.
Hoseok gật đầu, tiến tới vuốt ve mõm con Fiado.

"Cậu không lạnh?" Nó hỏi lại

"Chúng tôi được huấn luyện để chịu đựng thời tiết khắc nghiệt" Cậu ta nói "Cậu ẻo lả như con gái, lạnh tí đã bủn rủn tay chân, mà tôi nghĩ con gái chỗ này chả ai giống cậu."

Nó nghiến răng, vậy tại sao cậu ta mặc cái áo đó chi?
Vì cậu ta thích Garcia dửng dưng nói, khiến nó giận lây luôn bà ta
Này, giận vô cớ thế  Bà ta quở trách  

    Cơn bão tuyết vẫn chưa ngừng. Nó cất bước đi khi thấy người kia đã đi trước.

"Cậu là?"

"Taehyung. Kim Taehyung". Cậu ta bình thản trả lời.
Gió rít đều đều trên các ngọn cây.

"À về cái hố thì lát sẽ có người xử lí. Cậu thật phiền phức ấy nhỉ. Con Fluffy là vật canh cửa trường. Nó mà bị biến thành đống đó-Cậu ta chỉ vào đụn cát mà nó đã cho nổ con Ceberus-thì sẽ mất một khoảng thời gian để tìm một thứ canh cửa khác mất." Taehyung làm bộ thở dài, giọng châm chọc làm máu Hoseok sôi sùng sục lên.

"Nó tên là Fluffy thật à. Mà này, do nó cố gắng giết tôi nên tôi chỉ tự vệ thôi mà." Nó cự cải, chẳng thể hiểu nỗi mấy người này nghĩ gì mà đặt tên cho một con quái vật là Fluffy.

"Ồ, tự vệ sao." Taehyung nói, điệu bộ mỉa mai
"Cậu đang tổ thêm việc cho người ta làm đấy."

    Hoseok tay cầm cương dẫn Fiado đi sau Taehyung, thầm đánh giá nhận xét con người lạ hoắc tự xưng là Kim Taehyung này. Người cao, không quá cơ bắp nhưng cũng chẳng mảnh khảnh. Tính cách quái dị dễ chọc điên người khác.
   
    Hoseok lén thở dài, nó chỉ biết má kêu đi về hướng đông chứ không có một địa điểm xác định. Nó cũng không biết Taehyung đang dẫn nó đi đâu nữa.

    Tới đoạn con sông không đóng băng, một điều kì diệu nữa mà nó mới nhận ra: con sông đang chảy ngược lên vách núi.

"Sông Swythe, dòng sông mang pháp thuật chữa lành." Cậu ta chán chường nói. "Chắc cậu cũng chẳng biết đâu nhỉ" Taehyung nói, vẻ trêu chọc.

Nó lẳng lặng gật đầu, mắt lơ đãng hướng về dòng sông. Dòng nước xanh biếc chảy êm ả, đi ngược lên vách núi, điều lạ lùng nhất mà nó từng thấy.
"Đến đây thì đừng trông mong mọi việc xảy ra theo cách bình thường" Taehyung nói như thể đọc được trí óc nó"Điều cậu đang nghĩ phải không? À đừng hoảng chứ, đó là điều mà ai cũng nghĩ khi mới tới đây thôi" Cậu ta nói khi thấy Hoseok hoang mang chỉ trỏ vào đầu nó, lầm bầm mấy thứ.

"Mà này" Hoseok nói "Ừm, cậu có vẻ... Ừm... Bình thường về mặt ngoại hình nhỉ?"

Taehyung chẳng nói gì, tay bỗng phất nhẹ nhàng. Một sợi dây thừng biến ra từ không khí, trói chặt tay chân Hoseok ra đằng sau, làm nó té chúi nhủi xuống nền tuyết lạnh. Miệng nó bị một miếng vải vô hình bịt lại.

"Ưm" Hoseok bất bình lên tiếng

"Kiến thức đã bị nhiễm quá nhiều tạp chất ô uế của người trần mắt thịt" Cậu ta vờ lắc đầu, ra vẻ thất vọng "Cậu đừng nhận phù thủy hay pháp sư bởi vẻ ngoài của họ. Họ có thể giống người thường, thật sự rất ít người khác thường về ngoại hình lắm."

Taehyung búng tay cái tách, mấy sợi dây thừng biến mất đột ngột như cách nó đã xuất hiện, khi thấy trời tuyết đang có xu hướng rơi như suối. Nó thầm rủa Garcia chẳng tới cứu nó khỏi cái tình huống ê mặt này.
Ta nghe đấy nhé  Garcia hậm hực nói

    Đi vòng qua vách đá dựng thẳng, một tòa lâu đài trắng ngọc hiện ra sừng sững. Mấy cái chóp tháp lợp ngói nâu đất biến mất trong những đám mây đen xì như than đá. Bức tường bao bên ngoài như hàng rào, chạy dài xuống vùng đồi thoải, sát thung lũng. Những chùm hoa Wisteria phủ lên bức tường xám, tô thêm những sắc màu tím phơn phớt, tím xanh xanh, hồng pha sắc tím nhẹ nhàng.

    Taehyung bứt một bông, thả ra. Cái bông tím trôi nhè nhẹ trong không khí rồi đáp xuống nền tuyết lạnh cóng.

"Hoa Wisteria" Cậu ta bất chợt nói "Cậu biết công dụng của nó không?"

"Trang trí?" Hoseok ngờ ngợ đáp

"Nó đẹp thật đấy nhưng cậu nghĩ nó được trồng ở đây chỉ để trang trí thôi à? Chúng tôi đâu rảnh rỗi như cậu" Taehyung trêu chọc "Những Linh Hồn Hỗn Mang sợ loài hoa xinh xắn này, khi ngửi hoặc nhìn thấy một bông nho nhỏ linh hồn của chúng bị tan biến, chẳng còn tồn tại trên cuộc đời này nữa,  nên chúng tôi thường trồng để chúng có thể xua đuổi cái đống đó."

"Những Linh Hồn gì?"

"Linh Hồn Hỗn Mang" Cậu ta kiên nhẫn đáp lại "Cậu y như một con gà mới chân ướt chân ráo bước  vào cái lĩnh vực pháp thuật cao quý này vậy, chẳng biết một thứ gì, đầu óc rỗng tuếch".

Taehyung nói, nở nụ cười tự mãn khi thấy mình lại đạt được mục đích. Hoseok đang cố gắng ngăn mình không đấm vào mỏ cái tên đáng ghét đó. Việc triệu hồi Garcia và dùng tay ném mấy quả cầu lửa tròn trịa, nóng hổi, thẳng vào mồm cái kẻ đáng đấm này cũng chẳng tồi.

   Nó nuốt cục giận xuống cổ họng khi đi men theo bức tường đầy hoa tới một cánh cổng gỗ to lớn.

"Chào mừng tới Học Viện đào tạo Pháp sư và Phù thủy Cerevaux"

_oOo_


Một số dòng chữ in nghiêng là những suy nghĩ của Hoseok nhé(ngoại trừ một số dòng cuối truyện). Vì Garcia chỉ hiện diện trong đầu óc của nó nên lúc đối thoại sẽ in nghiêng! Chúc mọi người đọc thật tốt ạ. Có lẽ mình sẽ không ra truyện đều đâu, xin lỗi mọi người vì con au lười biếng này ಥ‿ಥ

16:04 T.2, 29/06/2020
Jaz~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro