chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jeon jungkook cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi tường thuật lại câu chuyện của mình.

"thì thứ ba tuần trước là kỉ niệm bảy năm tụi mình quen nhau, mà kim taehyung lại quên bén đi mất. tớ biết là cậu ta đã rất bận rộn với công việc nên khiến cậu ta có hơi đãng trí một chút. vì thế mà khi taehyung bảo không nhớ hôm đó là ngày gì thì tớ đã nói là tối đó cậu ta phải về sớm với tớ rồi tớ sẽ tạo bất ngờ cho cậu ta..."

jeon jungkook dừng lại hút một ngụm nước rồi lấy hơi kể tiếp.

"kim taehyung cũng đã hứa là sẽ về sớm với tớ vậy mà tối đó cậu ta lại về rất muộn. tớ đã ngồi chờ cậu ta đến tối muộn nhưng khi trở về nhà thì người kim taehyung toàn là mùi rượu... trên cổ áo cậu ta lại còn có hai ba vết son môi của phụ nữ. cậu nói xem, kim taehyung có phải là rất có lỗi với tớ không?"

jeon jungkook ấm ức mà tường thuật lại toàn bộ câu chuyện cho yoongi nghe, cậu nghe xong thì cũng có chút sốc vì không nghĩ kim taehyung lại là loại người như thế.

"còn nữa, lúc mình hỏi sao lại uống rượu rồi về muộn và vì sao trên cổ áo lại có những thứ này thì kim taehyung còn quát tớ nữa cơ. tớ giận quá, thế là cuốn gói bỏ về nhà mẹ ở luôn, mặc tên đó sống chết!"

jeon jungkook đang ngồi khóc lóc kể lể với cậu bạn thân min yoongi rằng y đang rất giận người yêu thì đột nhiên jungkook lại như thấy một thứ gì đó có vẻ rất đáng sợ rồi ngồi thụp xuống gầm bàn trốn tránh.

"chết tiệt, sao tên đó lại xuất hiện ở đây cơ chứ?" jeon jungkook lẩm bẩm

"jungkook à, cậu sao thế? sao cậu lại chui xuống dưới vậy?"

yoongi có chút hoang mang mà nhìn ngó xung quanh, đập vào mắt cậu là kim taehyung đang tiến về phía bọn họ mà mặt anh ta lại trông có vẻ rất khó coi.

"k-không được rồi yoongi à, tớ chuồn trước đây. tạm biệt cậu, khi khác gặp lại nhé!"

jeon jungkook nói rồi liền thấp thỏm cong chân bỏ chạy, min yoongi còn chưa hết hoang mang thì kim taehyung đã lên tiếng.

"jeon jungkook em đứng lại đó cho tôi!"

jungkook cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao bản thân mình lại nghe theo lời anh mà thật sự đứng yên bất động tại chỗ.

min yoongi cũng muốn ở lại xem cái cậu kim taehyung này dỗ người yêu ra sao nên đã nán lại một chút để xem kịch vui, cậu không hề hay biết rằng đang có một người đang dần mất kiên nhẫn đợi mình trên phòng làm việc.

"sao anh lại ở đây? anh đến đây làm gì?" jungkook uất ức mà quay lại nhìn anh

"anh xin lỗi, jungkook à... đừng giận anh nữa, về nhà với anh nhé?" kim taehyung ôn nhu mà ôm chầm lấy y

"anh buông ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!"

"nghe anh giải thích đã, jungkook à. thật ra hôm đó thất hứa với em là vì anh có cuộc hẹn đột xuất với khách hàng, sếp của mấy công ty lớn mời anh uống rượu nên anh không thể từ chối được. còn mấy vết son trên cổ áo là do mấy cô gái ở đó lợi dụng lúc anh say xỉn nên mới... anh thật sự không có nói dối em đâu jungkook à, tha thứ cho anh..."

taehyung vẫn nhất quyết mà ôm y chặt cứng, jeon jungkook ấy vậy mà lại bật khóc nức nở. có lẽ vì y cũng cảm thấy có chút hối lỗi vì đã trách nhầm anh.

"vậy sao khi em hỏi, anh lại quát em? khi em bỏ về nhà mẹ thì anh cũng không thèm đến tìm em, anh chán em rồi phải không?"

"không phải, anh xin lỗi. em cũng biết là khi say anh hay dễ phát cáu mà. lúc biết em bỏ về nhà mẹ thì anh có đến tìm nhưng mẹ lại bảo em không có ở nhà thì anh cảm thấy rất buồn rồi đành thất vọng mà quay về"

"anh là đồ đáng ghét!"

"anh xin lỗi, anh xin lỗi. đừng giận anh nữa, về nhà với anh nha?"

jeon jungkook bây giờ đã thật sự mềm lòng mà gật đầu đồng ý cùng quay về nhà với anh. thấy hai bọn họ đã làm lành được rồi thì yoongi cũng cảm thấy rất vui mừng.

"tốt rồi, tốt rồi. nhưng sao cậu lại biết jungkook ở đây mà đến thế?" yoongi hỏi

"khi nãy jimin có gọi tôi đến để nói chút chuyện về hợp đồng, lúc ra về thì tôi lại muốn uống chút cà phê nên đến canteen mua. nào ngờ lại gặp thỏ con ở đây!"

"jimin sao?" min yoongi lúc này mới ngờ ngợ nhớ về con người kia

"à yoongi, cái tên park jimin đó có còn ức hiếp cậu không hả?"

jeon jungkook nói đến đây lại có chút cáu gắt, từ trước đến nay y vốn chưa từng ưa hắn.

"chắc là cũng giống người yêu rồi..." nói đến đây cậu lại ngại ngùng đỏ mặt

"sao em không nói là anh sắp trở thành chồng của em luôn rồi?"

park jimin từ đâu xuất hiện rồi lại đi đến ôm eo cậu vô cùng thân mật.

"yoongi, chuyện này là thật à? cậu và park jimin yêu nhau thật sao?" jungkook có chút bất ngờ mà hỏi cậu

"cậu còn nhớ đêm qua cậu gọi cho em ấy không? lúc đó em ấy đang ở bên cạnh tôi nhưng lại bị cậu làm phiền đấy!"

tên alpha này đúng thật là chẳng biết ngại ngùng là gì cả, sao lại nói chuyện đó trước mặt jungkook chứ. cậu đỏ mặt mà quay qua đánh vào ngực hắn một cái với điệu bộ đầy hờn dỗi.

"em ngại cái gì? bộ anh nói không đúng sao? lúc đó chúng ta còn đang..."

jimin hắn chưa kịp nói hết câu đã bị yoongi dùng tay bịt miệng lại ngăn, không cho hắn nói nữa.

"không có gì đâu jungkook à, anh ấy bị ấm đầu nên nói sảng thôi. cậu và taehyung đừng để ý!"

park jimin ở bên cạnh cậu chỉ có thể ú ớ không thành lời, yoongi lại quay sang trừng mắt nhìn thì hắn mới chịu ngoan ngoãn một chút mà đứng bên cạnh "ông xã nhỏ" của mình.

"đ-được rồi, hai người cứ tự nhiên. tôi và jungkook xin phép về trước nhé, tạm biệt!"

jeon jungkook trước khi rời đi còn tiến đến thì thầm to nhỏ với cậu đôi điều rồi mới cùng taehyung rời đi.

"nếu park jimin có ăn hiếp cậu thì cứ gọi cho tớ, tớ nhất định sẽ đến đây quậy banh chành công ty của cậu ta luôn cho mà xem!"

đợi hai người kia rời đi thì park jimin mới trở lại bộ dạng thiếu đánh hằng ngày.

"em ngại cái gì? chuyện đó là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau mà. hai người họ chắc cũng đã từng làm thôi!"

"anh im đi, sao có thể nói chuyện nhạy cảm như thế trước mặt người khác một cách bình thản như anh được chứ?"

yoongi lườm lườm hắn mấy cái, đột nhiên lại bị park jimin bắt bẻ ngược lại mình.

"em đó, tự nhiên lại vì cái tên jeon jungkook đó mà lạnh lùng bỏ lại anh một mình. anh là cảm thấy đau ở đây này!"

mặt của park jimin thật sự đã dày hơn cái lốp xe rồi, hắn đưa tay xoa xoa ngực trái của mình rồi lại mếu máo hờn dỗi yoongi.

"anh có thôi đi không? anh muốn để mọi người trong công ty nhìn thấy bộ dạng này của anh à?"

min yoongi đánh mắt một vòng quanh canteen, park jimin mới nhận ra ánh mắt của nhân viên ở đây đang nhìn mình có chút khó hiểu và tò mò. lúc này hắn mới trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của bản thân mà hắng giọng một cái làm nhân viên ở đó đều không dám nhìn nữa.

park jimin sau khi đã trở lại dáng vẻ thường ngày thì đột nhiên lại hít thở sâu một hơi, sau đấy ưỡn ngực, để một tay ngang hông, ý muốn min yoongi khoác tay mình cùng đi.

min yoongi nhìn một lượt hành động của hắn thì lại vô thức bật cười dịu dàng rồi cùng khoác tay hắn mà cùng nhau rời khỏi canteen.

nhân viên trong canteen lại được một phen trố mắt nhìn hai người bọn họ tình tứ. bài viết về tin đồn hẹn hò của park jimin không biết từ lúc nào mà đã biến mất không chút tung tích.

bây giờ hắn lại thể hiện những hành động thân mật này cùng trợ lý min thì chẳng khác gì đang âm thầm đập tan tin đồn hẹn hò với phó giám đốc lee chaewon đâu.

"này, cậu có nghĩ giống tớ không? tớ thấy tổng giám đốc cũng rất hợp với trợ lý min đó chứ!" một nữ nhân viên có tên là sena đang nói

"tớ cũng thấy thế. aiss, nhưng mà tớ ganh tị với trợ lý min quá đi mất, tớ đã thích thầm tổng giám đốc tận ba năm rồi đấy!"

cô nhân viên tên haeun lại bắt đầu ủ rũ khi biết bản thân mình đã chẳng còn cơ hội nào nữa.

"cái đồ ngốc này, cậu bị ảo tưởng hay sao mà lại mong chờ có ngày tổng giám đốc sẽ để ý đến cậu? không thấy anh ấy đã rất nhiều lần mà ưu ái trợ lý min hay sao?"

sena cốc đầu haeun một cái vì cái thói mơ tưởng của cô nàng.

"hai người đang nói chuyện gì đó? sao không đi làm việc đi mà ở đó thì thầm to nhỏ?"

đang tám chuyện về cặp đôi mới nổi kia thì sena và haeun lại giật thót tim khi kim namjoon từ đâu xuất hiện mà chất vấn bọn họ.

"trưởng phòng nhân sự à, ngồi xuống đây tôi kể anh nghe..."

"cô tính kể chuyện của tổng giám đốc và trợ lý min à?"

kim namjoon cậu ta gần như đã nắm thóp được mọi chuyện trong lòng bàn tay.

"s-sao anh biết chứ?" haeun ngạc nhiên mà hỏi lại

"thì khi nãy tôi có nghe được chút ít!" namjoon cười trừ

"anh thấy hai người họ thế nào, trưởng phòng?" sena nói đến lại có chút hào hứng

tên kim namjoon này đương nhiên lại nổi hứng muốn tám chuyện với hai cô nàng thích hóng chuyện này. cậu ta đặt ly cà phê trên tay mình xuống bàn rồi ngồi vào giữa hai cô nàng và bắt đầu kể chuyện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro