Chương 6:Phô trương quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe cùng Park Jimin, Yoongi cứ nhìn chằm chằm vào tay mình một hồi lâu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì hồi hộp, cậu do dự mãi mới quay sang nhìn hắn nói nhỏ:

"Cảm ơn anh!"

Jimin đang gõ máy tính chợt dừng lại động tác, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, hắn đưa tay chỉ chỉ lên mặt. Yoongi mím môi suy nghĩ mười giây, chợt nhón người qua hôn lên má hắn một cái rồi rút người về sát cửa xe nhìn ra ngoài.

Jimin nhìn qua Yoongi, cậu quay đầu đi chỉ để lại cho hắn hai mang tai đỏ rực làm Park Jimin bật cười vui vẻ. Yoongi biết ngại rồi sao?

Rất nhanh hắn thu lại nụ cười tiếp tục đánh máy tính xử lí công việc. Đoạn đường về nhà hôm nay đối với Yoongi có hơi xa, lần đầu tiên cậu cảm giác được dưới đáy lòng mình có sự thay đổi. Trước giờ đều không quan tâm đến thái độ của người khác đối với mình ra sao, nhưng với Park Jimin thì có. Có phải do hắn là kẻ nắm đằng chuôi nên Yoongi mới để ý như vậy hay không? Cậu cũng không rõ nữa.

Chỉ mới hai ngày, mới có hai ngày cậu đã bắt đầu cảm thấy sự thay đổi rõ rệt của Park Jimin, hắn không quá xấu xa như người khác thường nói. Min Yoongi mười ngày trước vừa bị người gọi là cô dâu tương lai chối bỏ, chủ tịch Min vừa qua đời, cô ta liền gọi đến hủy hôn. Lúc đó tâm trạng vốn đã không tốt bị từ chối càng khiến Yoongi thêm phiền não.

Những tưởng không thể vượt qua được nhưng Park Jimin lại xuất hiện, hắn mang Yoongi vào cuộc sống của hắn, để cậu an ổn thừa kế tập đoàn của ba, còn gần gũi đối đãi với cậu tựa như những người đang yêu nhau. Hoá ra cuộc sống được bao nuôi là như thế, hắn đối với những người khác cũng như thế có phải không? Và có phải vì vậy mà những người từng được hắn bao nuôi mới si mê hắn đến như vậy phải không?

Yoongi cảm thấy ở cạnh Jimin cũng khongo có gì là xấu, ngược lại còn có kẻ để cậu dựa vào những lúc mệt mỏi hay yếu đuối. Chính là hắn cho cậu cảm giác được nuông chiều, cảm giác ấm áp, cảm giác an toàn. Giống như...ba vậy!

Yoongi bây giờ như bông hoa nở trong mưa bão, xinh đẹp nhưng không đúng thời điểm, đã mỏng manh non nớt còn bị mưa gió vùi dập tả tơi, Jimin bước đến đưa tay ra nắm lấy bàn tay cậu, cho cậu chút hơi ấm dịu dàng giữa mùa đông lạnh giá, đương nhiên đối với ai trong hoàn ảnh này cũng sẽ thấy rung động trong lòng.

Trong lúc mọi thứ đều quay lưng lại với cậu, chỉ có mỗi Jimin là quay về phía này. Bây giờ Yoongi không cần tin vào ai nữa, bỏ qua cái gì mà anh em một nhà phải yêu thương lẫn nhau, bỏ qua cái gì mà thanh mai trúc mã hứa hẹn một đời, bỏ qua cả một thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, ấp ủ bao nhiêu giấc mơ còn đang dang dở.

Thay vì cứ mãi oán trách như thế, cậu lựa chọn tin tưởng hắn một lần xem sao.

Nếu muốn đứng vững ở thương trường, bản thân phải trở nên mạnh mẽ, trưởng thành, và sau đó phải tìm cách...thoát khỏi hắn. Yoongi biết mình đang bị kèm cặp như thế nào, dù có lỡ đem lòng tương tư kẻ bên cạnh mình cũng phải kìm chế bản thân không được lún quá sâu vào đoạn tình cảm không có kết quả này, nhất định không được.

Park Jimin nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh trên thương trường, hợp tác với hắn như một trò chơi may rủi, tuyệt đối không được lún quá sâu cũng không được buông lỏng phòng bị . Bây giờ rung động chính là sai lầm, nếu lỡ mất đi tâm huyết của mình đã đành, còn để yêu hắn mà đánh mất cả con tim thì chẳng còn đường nào để quay lại.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Yoongi mở cửa xe bước xuống. Nhưng đây đâu phải nhà? Không phải là về nhà? Đứng trước công ty của Park Jimin, Yoongi ngước đầu lên nhìn toà nhà cao chọc trời chìm trong ánh nắng chói chang, dưới sảnh công ty người xếp thành hai hàng ngang hai bên trải dài từ ngoài cửa đến tận trong, làm việc ở đây yêu cầu năng lực, lương không những cao mà còn được nhìn thấy ông chủ cũng là một loại phúc lợi.

Jimin dừng chân nơi cửa lớn công ty quay người đợi cậu, Yoongi ngẩn ngơ mãi mới nhớ ra liền chạy đến bên cạnh hắn, hai người nắm tay nhau bước vào trong, nói đúng hơn là hắn nắm lấy cổ tay Yoongi kéo sát người vào mình. Jimin không kiêng dè ánh mắt xung quanh đang ghim chặt hai người mà cao giọng trách móc:

"Đứng ngoài nắng lâu như vậy nhỡ lại sốt thì làm sao? Em chỉ mới vừa khỏi bệnh thôi đó."

Yoongi chỉ mím môi cười nhẹ, cúi đầu không nói gì cứ bước theo hắn vào trong thang máy. Chủ tịch vừa đi mất đã tạo ra một trận náo loạn cả công ty, đoạn video hai người sánh bước cùng nhau, âm thanh lo lắng của hắn vang lên rõ mồn một trong điện thoại, bất kỳ ai cũng nhận được tin nhắn trong thông báo chung của công ty, giống như hắn cố tình để mọi người đều biết mối quan hệ của hai người.

Theo Park Jimin vào phòng làm việc, Yoongi ngồi ngoan ngoãn trên sô pha đợi hắn, hết ngắm mây trôi bên ngoài lại nhàm chán đọc tạp chí dưới kệ bàn, đến nỗi ngủ quên mất đến hai tiếng sau. Mười hai giờ, Jimin nắm lấy cằm cậu lay nhẹ, giọng điệu dịu dàng sủng nịch đánh thức người nhỏ hơn:

"Dậy nào vật nhỏ, dậy đi anh dẫn em đi ăn cơm."

Yoongi vội ngồi dậy dụi mắt cho tỉnh táo, lắc lắc mái đầu màu bưởi rồi chạy bước nhỏ theo Jimin xuống căn tin của công ty. Đang là giờ giải lao nên mọi người hầu hết đều tập trung ở đây ăn cơm trưa.

"Chủ tịch đếnnnnnn...!!!"

Ai nấy đều đứng dậy lóng ngóng ngước nhìn, người thì trang điểm lại, người thì mở cúc áo, người kéo váy lên cao, đến nam nhân cũng chải chuốt lại gọn gàng. Phải nói, Park Jimin có một loại ma lực khiến người khác thay đổi, cậu thẳng tôi có thể bẻ cậu thành cong, cô bị cong tôi có thể uốn thẳng cô lại. Sức hấp dẫn không thể chối từ như mì trộn Omachi, thơm ngon đến giọt cuối cùng như nước mắm hảo hạng.

Nhưng đâu có dễ tiếp cận như thế! Hắn trời sinh tính cách cổ quái, không thích đụng chạm với người khác, sợ dơ bẩn. Cả tình nhân hắn bao nuôi cũng có người bị ép đến phát điên vì sự sạch sẽ không cần thiết của hắn. Nhưng ít người biết được Jimin hắn không phải nói đến loại dơ bẩn theo nghĩa đen, mà chính là dơ bẩn ở lòng dạ con người.

Đứng trên đỉnh cao như hắn đến giờ vẫn chưa nhìn thấy kẻ nào đối với hắn bằng chân tình thực cảm, không phải vì tương tai của họ thì cũng vì hắn nhiều tiền. Chỉ riêng Min Yoongi, không quan tâm hắn có yêu cậu hay không, không quan tâm hắn có cho cậu thứ gì hay không, cậu đơn giản chỉ muốn giữ lại gia sản của gia đình mình, dù rằng trao đổi bằng thể xác với nhau nhưng ngoài tâm niệm đó ra, hắn biết Yoongi chẳng có một tia tạp niệm nào khác cả. Đây mới chính là sự sạch sẽ thuần khiết từ thân thể có tới tâm hồn mà Jimin hắn cần.

Yoongi đi một đoạn đường nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn còn mở chưa lên, cứ xoa xoa chớp chớp đến đỏ cả lên, Yoongi như người đang loé lửng trên mây bay cùng hắn xuống căn tin đông đúc. Jimin bước lại phía bàn trống đứng khoanh tay nhìn nhân viên căn tin, Yoongi ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn. Nhân viên thức thời hiểu ý liền nhanh chóng lau mới lại bàn ghế một lần, Jimin hài lòng gật đầu mới ngồi xuống đối diện với Yoongi, ánh mắt đối với đối phương phút chốc lại dịu dàng êm đềm như hoàng hôn trên biển:

"Em vào trong kia rửa mặt, chưa tỉnh ngủ làm sao ăn ngon?"

"Vâng!"

Yoongi ngay lập tức đứng dậy vào trong toilet rửa mặt khiến Jimin nhìn theo bằng ánh mắt vừa ý, vừa ý tính cách của cậu, vừa ý với thân thể cậu, cái gì cũng vừa ý cả. Rất nhanh Yoongi mang bộ dáng tươi tỉnh đi ra ngoài ngồi đối diện chống cằm nhìn Jimin.

"Em muốn ăn gì? Công ty anh nổi tiếng với nhà ăn ngon đấy!"

"Ừm...em không kén ăn."

"Ừm."

Chút tịch Park cứ cười cười nói nói với người lạ mặt đó như cặp tình nhân đang trong buổi hẹn hò, thiếu niên lạ mặt đẹp trai kia lại ngoan ngoãn vâng dạ với hắn. Chứng kiến một màn tình cảm chưa bao giờ có của chủ tịch làm bữa cơm này mọi người nuốt không trôi. Một lúc sau Jimin mới đứng dậy đến quầy gọi thức ăn, ngó nghiêng chỉ chỉ trỏ trỏ một lúc rồi trở lại, rất nhanh sau đó thức ăn được mang đến hai phần đầy ắp ngon miệng.

Yoongi không phải muốn làm nũng nhưng cậu thật sự không muốn ăn, bệnh vừa mới khỏi còn phải chạy đi chạy lại từ sáng đến giờ mệt muốn chết đi được. Yoongi chỉ ăn một ít trong phần cơm của mình rồi lau miệng, buồn chán lại nắm nắm ống tay áo của Jimin mà nghịch. Hắn cũng không khó chịu, hơi khí khăn khi ăn bằng một tay, tay kia còn đưa đến cho Yoongi dễ nắm lấy.

Jimin không nói gì, nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ăn hết phần cơm của mình. Ăn xong, hắn đẩy đĩa cơm của mình sang một bên, kéo đĩa cơm của cậu lại, nhìn người đối diện vẫn đang mân mê cái cổ tay áo bị nắm đến nhàu nhĩ của mình mà thở dài một hơi, xúc một muỗng đưa lên miệng người đối diện, Yoongi ngại ngùng lắc đầu nguầy nguậy. Hắn thở dài đưa lên miệng cậu lần nữa, ép ăn cho bằng được.

"Jimin, tôi...em tự ăn được."

"Anh đang kiên nhẫn với em!"

"Jimin, ở đây...."

Hắn hiểu ý cậu nhìn một lượt xung quanh căn tin, mọi người bị lườm liền rụt cổ lại ăn tiếp bữa trưa của mình. Hắn đút cậu ăn chính là cơm trưa, nhưng đút cho những người ở đây ăn chính là cơm chó.

Trong lòng cả hai âm thầm nếm được chút ngọt ngào yêu thích, đáy lòng gợn lên những con sóng nhỏ li ti của thứ cảm giác lạ lẫm.

_________

đang tính chùa ? cút được ròii không có cái nào phờ free đâu !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro