Chương 7: Cuộc sống ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trôi qua một tuần chung sống Yoongi cảm thấy tương đối hoà hợp, hắn không thích người nói nhiều, cậu lại không thích nói, hai người đối với nhau khá là dễ chịu. Yoongi chỉ sợ mỗi đêm Park Jimin hắn đòi hỏi mãnh liệt, dày vò cậu trong khoái lạc cùng đau đớn là hôm sau không thể đi lại bình thường. Ban ngày một mặt chiều chuộng người người ngưỡng mộ, ban đêm một mặt mãnh liệt dày vò mà chẳng ai hay, mới có một tuần thôi nhưng Yoongi thật sự sợ hắn rồi.

Park Jimin hắn đối với cậu năm phần ôn nhu, năm phần chiếm hữu, có lẽ chính hắn cũng không biết cảm giác nảy sinh trong lòng chính là yêu thích, thời gian bên nhau dù ngắn ngủi nhưng Min Yoongi thật sự rất ngoan, đôi khi nghịch ngợm lắm cũng chỉ là theo thói quen tháo cúc nơi cổ tay áo hắn ra, xắn lên ngắm nghía rồi thả xuống, vọc đến nhăn nhúm quần áo đi làm của hắn mà thôi.

Phần Min Yoongi, đối đãi của Jimin với cậu như mưa dầm thấm đất, dần dần đẩy cậu vào lưới tình của hắn rồi trói lại, nào là dịu dàng chăm sóc, nào là nghiêm túc chỉ bảo, buổi sáng hôn chào đi làm, buổi tối hôn chúc ngủ ngon. Tiếng lòng thủ thỉ với Yoongi rằng cậu bắt đầu yêu rồi.

Buổi tối hôm nay sau khi tan sở về đến biệt thự, Jimin lên lầu mở cửa phòng, căn phòng tối đen không chút động tĩnh, đáng nhẽ theo thói quen Yoongi đã ở nhà đợi hắn. Nhưng hôm nay làm sao vẫn chưa về?

Lo lắng cùng bực tức lại thành giận dỗi, Jimin mở điện thoại gọi cho cậu, gọi đến tận ba lần cậu mới nghe máy. Jimin cứ tưởng rằng hắn đã dùng hết kiên nhẫn suốt cuộc đời mình để đợi máy cậu rồi chứ. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh trong trẻo quen thuộc:

"Alo Jimin ah?"

"Em đang ở đâu?"

"Em đang ở công ty, sắp xong rồi, một lát nữa em về ngay!"

"Ngày mai hẵng làm tiếp, đã trễ rồi. Đi về đi"

"Em sắp xong rồi mà....!"

"Đi về ngay!"

"Đợi một lát nữa nhé! Em về ngay đây!"

Jimin hít sâu một hơi kìm nén cơn giận, cúp máy liền lập tức xuống gara lấy xe, hắn thường chỉ ngồi ghế sau để lái xe đưa đi làm, rất ít khi dùng xe riêng của mình nhưng lần này hắn muốn tự đón người về, sau đó đánh mông. Con xe phóng thẳng vào nội thành trong đêm khuya, âm thanh gầm rú của chiếc xe khiến mọi người chú ý, nhưng chỉ nghe được tiếng động cơ chiếc xe vụt qua rồi mất hút.

Dừng trước cửa công ty của Yoongi, người đàn ông đút tay vào túi quần nhìn lên cao nhìn phòng làm việc của người nào đó vẫn sáng đèn, hắn đút tay vào túi quần sải bước vào sảnh công ty, một đường đi thẳng vào thang máy.

"Ting" cửa thang máy mở ra, một tràn khí lạnh từ bên trong phả ra khiến không khí như giảm xuống hơn mười độ. Trong phòng họp Yoongi vẫn say xưa phát biểu, nhân viên vô cùng nghiêm túc lắng nghe, không để ý đến tiếng giày da lộp cộp trên hành lang vắng vẻ. Cửa phòng đột nhiên bật mở, cuộc họp phải dừng lại, mọi người nhìn sang cửa ra vào rồi cùng lúc giật mình.

Yoongi nuốt nước bọt "ực" một cái, anh ấy đến tận đây, thôi chết rồi! Yoongi nội tâm đang thấp thỏm muốn chết nhưng Jimin vẫn giữ thái độ hoà hoãn, kéo ghế của cậu ngồi xuống bên cạnh làm mọi người chân tay luống cuống mất tập trung, Yoongi cũng không thể tiếp tục phát biểu như lúc nãy nữa.

Hắn nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi mới nhìn đến cậu, đáy mắt vẫn không tỏ rõ là đang buồn hay đang giận, cứ như vậy ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không động không đậy. Yoongi cười không nổi, làm việc tiếp cũng không được, chỉ biết khóc thầm trong lòng.

Giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên, Park tổng đã ra lệnh thì không ai dám cãi lời nên mọi người liền lập tức cố gắng tập trung vào dự án:

"Tiếp tục đi."

Yoongi hít thở một hơi thật sâu rồi tiếp tục trình bày. Kế hoạch có đường lối thực hiện chi tiết tỉ mỉ, dự liệu sẽ mang lại hiệu quả và lợi nhuận rất cao. Riêng Jimin hắn đôi mắt màu hổ phách chưa từng rời khỏi dáng người mảnh mai đang hăng say triển khai kế hoạch, Yoongi lúc này có bao nhiêu mê người chứ.

Biết làm việc nhà, biết kiếm tiền, xinh đẹp, giỏi giang, dịu dàng, dường như những đặc điểm khiến Jimin hài lòng đều nằm trên người Yoongi, Jimin cảm thấy ưu tú như cậu mới phù hợp với hắn, hai người nếu sau này cùng nhau ở một chỗ sẽ rất hoà hợp. Trên môi Park tổng bất giác kéo ra nụ cười nhẹ nhàng, sau này sao....

Mười phút sau mọi người đã thảo luận xong, Yoongi thở phào một hơi rồi cho nhân viên tan họp. Đợi mọi người đi hết hắn mới kéo cậu ngồi vào lòng, bàn tay Yoongi lại theo thói quen vặn vẹo ống tay áo của hắn. Người nhỏ hơn chợt thở dài nhìn hắn nói:

"Em lớn rồi, ngồi thế này mắt để người khác trông thấy sẽ không phù hợp cho lắm."

"Thế phải ngồi làm sao? Tôi nằm xuống còn em ngồi lên mới phù hợp à?"

"Không...không phải! Về thôi anh...Đã gần nửa đêm rồi!"

Jimin lúc này thu lại bộ mặt ngả ngớn của mình, thay vào đó là xương hàm nghiến vào nhau, đôi mắt hắn đanh lại, ánh nhìn lạnh lẽo cùng với tức giận khiến Yoongi rùng mình:

"Em cũng biết là trễ sao? Min Yoongi! Hôm nay em cả gan dám cãi lời tôi? Còn đi đến tận nửa đêm chưa về nhà?"

Yoongi rụt cổ, nhắm tịt mắt lại nghe hắn cao giọng quát mình mà không dám trả lời. Đợi hắn nói xong mới dám mở mắt ra, Yoongi nép người vào làm điệu bộ e dè hối lỗi nhìn Jimin. Không có hiệu quả, Yoongi lại cụp mi mắt nhìn xuống chân mình, hai bàn tay bấm bấm vào nhau mở miệng nói lí nhí:

"Em xin lỗi...! Sau này không có nữa!"

Jimin nhìn bộ dáng cậu sợ hãi có chút xót, chậc lưỡi rồi đứng phắt dậy bỏ về, Yoongi đành phải xách tập tài liệu đi theo phía sau, miệng không ngừng gọi tên hắn. Đợi hai người đi khuất thì lúc này đám nhân viên mới thò đầu ra sửng sốt. Hoá ra tin đồn cậu yêu đương với Park Jimin là thật! Hoá ra hai người ở chung với nhau là thật! Bộ dạng lo lắng của Park Jimin đối với cậu như thế nữa! Người đã đi xa nhưng họ vẫn có thể nghe được âm thanh trầm đục của Jimin quát Yoongi:

"Nếu anh không gọi đến thì em định khi nào về? Hôm nay còn cãi lời anh nữa?"

"Làm việc làm việc! Ăn uống thì không màng, người đã gầy rồi mà còn muốn nhịn ăn. Em muốn anh bỏ lỡ em luôn có phải không?"

"Về nhà xem anh phạt em như thế nào! Hôm nay không dạy dỗ em thì sau này em không nghe lời nữa!"

Mở cửa xe ngồi vào, Jimin im lặng không nói gì, đợi Yoongi cài dây an toàn xong thì lái đi. Cả quãng đường không ai nói câu nào, đến khi Jimin nhìn sang đã thấy Yoongi mệt mỏi ngửa đầu ra sau ghế ngủ mất. Hắn nhẹ nhàng kiểm tra lại dây an toàn cho cậu, mở cửa kính xe xuống một chút, ngả ghế về phía sau, thả dần tốc độ cho xe chạy chậm rãi trên đường.

Gió đêm thổi vào trong xe mát rượi xua bớt đi khí nóng của mùa hè, Yoongi được gió mát lùa qua thì có vẻ ngủ ngon hơn, bộ dáng an ổn ngủ ngon làm Jimin nhìn mãi không chán, khuôn mặt trắng mềm non mịn, mái tóc màu bưởi phất phơ trong gió vô cùng mềm mại. Con người này vừa đáng yêu lại vừa mạnh mẽ, tốt bụng và ngoan ngoãn, chẳng trách ở trường cậu du học có rất nhiều người yêu thích, nhưng thật may hắn là người đàn ông đầu tiên trong đời Yoongi. Đúng vậy, Park Jimin cảm thấy may mắn vì hắn là người đầu tiên của Yoongi.

Lần đầu tiên Jimin hắn nghĩ đến chuyện có thể cùng cậu chung sống lâu dài.

Sợ bản thân sẽ trầm luân vào tình cảm của Yoongi mà nếu để cậu biết được sẽ làm hắn đau khổ, Park Jimin tự viện cho mình cái cớ rằng hắn vẫn rất vừa ý thân thể cậu nên mới muốn chung sống cùng nhau để che đậy sự quan tâm của mình dành cho đối phương. Còn tự nhủ trong lòng rằng khi nào qua khỏi giai đoạn yêu thích rồi thì sẽ cảm thấy nhàm chán, khi đó để hai người tách ra cũng không sao.

Về đến nhà, Jimin đưa tay xoa nhẹ gò má mát lạnh của Yoongi để lay cậu dậy, hắn còn vào phòng trước mà mở sẵn nước tắm cho Yoongi. Phải tắm, nhất định phải tắm mới được nằm trên giường. Jimin chính là chúa sợ dơ.

Yoongi tắm xong bước ra ngoài, tay vẫn cầm khăn lau tóc đi đến bên cạnh Jimin rồi ngồi xuống. Mùi hương thanh khiết dịu nhẹ tỏa ra khiến đầu mũi Jimin thư thả, trong người tự nhiên cũng cảm thấy dễ chịu, buông điện thoại xuống úp mặt vào eo Yoongi, hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, chui đầu vào trong áo cậu tham lam hít ngửi.

Yoongi nhột nhạt đẩy đầu Jimin ra cười khúc khích, hắn lại rúc đầu vào cọ cọ mái tóc mình vào hõm cổ của đối phương làm cậu nằm ngã ra giường ôm bụng cười lớn, Jimin muốn đùa, Yoongi nhiệt tình hưởng ứng, lăn lộn trên giường đến tận hai giờ đêm mới chịu đi ngủ.

Sáng hôm sau Jimin phá lệ dậy sớm, tắt báo thức của Yoongi, nhẹ nhàng xuống giường đi vệ sinh cá nhân, xong xuôi lại im lặng thay quần áo đi đến công ty Yoongi thay cậu xử lí công việc. Nhân viên công ty nhìn thấy Park tổng liền xếp thành hai hàng dài ra nghênh đón, trợ lý của Yoongi không thấy chủ tịch của mình đâu thì ngập ngừng cúi chào rồi hỏi hắn:

"Thưa ngài...Min tổng..."

Jimin nhìn trợ lý rồi hắng giọng nói:

"Em ấy đêm qua làm việc quá sức, hôm nay mệt mỏi, tôi đến xử lý nốt công việc giúp em ấy. Đi làm cả đi!"

Jimin tiêu sái giao tập tài liệu cho trợ lý rồi đi vào thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa đóng lại đã làm cả tầng trệt công ty biến thành một bãi náo loạn như chợ trời. Tin giật gân gì đây? Min tổng ở nhà ngủ, để Park tổng đi làm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro