Chương 8:Yêu thương nhen nhóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp, Jimin nhìn xuống tập tài liệu một lượt rồi lắng nghe nhân viên báo cáo, điện thoại hắn để trên bàn kính rung lên phát ra tiếng rè rè cắt ngang buổi phát biểu. Jimin không thèm nhìn đến cũng biết là Yoongi gọi, lười biếng cầm điện thoại lên tai nghe, hắn vươn tay nhấn nhấn quẹt quẹt mở loa lớn rồi dựa người ra sau ghế, đưa tay dừng cuộc họp.

Phòng hội đồng ngừng lại mọi động tác nín thở nhìn hắn, trong điện thoại là giọng nói nũng nịu còn chưa tỉnh ngủ vang lên:

"Alo Jimin ah?"

"Ừm?"

"Anh sao lại tắt báo thức của em? Em muộn giờ làm mất rồi!"

"Anh đang ở công ty em, cứ ngủ đi!"

"Vậy...vậy...anh đang...."

"Anh đang họp"

"Anh đang họp sao lại nói chuyện điện thoại lớn như vậy, nhỡ có ai..."

"Anh còn mở loa lớn nữa!"

"Yaaaaa Jimin! Anh tắt loa đi em nói cho anh một chuyện!"

Jimin hắn cười cười nhìn điện thoại trên bàn, tay vẫn không chạm đến tiếp tục trả lời:

"Anh tắt rồi."

"JIMIN.ĐỒ.CHẾT.BẦM"

"Aaaaa......gan lớn nhỉ? Cứ đợi đó đi!"

Yoongi không trả lời mà trực tiếp tắt máy. Người trong phòng họp nghe xong chỉ biết cúi đầu cầu nguyện cho cậu, dám mắng Park tổng như thế thì ai cũng vậy, xác định là sắp tiêu đời rồi. Công ty phải đổi chủ lần nữa rồi....

Nhưng trái với dự đoán, hắn không những không tức giận mà trên đôi mắt còn tràn đầy ý cười. Tâm tình có vẻ tốt hơn một chút nên Jimin cứ giương môi không ngớt. Chợt nhận ra mọi người đang nhìn mình, hắn lại nụ cười trên môi tiếp tục cuộc họp. Không khí trong phòng họp bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.

Sau những lần hai người cùng nhau xuất hiện đều để lại một đống hỗn loạn sau lưng, vô số những lời bàn tán về hắn và cậu mà không ai không biết. Park Jimin trước giờ tính tình ngang ngược lạnh lùng lại hoá dịu dàng trước Min Yoongi, mặc cho người khác to nhỏ sau lưng mà ôm ôm nắm nắm, đến cả khoảnh khắc của hai người cũng rầm rộ trên mạng xã hội hắn cũng chẳng tức giận hay cho gỡ xuống.

Cả hai người đều là những người có độ nhận diện cao không kém gì nghệ sĩ hay người nổi tiếng, nên dù không lên tiếng khẳng định mối quan hệ thì ai cũng biết Jimin hắn có một bảo bối nhỏ là Min Yoongi, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, hai người hợp lại chính là một đôi đánh gãy tiêu chuẩn yêu đương cứng nhắc của xã hội.

Yoongi nhiều lúc rất buồn vì chẳng ai lên tiếng nói ra mối quan hệ hiện giờ của cả hai, vì Jimin chưa bao giờ xem cậu là người yêu, Yoongi cũng chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình với hắn. Một mối quan hệ trên giấy tờ, một cuộc mua bán trao đổi không có gì hay ho để cho người khác biết.

Hơn một tháng trôi qua Yoongi đều nghe được những lời bàn tán ngoài kia, có ngưỡng mộ, có ghen tị, có cả chê cười. Yoongi vì muốn khẳng định tài năng của mình nên luôn luôn cố gắng nỗ lực, học ngoại ngữ mọi lúc nhàn rỗi, học nâng cao quản lý công ty, bất cứ lĩnh vực nào cũng học, đến nỗi có khi Jimin hắn muốn gần gũi cũng bị đẩy ra xa.

Yoongi muốn được người khác công nhận bằng thực lực của mình chứ không phải nhún nhường kiêng dè vì cậu là người của Park Jimin. Nhưng ngoại trừ Jimin ra, không ai biết được Yoongi lao lực đến vậy đều vì là muốn xứng đáng hơn với hắn.

Phần Park Jimin vì biết cậu nỗ lực bỏ ra nhiều đến nhường nào, nên mới bắt cậu tan ca sớm mỗi ngày, nên mới ép cậu ăn nhiều hơn mỗi bữa, nên mới bắt cậu đi ngủ đúng giờ, đôi khi cố ý về muộn một chút để cậu học thêm một lát, khi hắn về đến nhà chỉ được dành thời gian cho hắn mà thôi.

Cho nên theo thói quen mỗi khi đi làm về nhà, bước vào trong Jimin sẽ ngửi được mùi gỗ đàn hương trong nhà đầu tiên, loại gỗ đắt tiền được gia công tỉ mỉ ốp vào tường làm tăng cảm giác ấm cúng gần gũi, ấm cúng vì ở nhà luôn có người chờ hắn về.

Việc thứ hai Jimin hắn làm theo thói quen là lên lầu mở cửa phòng ngủ, mùi hoa nhài dịu nhẹ len lỏi ngay chóp mũi làm đầu óc thư giãn, hít một hơi để mùi hương hắn yêu thích tràn ngập hai lá phổi, sau đó nhìn đến dáng người mềm mại nhỏ nhắn nằm dài trên giường đọc sách, đôi mắt tròn xoe híp lại nhìn hắn cười tươi.

Yoongi đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, bộ dáng đáng yêu dịu dàng chạy đến ôm lấy đối phương, hôn lên môi Jimin một nụ hôn nhỏ vụn, thi thoảng lại cạ cạ chóp mũi với nhau, từng cái chạm nhẹ của Yoongi đều làm Jimin thích thú không thôi, cách thể hiện tình cảm của cậu không phải cứ quyến rũ điệu đà thì sẽ thu hút hắn, mà Yoongi chỉ cần là chính mình cũng đã khiến Jimin yêu thích vô cùng rồi. Thế nên thời gian bên cạnh nhau chưa lâu nhưng tình cảm đã phát triển nhanh chóng.

Suốt nửa năm sau đó, cuộc sống đều ngập tràn tiếng cười, ngày ngày trôi qua êm đềm như chuyện cổ tích. Dường như cả hai đều quên mất bản hợp đồng kia, quên luôn cả những toan tính lúc đầu với đối phương. Người đàn ông sau mỗi buổi đi làm về đến nhà đầu tiên sẽ hôn lên trán người nhỏ hơn, ôm lấy chiếc eo nhỏ mà thì thầm:

"Em không cần ra tận cửa đón anh, cứ đọc sách thoải mái."

Hoặc là từ phía sau ôm lấy Yoongi ngã ngửa ra giường, đưa tay luồn vào áo cậu chọc chọc vào eo khiến cậu nhột nhạt mà cười giòn giã:

"Ài....bảo bối bảo bối...!!! Nuôi em kỹ đến vậy mà sao em không mập được tí nào vậy? Chất dinh dưỡng đều chạy đi đâu mất rồi?"

"Ha ha ha Jimin anh đừng chọt nữa...ha ha buồn cười quá!"

Trong nhà ăn của công ty, người lớn hơn không ngại ngùng cứ đều đặn xúc từng muỗng lớn thức ăn đưa đến miệng Yoongi, thúc ép cậu ăn hết phần cơm đặc biệt. Đặc biệt chính là cái gì cũng nhiều.

"Em no quá...sắp chịu hết nổi rồi...!"

"Ăn vào nhanh lên! Người gì mà ăn mãi chả mập!"

Thi thoảng Jimin buồn chán sẽ bỏ việc ở tập đoàn mình, lan man chạy sang bên công ty của Yoongi phụ giúp cậu hoàn thành dự án, việc gì có Jimin nhúng tay vào đều nhanh gọn suôn sẻ.

Thi thoảng Yoongi đi làm về mệt mỏi ngã ra giường ngủ mất, hắn về đến nơi cũng không cằn nhằn, để yên cho cậu ngủ một giấc tròn mà không cần tắm rửa, sáng mai tắm cũng chả sao. Vì mùi hoa nhài trên người Yoongi luôn khiến hắn cảm thấy thoải mái thư giãn, cứ để vậy mà ôm người ngủ đến sáng.

Từ khi người đó đi mất đến nay đã năm năm, Park Jimin quan hệ xác thịt với bao nhiêu người không nhớ rõ, nhưng hắn nhớ rõ rằng mình chỉ cưng chiều duy nhất một người là Min Yoongi.

Hình bóng đó tưởng chừng như đã phai mờ dần theo guồng quay của cuộc đời, đã có đôi lúc Park Jimin nghĩ rằng nếu có một ngày em ấy có quay về đi chăng nữa, hắn cũng chẳng còn lưu luyến quá khứ đau buồn đó nữa, tất cả đều đã bị hắn bỏ lại sau lưng với những năm hắn mười chín hai mươi tuổi, những năm tháng thiếu thời còn non trẻ bồng bột.

Nhưng có những đêm dự tiệc trở về, dưới ánh trăng bàng bạc đổ vào ban công, người đàn ông với đôi mắt nặng nề nhìn về phía giường ngủ, nơi có một thân hình nhỏ nhắn đang ngủ say kia, hắn biết chứ, cả hai người đều chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, và người đó là người đó, Yoongi là Yoongi, là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng trái tim hắn không kìm được mà nhói lên, những mảnh vụn của quá khứ lại lần nữa lạo xạo xóc nảy trong trí óc, nay vì men rượu mà chắp vá lại thành một hình dung không rõ ràng, cứ xa vời hời hợt, lại cứ gần gũi nhớ thương.

Đầu óc nửa tỉnh nửa say nhớ đến một khuôn mặt trắng trẻo khác, đôi mắt màu trà mở to, khuôn miệng bé nhỏ luôn luôn cười tươi với hắn. Kỷ niệm như những con thuyền nhỏ nương theo men say trôi nổi lênh đênh trong đáy mắt ẩm ướt, làm sống mũi hắn cay xè đến khó chịu. Người đó...rời xa lúc hắn mười chín tuổi, đã năm năm rồi.

Min Yoongi, cậu có biết không? Cậu đang dần dần chìm trong biển tình của Park Jimin, mà cái biển này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, dù thế nào nó cũng chẳng phải dành cho cậu. Người đã sớm nhận ra, nhưng vì yêu hắn mà vẫn đâm đầu lao vào, ngụp lặn trong những tháng ngày tự lừa gạt mình, rồi cũng tự mình lo âu sầu não, lần đầu yêu của Yoongi có vẻ chưa có bắt đầu nhưng kết thúc thì thấy rõ rồi.

Một biển tình ngọt ngào êm đềm như vậy là do Park Jimin, năm đó hắn dùng nước mắt của bản thân, tình yêu, nhiệt huyết của tuổi trẻ để tạo nên, và tạo nên vì người đó chứ không phải vì Yoongi của bây giờ. Hắn dễ dàng cho cậu bước vào như vậy, cũng dễ dàng đá cậu ra khỏi mà thôi, lúc thời khắc đó đến là khi người kia trở về.

Bản hợp đồng bị chìm vào quên lãng sẽ sớm bị đào lại, một lần nữa Jimin sẽ đem nó ra để phanh phui mổ xẻ, một nét chữ ký xuống sẽ vạch rõ mối quan hệ của hai người. Đến lúc đó muốn rõ ràng cũng không được rõ ràng, muốn mập mờ cũng không được nữa. Nhìn đi, đến bây giờ hắn vẫn còn yêu người kia đến nhường nào!

Min Yoongi, cậu có chắc bản thân có thể nắm giữ tình cảm này mãi không? Cậu có chắc người hắn sẽ đi đến cuối cùng là cậu không? Hay bàn tay ấm áp đó luôn dành lại cho một người phía trước? Mà bản thân cậu chỉ có thể bước theo sau lưng hắn, đem bóng lưng hắn thu vào đáy mắt long lanh đầy ngưỡng mộ, rồi nhìn hắn hạnh phúc bên người kia. Có phải chăng cậu chỉ là người thay thế? Hoặc đơn giản chỉ để lấp đi khoảng trống tạm bợ mà thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro