☆𝚜𝚝𝚊𝚕𝚔𝚎𝚛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙼𝚊𝚛𝚌𝙿𝚘𝚘𝚗 - đ𝚘̂̀ 𝚋𝚒𝚎̂́𝚗 𝚝𝚑𝚊́𝚒 𝚌𝚊̣̂𝚞 𝚍𝚊́𝚖 𝚝𝚑𝚎𝚘 𝚍𝚘̃𝚒 𝚝𝚘̂𝚒

Poon Mitpakdee sinh viên năm 4 trường G, anh nổi tiếng ở trường nhờ tài ăn nói khéo léo và khuôn mặt điển trai hút mắt, là một người hướng ngoại đích thực. Trái ngược với anh Marc Natarit, một người hướng nội, sống khép kín với mọi người xung quanh, dù đã là sinh viên năm 2 nhưng thứ mà những người cùng khoa nhớ về hắn chắc chỉ là một khứa nào đó cứ ngồi lầm lì ở cuối góc lớp và lúc nào cũng đi một mình.

Chính vì cái sự hướng nội full time đó thì chắc chắn Poon không hề biết hắn là ai, nhưng hắn lại biết rất rõ về anh. Hắn biết tên, ngày tháng năm sinh, cung hoàng đạo, sở thích, vòng bạn bè và cả gia đình anh. Điều ấy hơn là Marc biết rõ cả địa chỉ nhà anh, biết luôn cả giờ giấc sinh hoạt, đáng sợ hơn hết hắn biết anh đang sống một mình tại tầng 10 phòng 1001 ở căn hộ gần trường và hắn còn biết cả việc mẹ anh sẽ đến thăm anh đều đặn 2 tuần một lần vào sáng chủ nhật.

Tất cả mọi thứ về anh hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng việc stalk này dần dần khiến Marc cảm thấy không đủ thõa mãn, hắn muốn hơn thế nữa, hắn muốn có được anh, khao khát muốn anh chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình hắn, muốn chiếm đoạt thể xác lẫn linh hồn anh, muốn trói buộc anh bên hắn mãi mãi. Nhưng điều cơ bản nhất là anh còn đếch biết hắn là ai và ngay cả một lần bắt chuyện cũng đéo có. Dù như thế Marc vẫn luôn tìm cách để có thể ở gần anh hơn.

Và đúng là ông trời không phụ lòng người sống hiền lương, sau vài tuần nằm ẩn dật trong group căn hộ thì Marc cũng đã thấy có người rao bán căn đối diện nhà anh với giá cả phải chăng. Nói gì được nữa, Marc đã hốt ngay căn đó và chuyển vào rốp rẻng trong vòng chưa tới 1 tuần, bước đầu đã xong. Bước tiếp theo là tiếp cận được anh, còn cách nào hay hơn bằng việc đóng vai một cậu hàng xóm đẹp trai, tốt bụng, dễ mến nữa chứ.

~ bing bong ~

Poon mở của nhà trước mặt anh là một cậu thanh niên cao ráo, đẹp giai, mặc trang phục đơn giản với áo thun trắng có in hình con penguin và quần kaki đen, trên tay chàng trai đó còn cầm theo một khay bánh táo vẫn còn bóc khói. Mùi hương thì thơm phức í ha

- cậu muốn kím ai_ anh nhìn chàng trai trước mặt đánh giá một lượt từ đầu đến chân.

- dạ em là Marc Natarit mới dọn về căn đối diện nên muốn qua chào hỏi hàng xóm mới ạ_ từ lúc có nhận thức về thế giới xung quanh thì anh là người ngoài đầu tiên hắn nói chuyện lễ phép đến như vậy, 1 dạ 2 vâng ngoan đến thế là cùng. Mà người ngoài gì chứ sớm muộn gì chả thành người nhà.

- em có làm một ít bánh mang qua coi như là quà làm quen ạ_ hắn đưa khay bánh lên trước mặt anh.

- thì ra là vậy à tôi tên là Poon Mitpakdee rất vui được làm quen với cậu_ anh nhận lấy khay bánh từ tay hắn.

- cám ơn cậu vì khay bánh nhá mà cậu có muốn vào nhà để uống chút nước không cũng coi như là làm quen với nhau_ anh vui vẻ mời chàng trai trước mặt vào.

- có làm phiền anh không ạ.

- không phiền đâu, cũng coi như cho tôi cảm ơn vì cái bánh.

Nói xong anh kéo hắn vào nhà rồi cầm khay bánh đem đến bên quày bếp.

Marc bước vào quan sát xung quanh nhà anh. Căn nhà được trang trí rất bắt mắt, với dàn đèn led xanh đỏ, bước vào nhà đặp vào mắt là dàn loa to bự, cùng cái ghế sofa 10 người ngồi có khi còn dư chỗ. Bên cạnh dàn loa hùng hậu đó xung quanh phòng khách còn vương vãi tay cầm để chơi game, các gói bánh snack. Trái ngược hoàn toàn với phòng khách, phòng bếp lại được tối giản hết cỡ, trên kệ cũng chỉ có 2 3 cái chén và 1 2 đôi đũa, còn nhiêu là toàn ly với tách. Bếp thì không có cái gì cả ngay cả gia vị hay nồi niêu cũng không có. Thấy là anh rất thích ăn ngoài cũng không thèm nấu ăn.

- này cậu mau lại ghế ngồi đi đừng có ngại, do không biết sẽ có người qua nên nhà tôi vẫn có hơi bừa bộn một chút, cậu đừng có để ý nhá_ anh vui vẻ kêu hắn lại ghế ngồi bản thân anh thì đang cắt bánh với đem nước ra bàn.

- chúng ta làm quen lại nhá tôi tên là Poon Mitpakdee, là sinh viên năm 4 của trường G, đang theo học ngành quan hệ công chúng_ anh vui vẻ giới thiệu lại bản thân mình.

- à em tên là Marc Nataric cũng là sinh viên trường G đang năm 2 ngành kinh tế_ hắn nở ra một nụ cười tươi nhất cho anh xem.

- úi vậy là chung trường rồi, mà sao tôi chưa gặp cậu lần nào vậy. Tôi nhớ khoa của tôi và cậu cũng xác nhau mà.

- nói là xác vậy thôi chứ cũng phải đi qua cả một sân bóng mà anh với lại khoa kinh tế biết bao nhiêu người, nên anh cũng chưa gặp em là chuyện bình thường.

- ừm nói cũng đúng, à mà tôi ăn bánh luôn có được không_ anh đưa đĩa bánh lên hỏi.

- được chứ anh, bánh này em làm qua để làm quen với anh mà.

Anh gật đầu đưa muỗng lên xắn một miếng bỏ vào miệng, vị bánh táo ngọt dịu lan tỏa khắp khoang miệng anh, bánh có độ béo vừa phải, còn có chút ngọt do táo nguyên chất, nói chung là rất ngon.

- ứm ừm ứm bánh rất là ngon luôn, cậu tự làm à_ anh giơ ngón cái lên với hắn rồi lại xắn thêm một miếng nữa.

- vâng bánh này em tự làm.

- giỏi quá đi, tôi đến cả nấu cơm còn đếch biết làm.

- anh thấy ngon là em vui rồi, bình thường cũng chỉ có ba mẹ khen bánh em làm thôi, giờ được anh khen làm em ngại quá_ hắn đưa tay lên gãi nhẹ đầu, cảm thấy bản thân mình có khiếu làm diễn viên vl, biết vậy đã thi vào sân khấu rồi.

Tối đó anh và hắn cứ ngồi nói chuyện với nhau, vừa nói chuyện vừa ăn bánh, càng nói lại càng hợp, tới gần nửa đêm hắn mới chào tạm biệt anh để về lại nhà.

Thấm thoát trôi qua cũng đã được 1 tháng hắn chuyển đến đối diện nhà anh và cũng đã được 1 tháng kể từ ngày anh biết hắn, Marc vẫn diễn vai cậu hàng xóm tốt bụng vô cùng đạt, cứ mỗi ngày lại đem qua cho anh mấy cái bánh, lên trường cũng được anh chủ động chào hỏi có khi còn được đi ăn trưa cùng anh, hắn thậm chí còn làm quen được với mẹ của anh và lấy được lòng tin của bà, 2 người càng ngày càng thân thiết như anh em trong nhà, anh cũng dần buông bỏ cảnh giác với hắn.

Khi cảm thấy thời điểm đã chín muồi, Marc chủ động rủ anh qua nhà lấy lý do muốn mời anh ăn tối và thử bánh hắn mới vừa học. Poon đương nhiên sẽ không từ chối lời mời đáng yêu này, chốt kèo 7h tối thứ 6, sau khi đi học về anh sẽ qua nhà hắn.

~ bing bong ~

- anh đến rồi mau vào nhà đi_ mở cửa ra Marc vui vẻ khi thấy anh đứng trước cửa anh đúng là người rất đúng giờ thậm chí còn đến sớm hơn cả giờ hẹn nửa tiếng.

Poon theo hắn vào nhà, nhà của Marc thật sự rất gọn gàng, cùng là con trai ở riêng nhưng nhà anh và nhà cậu như 2 trường phái đối lập nhau vậy.

- nhà em gọn thật đó, anh chưa thấy đứa con trai nào ở riêng mà ngăn nắp giống như em luôn đó_ anh không khỏi cảm thán.

- do mẹ em hay qua kiểm tra lắm nếu nhà mà bừa chắc mẹ chửi em mòn tai luôn quá.

- à em đang làm gì vậy cần anh phụ gì không_ Poon đi theo hắn vào bếp thấy xung quanh ngổn ngang đồ.

- em làm bánh brownie, anh có thể giúp em bào nhỏ choco ra không.

- được chứ_ anh vui vẻ nhận lấy thanh chocolate.

Cả 2 vui vẻ làm bánh rồi đồ ăn, lần đầu vào bếp anh có hơi lóng ngóng nhưng hắn rất tận tâm chỉ anh làm, tiếng cười đùa rồi chọc ghẹo nhau làm căn bếp trở nên ấm áp hơn. Quần quật trong bếp gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ, anh cũng cầm trên tay 2 đĩa mì spaghetti ra bàn, còn bánh thì để trong tủ lạnh chờ ăn tối xong sẽ lấy ra ăn sau.

- anh giúp em dọn bàn 1 chút nha, em phải vào nhà vệ sinh cái_ hắn đưa anh muỗng nĩa.

- 👌👌👌

Trong lúc đợi Marc ra ăn, anh thấy cửa phòng ngủ đang được hé mở, biết tò mò là không đúng, nhưng từ khe hở từ cửa phòng hắt ra ánh sáng đỏ mờ ảo làm thôi thúc sự tò mò của anh. Người ta nói đúng thật sự tò mò có thể giết chết một con mèo. Và nó thật sự sắp giết chết anh.

Anh rón rén đẩy cửa bước vào, cánh cửa vừa được mở ra anh đã suýt nữa là hét toáng lên có khi là ngất tại chỗ. Trong phòng chỉ có một cái giường đơn và một cái bàn với mấy thiết bị giống như dùng để rửa ảnh, nhưng điều khiến anh sợ hãi là xung quanh căn phòng được treo toàn là hình của anh, dưới mỗi tấm hình còn để cả ngày tháng bắt đầu từ khi anh học cấp 3 được treo theo một thứ tự nhất định. Và độ biến thái của nó cũng tăng dần theo thời gian, từ hình anh đi chơi với bạn đến hình anh nắm tay ôm ấp với người yêu còn có cả hình anh thay đồ trước hội thao của trường.

Poon run hết cả chân, bây giờ trong não anh chỉ hiện lên dòng chữ chạy đi, chạy khỏi cái nơi quái quỷ này đi, làm theo lý trí anh chuẩn bị quay đầu bỏ chạy thì nghe một tiếng cạch ở sau lưng làm cả người anh lạnh toát. Marc đã vào phòng từ lúc nào, hắn đưa tay đóng cánh cửa phía sau lưng lại không quên khóa chốt nó.

- p'Poon à sao anh lại vào đây vậy chứ_ hắn vẫn nở trên môi nụ cười mà bây giờ anh nhìn cảm thấy rợn người vl

- bị anh phát hiện mất rồi em định ăn xong mới cho anh xem mà, vậy là tối nay không thể ăn tối cùng anh được rồi_ hắn thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, bước dần về phía anh.

- má đồ thần kinh này tôi cấm cậu bước lại đây đó_ Poon theo phản xạ của cơ thể tự động lùi lại vài bước.

- sao anh lại nói chuyện nghe xa lạ vậy không phải chúng ta rất thân sao_ hắn lại cười nhìn càng lúc càng điên loạn hơn.

- anh thấy em chụp đẹp không, cơ thể anh trong hình đúng là đẹp thật đấy, nhưng em muốn thấy trực tiếp hơn, còn muốn được chạm vào nữa, chắc sẽ rất mềm nhỉ.

- đồ biến thái cậu dám theo dõi tôi, còn dám có suy nghĩ đồi bại, cậu mà lại đây là tôi đánh chết cậu đó_ anh lùi càng nhanh hơn, nét mặt đã sợ tới cực độ.

Marc không nói nhiều chỉ cười rồi chụp lấy hai tay anh ấn mạnh xuống cái giường nhỏ ở giữa phòng. Cổ tay anh bị hắn kìm chặt ở đầu giường

- thả tôi ra tôi la lên bây giờ, đồ điên này bỏ tay cậu ra nhanh_ anh la hét vùng vẫy kịch liệt cố gắng kéo tay ra khỏi tay hắn.

- ha anh cứ la thoải mái phòng này em đặc biệt làm cách âm để cho anh la đó, cơ thể anh đúng là mềm mại thật đấy sờ thích quá đi_ Marc thong thả nói tay hắn thì đã lướt lên da thịt anh.

- anh thơm thật đó, ngoan mở miệng ra nào đừng bậm chặt như thế chứ_ hắn hít một hơi bên cổ anh, rồi lại dời lên đôi môi xinh kia.

Tay hắn dùng sức xé toạc áo sơ mi của anh ra, tiếng cúc áo rơi lợp  đợp trên sàng gỗ làm anh sởn hết da gà, nước mắt không tự chủ được mà rơi trên gò má anh.

- nào anh đừng khóc mà em sẽ sót lắm_ nói vậy thôi chứ tay hắn vẫn đang nhanh chóng gỡ thắt lưng rồi đến quần của anh ra.

Dù có phần tuyệt vọng nhưng anh vẫn cố gắng canh lúc hắn lơi tay để tự cởi quần áo mình mà dùng sức đạp mạnh vào bụng hắn một cái. Thấy hắn lảo đảo Poon nhanh chóng ngồi dậy chuẩn bị chạy thì lại bị Marc quật ngược lại xuống giường. Nắm chặt cổ tay anh, dùng sợi dây đã được buột sẳn ở đầu giường mà trối chặt tay anh lại.

- p'Poon không ngoan em đã muốn từ từ với anh rồi nhưng chắc anh thích bạo lực nhỉ_ Marc cau mày khó chịu.

Marc không còn nhẹ nhàng nữa, hắn lao thẳng vào cổ anh mà cắt mút, hệt như chó tìm thấy xương.

- đồ điên này mau bỏ tôi ra áhh bỏ ra ưmm.

Hắn không quan tâm mà vẫn cứ chắt mạnh vào cổ và ngực anh.

- chắc phải chụp lại làm kỉ niệm quá, đẹp đến vậy mà_ hắn cười khoái trá nhìn anh đã tái hết mặt mày.

- hứ đừng mà Marc à đừng chụp mà tôi xin cậu đó_ anh lắc đầu liên tục khi thấy hắn đã cầm máy chụp hình lên.

- đừng lo mà em sẽ không để ai thấy hình ảnh xinh đẹp này đâu_ tay hắn vẫn bấm máy lia lịa.

- anh đúng là đẹp thật đó cười lên nào cái nào quay mặt qua đây nào_ Marc điên loạn vừa cười vừa bấm máy chụp hình, chụp đủ hình liền vứt cái máy qua một bên.

- em vẫn chưa làm gì anh mà sao đã khóc tới vậy rồi, bé ngoan không nên khóc như chứ_ hắn nắm lấy cầm anh cuối xuống hôn ngấu nghiến lên môi anh.

Poon cũng đã buông xuôi không chống cự nữa, anh để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hai hàng nước mắt vẫn thi nhau mà chảy dài trên gò má anh, chưa bao giờ anh thấy tuổi nhục đến vậy. Marc vẫn điên cuồng cắn xé cơ thể anh, không một tất da thịt nào trên người anh mà không có dấu vết của hắn để lại.

Hắn rất thỏa mãn nhìn thành phẩm của mình, lại là cái nụ cười điên dại đó. Marc lúc này nắm lấy bắp chân anh mà gát lên vai, tay lâm lâm con cặc bự của mình mà đâm thẳng vào trong anh. Hành động bất ngờ làm anh thét lên một tiếng muốn xé rách dây thanh quản. Hắn giữ đúng lời hứa không từ tưd với anh nữa mà thẳng thừng đâm lút cán vào trong.

- ah~ p'Poon à bên trong anh ấm thật đó, nó còn mút chặt lấy em nữa chứ_ Marc thở ra một hơi thoải mái lại nhấp thêm một cái vào trong anh.

- hứ~ Marc à ưm..nh..nhẹ lại chút đi m~ mà_ tay anh bấu chặt vào nhau đến rướm cả máu.

- Poon à anh nhìn nè con cặc của em đâm tới bụng anh rồi nè_ hắn thích thú nhìn "người anh em" của mình nhô lên một phần ở bụng anh.  Tàn ác mà ấn mạnh xuống một cái.

- ahh~ đừng ấ..ưm đừng ấn mà.

Cứ thế Marc cứ đâm liên tục vào trong anh cú nào cũng mạnh cũng lút cán thiếu điều muốn nhét luôn cả hai viên bi vào trong. Quằn được một lúc sau 3 lần bắn của anh hắn mới chịu xuất vào trong người anh, tinh dịch vừa nhiều vừa đặc khiến lỗ nhỏ không chứa đủ mà bị tràng ra hết bên ngoài. Poon nằm thở không ra muốn không ra hơi, cơ thể anh đã rệu rã, đau nhức, tính là sẽ nắm mắt ngủ nhưng lại bị cơn đau từ dưới kéo cho tỉnh giấc.

- hứ~ đừng mà tôi mệt lắm rồi.

- mới có một lần thôi mà cặc của em còn chưa xuống nữa, nếu anh mệt cứ nằm nghỉ đi để em tự lo được rồi_ nói xong hắn lại đâm liên tiếp vào người anh.

Poon bị hắn lật qua lại cả một đêm, những lúc anh muốn ngủ đều bị hắn đâm mạnh vào bắt anh phải thức, bắt anh phải ghi nhớ hết những việc đã xảy ra. Đến khi sức chịu đựng tới giới hạn, anh đã ngất tại chỗ mặc cho hắn muốn làm gì làm.

Khi đã giải tỏa được cơn nứng tình của mình, Marc mới bế anh đi vệ sinh sạch sẽ rồi ôm anh qua phòng khác để ngủ.

Dù bị đè đến gần sáng nhưng Poon vẫn thức dậy lúc 7h đúng theo đồng hồ sinh học của mình. Mở mắt nhìn quanh anh không còn ở trong căn phòng đỏ lờm tối qua nữa, căn phòng này có phần sáng sủa và gọn gàng hơn. Nhưng Poon không quan tâm điều đó cái anh quan tâm là cả cơ thể anh chỗ nào cũng đau nhức đặt biệt là phần hông. Quay mặt qua thì thấy hắn vẫn đang ngủ say, tay thì ôm chặt lấy eo anh. Nhìn thấy khuôn mặt đó Poon chỉ thấy ghê tởm và muốn tẩn cho hắn một trận nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là phải ra khỏi cái nhà này cái.

Anh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể gỡ tay Marc ra rồi lại rón rén xuống giường, nén lại cơn đau mà vọt thẳng ra cửa, lấy điện thoại và ví tiền để trên bàn anh nhanh chống chạy ra chỗ cửa. Nhưng đã là kíp nạn thì nó cũng sẽ lũ lượt kéo tới với anh, Poon không biết mở khóa cửa. Cửa nhà của hắn được khóa bằng vân tay và mật khẩu nên giờ anh cũng chỉ đứng chết trân ở đó. Đang suy nghĩ có nên phá cửa không thì cái giọng nói ám ảnh đó lại phát lên sau lưng anh.

- sau anh không mở cửa đi, mở cửa cái là thoát được khỏi em rồi_ hắn khoanh tay dựa tường, nhìn anh như nhìn một con mèo nhỏ đáng thương.

- à mà sao mở được chứ, em cố tình thay khóa để dành cho anh mà.

Poon co rúm cả người lại nép vào góc cửa, đôi mắt thì hoảng loạn nhìn người trước mặt đang tiến về phía mình.

- anh đúng là không ngoan chút nào, chưa gì đã muốn chạy khỏi em hư như vậy thì phải phạt mới được.

Marc tiến nhanh tới vác thẳng anh lên vai mà trở về phòng. Từ trong phòng ngủ vọng ra những tiếng la hét, rên rỉ, khóc lóc, van xin hòa với những âm thanh đó là tiếng cười khoái chí có phần điên loạn. Tạo thành những thứ âm thanh hỗn tạp ám muội, tát thẳng vào màng nhĩ của những ai có thể nghe thấy được.

_________________________________

warning: truyện có yếu tố 🔞, cân nhắc trước khi đọc 🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro