Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám tang Ánh Hân được đưa về trang trại tổ chức với những vòng hoa hồng trắng muốt, trắng tinh khiết như gương mặt im lìm lạnh giá của nàng.
Còn Thanh Tùng, chàng ôm lấy linh cữu của nàng không rời, môi chàng mấp máy gọi tên người yêu như một kẻ mất trí. Ai nhìn vào đều cũng phải rơi lệ, khuyên giải thế nào chàng cũng bỏ ngoài tai.

Và từ đó, chàng không hề rời khỏi nàng, ngày này sang ngày khác chàng vẫn ngồi im lìm bên mộ nàng, nỗi đau ấy không thể vơi đi, Thanh Tùng như một kẻ mất trí, chỉ biết kêu tên nàng trong nỗi đau tột cùng. Tình yêu ấy quá lớn, tình yêu ấy đã trở nên bất diệt trong lòng chàng. Cha mẹ chàng đã nhiều lúc đừng ra khuyên ngăn nhưng đều nhận lại sự lạnh nhạt của chàng.

 Phải rồi!

Chính họ là người đã chia rẽ tình yêu của chàng cơ mà!

 Họ chính là người đã đuổi nàng ra khỏi nhà, dồn nàng vào bước đường cùng cơ mà!

 Trang trại phồn vinh ngày nào giờ đây chìm trong ảm đạm u uất.

Rồi một ngày cuối đông, vì kiệt sức và cũng vì quá đau khổ Thanh Tùng đã gục ngã trút hơi thở sau cùng trên giường. Dù biết mình sắp qua đời, Thanh Tùng vẫn ôm khư khư di ảnh của Ánh Hân. Đến cuối cuộc đời, chàng thực sự vẫn không oán hận gì cha mẹ mình. Họ cũng chỉ là muốn tốt cho chàng, mong muốn chàng đi theo con đường tốt nhất.

 Nhưng cái 'tôi' của hai người họ quá lớn!

 Chỉ biết muốn con trai mình đi con đường tốt nhất trong tương lai mà quên đi cảm nhận của chàng!

 Chàng cũng là con người mà... cũng chỉ muốn thành công và có một mái ấm gia đình đơn giản với người chàng yêu...

Thế là đủ mãn nguyện lắm rồi!

  Di chúc sau cùng chàng chỉ muốn được chôn chung cùng nàng. Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân lại trở về nơi trang trại, nơi đây chỉ còn lại đôi vợ chồng già hiu quạnh. Ai cũng tiếc thương cho mối tình của Thanh Tùng và Ánh Hân.

Một buổi sáng đẹp trời sau khi thức dậy, người ta bỗng chợt nhìn thấy trên mộ hai người xuất hiện một nhánh hoa màu tím vươn cao trong gió. Một màu tím ngát thắm sắc cả khu vườn, cành khẳng khiu nhưng vẫn vững vàng trước gió, vươn cao mạnh mẽ như tình yêu bất diệt của Thanh Tùng và Ánh Hân.

Người ta tiếc thương cho cô gái nết na hiền dịu, tiếc thương cho một mối tình ngang trái chung thuỷ ấy bèn đặt tên cho loài hoa ấy là Violet - loài hoa mang màu tím của sự thủy chung nhưng lại ám chỉ số phận tình yêu của người con gái bạc mệnh!

 " Ánh Hân à! Nàng vẫn chờ ta đúng chứ? Ta lên gặp nàng rồi đây! Trần gian đầy rẫy những đau khổ kia thật đúng không dành cho chúng ta. Ánh Hân! Nàng đâu rồi? Đừng bỏ ta lại một mình..."
                                                                                                                                          #Violet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro