4. Đông Lỡ Hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ôi mùa đông, cái mùa lỡ hẹn
Lòng nghẹn ngào mong hình bóng cũ
Nhưng đâu rồi, người mãi không về
Em não nề, tình không trọn vẹn "
                     Bốn Mùa - TFS - ebes1ofjk

Lại là mùa đông, mùa đau thương một lần nữa cuốn lấy em, một lần nữa đóng băng cõi lòng em. Cõi lòng mà Thái Hanh dành cả hai mùa yêu để chữa lành và cũng chính anh, chính Thái Hanh đã lỡ hẹn. Làm nó trở nên lạnh lẽo thiếu hơi ấm hơn trước.

Sao anh nói sẽ sớm về với em, về ôm em như ngày xuân, yêu em như ngày hạ. Thu cùng em đợi anh, thu cùng em nhớ anh. Thu đã thay anh ôm em rồi, nhưng mà thu qua rồi anh ơi, không còn mùa thu cũng chẳng có anh. Vậy ai sẽ ôm em, ai sưởi ấm em qua mùa đông rét buốt này hả anh ơi ?

" Hỡi em Quốc dấu yêu, anh có lỗi với em, anh thất tín với em, anh lỡ hẹn với em rồi. Xin em hãy tha thứ cho anh, xin dấu yêu đừng lo, anh sẽ không rời đi như mùa thu, không thay lòng như cây thay lá. Xin em, xin em hãy tin tôi lần này. Thái Hanh tôi sẽ trời về với em, ôm em như thuở trước. Tôi yêu em, Quốc dấu yêu ! "

Bức thư đến tay em cũng đã lạnh cống, những lời yêu trong đấy là chút hơi ấm là chút tin yêu sưởi ấm an ủi em. Tay em run run, mắt phủ một lớp sương mỏng, cố gắng viết nắn nót từng chữ hồi âm cho anh.

" Em tin anh, em luôn tin anh, em tin rằng anh sẽ không đổi thay. Nhưng anh ơi em sợ, em sợ rằng thời gian sẽ làm anh quên mất. Đông lạnh lắm anh ơi, về với em đi anh ơi. Quốc yêu anh lắm, Quốc nhớ anh lắm, hỡi Thái Hanh dấu yêu !

Sau khi viết xong, nhìn lại nó một lần chẳng có gì ngoài lời yêu em dành cho anh và những tuyết lẹ thấm đẫm. Mong anh về cùng em đón nắng xuân, đón màu đầu ta gặp gỡ.

Đôi mắt trong trẻo, tròn xoe luôn cười, luôn có bóng hình anh trong đó nay còn đâu. Đọng lại trong đôi mắt ấy giờ đây là những tuyết lệ, những nỗi nhớ nỗi buồn. Thiếu đi hình bóng Thái Hanh đôi mắt trong cô đơn, u buồn đến lạ.

Mỗi sáng mở đôi mắt mệt nhoài, ánh mắt mong chờ anh về nhìn ra cánh cửa đóng kín yên ắng. Chỉ mong sao khi mở mắt thấy anh kề bên ôm em vào lòng, thủ thĩ tỉ tê những lời mà cả hai từng nói trước đây. Nhưng đâu rồi, Thái Hanh ơi ! đông sắp tàn sao anh mãi không về ? có lẽ nào anh quên em sao ?

Xuân mang anh đến, hạ cùng anh yêu em, thu cùng em đợi anh, đông cùng anh lỡ hẹn với em.

30/12, ngày đông cuối. Anh về !

Dưới ánh nắng yếu ớt, dưới những bông hoa tuyết rơi trắng đôi vai gầy. Em đưa đôi mắt u buồn nhìn qua ô cửa sổ. Chợt đôi mắt em sáng rực, hình bóng quen thuộc được em thu vào tầm mắt. Chính là hình bóng mà em ngày đêm nhớ nhung mong ngóng.

" Có phải anh về với em rồi không ? Thái Hanh của em về rồi, ôi Thái Hanh dấu yêu anh thật sự đã về ! "

Mặc kệ cái lạnh thấu xương, em đẩy cửa lao ra ngoài. Đôi môi khô khốc của em mấp mái nở nụ cười. Ánh nắng mắt u sầu hai mùa qua đã được lấp đầy bởi niềm vui và bóng hình ấy. Chạy về phía anh, em không cầm được nhưng tuyết lệ nơi khóe mắt. Thật sự Quốc em rất vui, vui đến quên mất cái buốt rét bên ngoài, mắt khóc môi cười chạy ào đến anh.

Khi thấy em chạy nhanh về phía mình, Thái Hanh vui mừng nhưng lại xót xa vô cùng. Bỏ chiếc cặp da trên tay, anh cũng chạy nhanh đến em. Ôm lấy em nhắc bỏng em lên, hôn lên đôi môi vì mùa đông mà khô khan đến nứt nẻ thiếu đi sắc hồng vốn có. Em ôm cổ anh, hôn khắp mặt anh cho thỏa nỗi nhớ rồi lại rút vào hõm cổ anh mà khóc nấc. Đôi vai gầy của anh chốc lát đã ướt đẫm tuyết lệ uất ức nhưng đầy hạnh phúc.

Xuân đưa anh đến, xuân mang anh về !

" Đừng khóc nữa dấu yêu ơi, nhìn em như vậy tôi xót biết bao. Đã để em chịu nhiều uất ức, ủy khuất rồi, phải để em chịu cái đổi thay của mùa thu cái lạnh giá của mùa đông rồi. Anh thật sự có lỗi với em, xin em ngàn vạn lần xin lỗi em. Dấu yêu của tôi ! "

" Không, anh không cần xin lỗi gì cả. Em tin anh mà, em tin anh về với em mà. Chỉ cần anh về, chỉ cần có anh bên cạnh bao nhiêu ấm ức em cũng chịu. Chỉ mong anh đừng rời đi nữa, được không Thái Hanh ơi !? "

" Được, sẽ không đi nữa không rời em nữa. Anh sẽ bên em đến hết nữa đời sau. Tôi yêu em nhiều lắm, Quốc dấu yêu của tôi "

Anh không thể kiềm chế được, áp mặt vào cổ em ào lên như một đứa trẻ phạm lỗi. Em hoảng cả lên, vội vàng đưa đôi bay bé xinh vỗ vỗ liên tục lên tấm lưng rộng của anh. Bé thỏ nhỏ lúc nảy vẫn còn mít ướt giờ lại hết lời an ủi, vỗ về anh gấu lớn đang khóc như mưa trên vai em.

" Anh ơi đừng khóc nữa. Mọi chuyện không sao nữa mà, anh khóc như thế em đau lắm anh ơi. "

" Anh xin lỗi, anh không khóc nữa, không để em đau nữa, moaz moaz... "

Thái Hanh và Chính Quốc thật sự rất yêu nhau, cùng nhau cười cùng nhau khóc và cả hai sẽ cùng nhau nắm tay đi hết đời sau. Họ chính là định mệnh của nhau.

Thái Hanh yêu Quốc lắm, Quốc cũng yêu anh Hanh nhiều lắm. Anh là người nguyện ý chữa lành vết thương lòng cho em, để em có thể yêu và được yêu như lúc này. Có anh bên đời là điều tuyệt với nhất mà cả một đời này em không hối tiếc. Còn đối với anh, em bây giờ đã là một phần không thể thiếu của trái tim, em giờ đây là dòng máu chảy khắp người anh. Có em bên đời là điều mà một người tầm thường như anh không thể nghĩ tới, cả đời này anh mãn nguyện vì đã yêu và được yêu em.

Tôi yêu em, Chính Quốc dấu yêu ♡
Em yêu anh, Thái Hanh dấu yêu ♡

                           -Hoàn-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro