Chương 10:Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đứng trên ban công phòng, nên đã nhìn thấy tất cả, và nghe được hết những lời cậu nói với anh. Hai mắt cô sáng rỡ, trước khi gả anh trai đi, mình phải thử cậu ta xem có thật lòng không mới được! cô nghĩ thầm rồi bày ra kế hoạch thử cậu.

_______________

Sáng hôm sau.

Điền Chính Quốc thức dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi sang phòng gọi cô dậy, hôm nay, cô sẽ chuyển vào trường học, mọi thủ tục đã được ba anh hoàn thành với hiệu trưởng cả rồi, hôm nay cô chỉ việc lên nhận lớp rồi vào học thôi.

Hai người đi ra cổng, cô nhìn thấy Kim Thái Hanh ở phía bên kia, đang nhìn hai người thì cô bắt đầu thực hiện kế hoạch mà cô đã thức trắng để nghĩ ra.

"Anh ơi, xong chưa, mình đi thôi." Cô chạy lại ôm cánh tay của anh mà lắc, làm ra điệu bộ làm nũng với anh.

Anh nhìn cô thoáng ngạc nhiên, hỏi:

"Hôm nay ai nhập em hay sao mà lại nũng nịu như vậy chứ?" Anh cười, rồi đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô.

"Aiya, sao lại búng em chứ? Đau chết em rồi!" Cô đưa tay lên xoa trán rồi phụng phịu nhìn anh, ủy khuất nói.

Kim Thái Hanh đứng bên kia đã trông thấy tất cả, nét mặt có chút buồn bực đi lại phía anh, dùng lực kéo anh đi trước, bỏ lại cô ở đó. Còn cô, cô không những không bực, mà còn nở nụ cười đen tối nhất có thể, rồi bám theo sau hai người.

Tay anh bị Thái Hanh nắm chặt nên có chút đau, anh giật tay mình ra, nhìn cậu ai oán nói:

"Cậu bị gì vậy chứ? Nắm chặt như vậy, đau chết tôi rồi!" Cậu nhìn anh, rồi nhìn nơi vừa bị mình nắm chặt đến đỏ ửng, có chút xót xa.

"Em xin lỗi, em chỉ là không kiềm nén được mà thôi, anh có đau lắm không? Đưa em xem." Cậu cúi đầu nói, rồi cầm tay anh lên xem. Cậu tự trách bản thân mình, tại sao mình lại tức giận, rồi lại làm anh đau chứ? Nhưng mà biết làm sao bình tĩnh được khi thấy anh tiếp xúc thân mật với người khác chứ?.

"Đau chứ, đau chết tôi rồi đây này!" Anh ủy khuất, trách móc cậu, rồi đột nhiên nhận ra điểm kì lạ, nên hỏi cậu:

"Bộ cậu đã nhìn thấy tôi và Tiểu Đình trước cổng rồi sao? Cậu ghen??" Anh nghiêng mặt nhìn cậu dò xét biểu tình, nhưng chả thấy được gì.

"Đúng vậy, em là đang ghen đó! Cô ta là ai mà lại ôm ấp anh như vậy?" Giọng cậu nhẹ nhàng vang lên, nghe thì có vẻ dịu dàng, nhưng nó lại có thể khiến người ta nổi gai ốc.

"Em bị ngốc à?! Con bé là em ruột của anh, nhỏ hơn anh một tuổi, bằng tuổi em, tên Điền Vũ Đình, lúc nãy con bé làm vậy có lẽ là do con bé muốn chọc anh thôi, không có gì đâu." Anh nghe cậu nói thì bật cười, cậu nhóc này khi ghen đáng yêu thật đấy, anh nghĩ thầm.

"Thật?" Cậu nghi ngờ hỏi.

"Thật!" Anh nghiêm túc trả lời.

"Vậy là được rồi!" Cậu thở phào nhẹ nhõm, không có gì là được rồi.

"Mà nè, khi em ghen lên trông đáng yêu thật nha! Mất hết cả hình tượng nam thần băng lãnh trong truyền thuyết rồi!" Anh hướng nhìn cậu, nở nụ cười tươi, rồi nói.

"Hình tượng? Ở trước mặt anh, em không cần nó nữa!" Cậu cười nhẹ nói với anh, gì chứ, mấy cái hình tượng này, cậu đâu có cần, trước mặt anh thì lại càng không!.

Điền Vũ Đình đứng phía sau nói lớn:

"Hai người định thả hường đến bao giờ vậy hả? Sắp trễ học rồi đó!" Nghe giọng cô, anh giật mình. Từ nãy giờ anh lo nói chuyện với Thái Hanh mà quên mất có sự hiện diện của cô ở đây, anh vội rụt tay lại, đi đến chổ cô nói:

"Anh xin lỗi, anh quên mất là đang đi học, mau đi thôi Đình Đình, Thái Hanh."

Cả ba người cùng đi đến trường, họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, mà không đúng, chỉ có hai người nói chuyện với nhau thôi, Điền Vũ Đình chỉ đi làm bóng đèn, cô đâu có nói lời nào! Giữa một khung cảnh, trời xanh, mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, bên lề đường là một cảnh hường phấn, tim hồng bay tứ phía, bên cạnh là bóng đèn siêu sáng đang toả hết công suất. Đi được một lúc, cuối cùng cả ba cũng đã đến trường.
.
.
.
.

End chap 10




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro