Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Hanh trở vào phòng bệnh, tiếp tục công cuộc chăm sóc anh. Người ngoài nhìn vào luôn thấy ghen tị với anh vì được người yêu sủng đến tận trời. Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc được xuất viện, Kim Thái Hanh lái xe đưa anh và Điền Vũ Đình về nhà. Để mừng cho anh vượt qua được kiếp nạn này, Phạm Tỷ quyết định nấu một bữa ăn lớn để mọi người cùng ăn, và đương nhiên, Kim Thái Hanh cũng được tham gia.

Buổi tối hôm đó, họ ngồi bên nhau rất vui vẻ thưởng thức món ăn do Phạm Tỷ làm. Kim Thái Hanh thì gắp đồ ăn cho Điền Chính Quốc rồi ngắm anh ăn, bên kia Quách Tuấn Hào và Phạm Vi cũng không khác gì, làm Điền Vũ Đình ngồi ở giữa ăn cơm chang nước mắt, thật không biết thương xót cho cẩu độc thân mà.

__________________

Ngay lúc này tại một khu rừng vắng vẻ nào đó.

Có một đám người, trong đó, có hai người phụ nữ, một già một trẻ, người trẻ kia không ai khác chính là Dương Linh Chi, còn người phụ nữ kia, thoạt nhìn đã ngoài 40, nhưng ăn mặc lại thiếu vải, bà ta nhìn chòng chọc vào hai người đàn ông đang quỳ trước mặt, hai người đó chính là người đã bắt cóc Điền Chính Quốc ngày trước.

Trong màn đêm tĩnh lặng, bà ta cất giọng mình lên nói:

"Hừ, chỉ có một tên nhóc mà cũng không giải quyết được, đúng là vô dụng!" Ngừng một chút, nhìn hai con người đang run dưới đất kia, bà ta nói tiếp:

"Giờ này thì chắc thằng nhóc kia* đã điều tra ra được rồi nhỉ?" (*Ý chỉ Kim Thái Hanh

"Cái....cái gì?....Thái Hanh điều tra ra được rồi sao.... Vậy....phải làm sao đây...." Dương Linh Chi nghe thấy liền run hết người.

"Con không cần lo, ta sẽ xử lý triệt để." Nói rồi hất mắt về phía mấy tên thuộc hạ phía sau ra lệnh, nhận được lệnh, bọn họ liền đi đến xử lý hai người đàn ông kia, còn bà ta và Dương Linh Chi thì trở vào xe.

"Con không phải lo, lần này thất bại thì còn lần sau, chúng ta còn nhiều thời gian để xử lý tên nhóc đó mà."

"Vậy con phải nhờ đến người rồi, mẹ yêu quí."

_________________

"Reng...reng...reng..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức con người đang ôm người kia ngủ say sưa. Đúng vậy, tối hôm qua, sau khi ăn xong, có ai đó đã mè nheo, nũng nịu không chịu về nhà, anh cũng hết cách với cậu nhóc này, đành cho cậu ngủ lại.

Nhưng lo sợ cậu nhóc nhà mình làm gì bậy bạ, nên đã đặt gối ở giữa, không cho cậu qua. Cậu nói:

"Anh, em sợ tối..."

Nghe vậy thì biết làm gì, đành lấy cái gối kia ra, để cho cậu ôm ngủ.

Trở về hiện tại.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại, nhìn dãy số rồi nhìn người đang còn ngủ kia, hạ xuống một nụ hôn lên trán rồi vào phòng vệ sinh nghe máy.

[Cậu chủ, tôi đã tìm được người kia rồi, nhưng....]

[Nhưng?]

[Vào sáng sớm hôm nay, có một người đã phát hiện ra hai xác chết ở khu rừng phía tây ngoại ô, theo tôi tìm hiểu được thì, họ đã bị đánh nhiều gây thương tích nặng, có vết va đập trên đầu, làm tích tụ máu bầm dẫn đến tử vong. Dù mặt đã bị biến dạng, nhưng vẫn nhận ra đó chính là hai người mà cậu cần tìm.]

[Xem ra ta đã chậm một bước rồi! Mau điều tra xem ai đã làm chuyện đó! Xong việc tôi sẽ cho anh thời gian về quê thăm gia đình.]

[Được, tôi sẽ cố gắng, cảm ơn cậu chủ.]

Cúp máy cậu nhìn vào gương cười giễu nhỏ giọng nói.

"Đúng là đối thủ đáng gờm, nhưng cứ đợi đó đi, tôi sẽ bắt các người trả giá!"

_______

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Kim Thái Hanh ra ngoài thì thấy người kia vẫn đang còn ngủ, nhìn đồng hồ đã hơn 10h sáng, cậu tiến lại gần khẽ gọi anh dậy.

"Anh ơi, mau tỉnh, đã hơn 10h rồi, đừng ngủ nữa." Khẽ lay anh, nhưng anh chỉ chép chép miệng vài cái, môi chu lên, rồi xoay sang bên kia ngủ tiếp. Đi sang bên kia gọi anh thêm lần nữa.

"Anh ơi anh, mau dậy đi trễ rồi, mặt trời chiếu đến mông rồi đó. Anh ơi~ anh à~ mau thức đi mà~ anh ơii~" Thấy lay dậy không có hiệu lực đành đưa miệng lên gần tai anh nói. Đúng như mong muốn, sau khi nghe Kim Thái Hanh nói, cả người Điền Chính Quốc khẽ run lên, tai cũng chuyển sang hồng nhạt, nói:

"Hổ con~ cho anh ngủ thêm xíu đi mà~ anh thực sự buồn ngủ lắm~"

"Chỉ một chút thôi đó." Nói rồi lại nằm xuống ôm anh, Điền Chính Quốc rút vào lồng ngực cậu, vòng tay ra sau ôm cậu, được một hồi, Kim Thái Hanh cũng ngủ quên mất.

Lần kế tiếp tỉnh dậy, đã là 11h30, hai người đã thức cùng lúc, vào vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Phạm Vi nhìn thấy cả hai bước xuống, liền nói:

"Hai em dậy trễ như vậy, xuống đây ăn trưa luôn đi, giờ chị phải lên công ty đưa thức ăn cho Tuấn Hào và giải quyết ít việc. À mà Vũ Đình con bé đã đi chơi rồi, không cần quan tâm đến nó đâu. Rồi chị trả lại không gian riêng cho hai đứa đó, chị đi đây."

"Tạm biệt chị" Hai người đồng thanh nói.

Hai người ngồi xuống bàn,vừa ăn trưa vừa nói chuyện cười đùa. Xong xuôi, Kim Thái Hanh vẫn không chịu về mà cứ tiếp tục đóng đô ở nhà anh, hai người cùng xem phim, cùng nói chuyện, cùng chơi game cho đến hết ngày.
.
.
.
.
.

End chap 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro