Chương 25: Quốc ca !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một ngày đẹp trời, hai người như thường lệ, cùng đến trường, cùng ăn trưa ở căn tin, cùng về nhà.

Trong cả quá trình đó, hai người họ hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của Điền Vũ Đình khiến cô nàng tuổi thân muốn chết, đành đi tìm Thư Nhiễm để an ủi tâm hồn. Nhưng trớ trêu thay, Thư Nhiễm lại có người yêu, hai người họ trước mặt Vũ Đình mà ngọt ngào, làm cô tức muốn chết, hết anh trai đến bạn thân, cứ thay phiên thả cẩu lương như vậy, là muốn dìm chết con cẩu độc thân này sao? Điền Vũ Đình nghĩ, cô ôm một bụng ủy khuất, mà ngồi một mình.

_______________

Giờ ra về, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đợi Điền Vũ Đình cùng về, đợi được vài phút, cô nàng chạy ra nói:

"Anh, anh với anh rể về trước đi, em còn có việc, sẽ về trễ, vậy nhé, tạm biệt hai người!" Cô nói liên tục, chưa để anh kịp phản ứng đã chạy đi mất. Điền Chính Quốc thấy vậy cũng chẳng nói gì, rồi sánh vai về cùng cậu.

Đến nơi, hai người ai về nhà nấy, trước khi vào nhà, Kim Thái Hanh còn hôn trộm anh một cái rồi chạy đi mất, làm anh còn đứng một chổ chưa kịp định hình. Hôm nay là ngày gì mà sao ai cũng chạy trước khi mình định hình thế? Điền Chính Quốc nghĩ rồi trở vào nhà.

_______________

Tối hôm đó, lúc Điền Vũ Đình về cũng đã gần 7h, Điền Chính Quốc gọi cô lại truy hỏi, truy được một lúc lâu cô mới chịu nói:

"Cái đó.... Có đàn anh trong trường muốn mời em tham gia đội kịch, nên em đi tập kịch cùng họ."

Điền Chính Quốc đỡ trán nói:

"Sao lại không nói sớm, muốn đi đâu thì nhớ nói một tiếng, đừng như lúc chiều, em không nói đi đâu, anh còn tưởng em bị gì, lo muốn chết đây này!"

"Anh, em xin lỗi mà, tại gấp quá nên em mới nói vậy, anh đừng giận em nha nha nha."

"Anh không có giận, mau buông tay đi. À em ăn chưa?" Điền Chính Quốc nhìn cô em gái của mình đang nũng nịu mà cười cười.

"Em đang đói lắm luôn nè~" Được nước làm tới, Điền Vũ Đình cứ thế giữ tay anh mà làm nũng.

"Để anh vào làm đồ ăn cho em,mau buông tay anh ra nào."

"Dạ!"

Điền Chính Quốc làm vài món đơn giản nhưng không kém phần bắt mắt, dù sinh ra trong gia đình đầy đủ điều kiện, nhưng những công việc nhỏ nhặt này không làm khó được anh đâu.

Điền Vũ Đình ăn xong, liền dọn bát đi rửa, rồi lên phòng đánh một giấc. Điền Chính Quốc đành lắc đầu cười.

Anh ra phòng khách định xem phim thì bỗng dưng, đèn điện trong nhà tắt sạch, tối om. Anh đứng dậy lọ mọ đi tìm điện thoại, cả buổi trời mới tìm được điện thoại, bật đèn flash lên, anh cảm thấy như mình quên thứ đó, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, Kim Thái Hanh của anh sợ tối!

Chạy sang nhà Thái Hanh, thấy cửa nhà cậu không hề đóng, khiến anh thấy lo lắng hơn. Tay cầm điện thoại đi đến trước phòng Thái Hanh, Điền Chính Quốc thấy có người đang đứng trước cửa phòng mà gõ, người kia có vẻ cảm nhận được có người đến gần liền quay đầu lại nhìn.

"Cậu là ai?" Hai người cùng đồng thanh nói.

"Tôi là người nhà/quen của em ấy" Hai người lại đồng thanh một lần nữa. Nhưng chợt nhớ ra con người đang trong kia, hai người tiến lại gần cánh cửa, người đàn ông kia gõ cửa, còn anh đưa tay tìm chìa khóa trong túi, lúc trước để đề phòng trường hợp như vậy, anh đã bảo Thái Hanh đưa chìa khoá cho anh.

Người kia thấy anh có chìa khoá phòng thì ngạc nhiên nhìn, cho đến khi cửa mở ra mới thôi. Điền Chính Quốc rọi đèn và chạy thẳng đến góc tường, nơi mà lúc trước cậu từng rúc vào đó, đúng như dự đoán của anh, Kim Thái Hanh đang ngồi bó gối ở đó.

Điền Chính Quốc đem cậu nhỏ ôm vào lòng, an ủi:

"Thái Hanh đừng sợ, anh ở đây, ngoan đừng sợ." Giọng nói nhẹ nhàng của Điền Chính Quốc vang lên, Thái Hanh nhận ra được giọng nói này liền đưa tay lên ôm chặt anh, thều thào nói:

"Quốc ca.... Đừng bỏ em...."

"Được, anh không bỏ em, anh ở đây, không bỏ em, đừng sợ." Rồi cậu thiếp đi trong lòng anh. Toàn bộ sự việc vừa rồi đều thu hết vào tầm mắt của người nọ, hỏi có ngạc nhiên không? Đương nhiên là có rồi, đứa em trai này của anh, từ bao giờ lại thân mật với người khác? Đây là người mà lúc trước Thái Hanh nhờ anh, điều tra chuyện cậu nhóc bị bắt cóc mà? Là người quan trọng sao? Hàng loạt câu hỏi chạy loạn trong đầu y.

Vừa lúc đó, đèn điện trong nhà cũng được bật sáng, đỡ cậu nhóc lên giường ngủ, chính mình ngồi bên thành giường.

"Xin tự giới thiệu, tôi là Mẫn Doãn Kỳ, anh họ của Thái Hanh, còn cậu?"

"Điền Chính Quốc, người yêu em ấy!" Điền Chính Quốc không nhanh không chậm đáo lời, anh quan sát biểu hiện trên mặt của y, nhưng tuyệt nhiên lại không có một tia kinh ngạc hay tương tự, anh nói tiếp:

"Có thể hỏi chuyện anh một chút chứ?"

"Được thôi! Cậu muốn hỏi gì?"

"Tôi muốn hỏi về em ấy!"
.
.
.
.

End chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro