Chương 33:Điền thỏ say rồi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái Hanh đừng đi mà~ Quốc Quốc  muốn ôm~ Bác ôm Quốc Quốc  đi~"

"Chiến ca, đừng nháo, để em mang đồ giải rượu lên cho anh. Ngoan" Kim Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh, tay xoa mái tóc rối của anh, nhẹ giọng nói.

"Không muốn mà~" Mượn rượu làm càn, Điền Chính Quốc kéo Thái Hanh nằm xuống, còn mình thì ngồi trên người cậu, cười ngốc.

"Em phải ở đây với anh, không được đi đâu hết!" Anh ngồi trên người cậu nhưng lại không an phận, cọ cọ khắp nơi, làm Kim Thái Hanh trong lòng như được châm ngọn lửa, chút lý trí còn sót lại, khuyên cậu không được lợi dụng lúc anh đang say mà làm gì khác.

"Đừng nháo nữa, để em mang đồ lên giải rượu cho anh, nghe lời đi."

"Ồ~" Bấy giờ Điền Chính Quốc mới chịu buông tha cho Kim Thái Hanh, anh leo xuống người cậu, ngoan ngoãn nằm lại. Kim Thái Hanh xuống nhà, nhận canh giải rượu từ quản gia, cậu cho ông đi nghỉ ngơi rồi nói sẽ tự mình làm lấy.

Trở về phòng, đặt chén canh xuống bàn rồi đỡ anh dậy cho anh uống, Điền Chính Quốc vừa ngửi thấy mùi hương liền đẩy ra, nói:

"Anh không uống đâu, nó hôi lắm, không uống đâu."

"Anh phải uống mới giải được rượu chứ?!" Kim Thái Hanh gỡ tay anh xuống, định đút cho anh thì lại bị đẩy ra.

"Vậy thì anh không muốn tỉnh nữa, anh muốn say, em ép anh uống như vậy, em không thương anh hả, em hết thương anh rồi..." Điền Chính Quốc một mặt ủy khuất nhìn sang chỗ khác, đôi mắt cũng ngấn nước, chiếc áo sơ mi trên người anh trở nên xộc xệch, đầu tóc có hơi rối. Nếu trước mặt người ngoài thì bình thường, nhưng này là trước mặt Kim Thái Hanh, nên có thể nói là cực kỳ mị hoặc. Cậu nuốt khan một ngụm, ho vài cái lấy lại bình tĩnh rồi nói:

"Được không ép anh nữa, anh không muốn uống thì em không ép, giờ anh mau đi ngủ đi."

Nghe Kim Thái Hanh nói, anh hai mắt sáng rỡ, ôm cổ cậu đè xuống giường, đưa miệng đến sát ngay tai cậu phả hơi nóng vào, miệng nói:

"Yêu em nhiều." Bàn tay đặt trên người cậu, không một chút yên phận mà sờ soạng lung tung. Kim Thái Hanh xoa huyệt thái dương, nói:

"Anh đừng có mà khiêu khích em."

"Anh chính là khiêu khích em đó." Điền Chính Quốc đã hoàn toàn bị hơi men điều khiển nên sự gan dạ là có thừa, có đánh chết anh cũng không dám tin là mình dám nói câu đó.

Và cái miệng đã hại cái thân, Kim Thái Hanh gỡ tay Điền Chính Quốc ra, đặt anh dưới thân mình, tay chống bên đầu, tay nới lỏng cà vạt, ma mị nói:

"Giờ anh có hối hận cũng muộn rồi."

_______________

Sáng hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh soi sáng cả căn phòng, nằm chính giữa căn phòng ấy là chiếc giường lớn, trên chiếc giường lớn có hai con người đang ôm nhau ngủ.

Đêm qua, anh bị 'làm' đến ngất, cậu phải bế anh đi tẩy rửa rồi lấy quần áo của mình mặc tạm cho anh.

Điền Chính Quốc mở mắt từ từ, thích ứng với ánh sáng, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm nào đó, mặc bộ đồ lạ lẫm nào đó, và nằm bên người lạ lẫ.... À không, người này không hề lạ, là người rất quen thuộc, vậy có lẽ đây là nhà cậu rồi. Nhưng tại sao anh lại ở đây? Rõ ràng đêm qua đã đi KTV với đồng nghiệp cơ mà, tại sao bây giờ lại nằm ở nhà Kim Thái Hanh? Ủa, không lẽ mình uống say đến vậy? Điền Chính Quốc tự đặt ra hàng vạn câu hỏi 'tại sao?' trong đầu mình. Nhưng trong chớp mắt tất thảy những câu hỏi đó đều bị ném đi khi vừa thấy gương mặt của cậu đang ngủ.

"Cái con người này, nhiều năm như vậy đã cao hơn trước rồi, thậm chí còn cao hơn cả mình. Từ lúc anh đi, em có sống tốt không nhỉ? Chắc là tốt lắm, nhìn xem, càng ngày càng đẹp hơn nha." Điền Chính Quốc chạm đến từng điểm trên gương mặt Thái Hanh, nói nhỏ nhất có thể, để tránh làm cho cậu thức giấc. Nhưng cái mà anh không thể lường trước được, đó chính là Kim Thái Hanh vốn thức từ lâu, chỉ là nhắm mắt lại thôi.

Điền Chính Quốc lấy ngón tay chọc cái má của Thái Hanh đến nghiện, đến khi nhịn không được nữa, cậu mới bắt lấy cái tay kia của anh. Điền Chính Quốc thấy tay bị chụp lại, liền giật mình.

"Em dậy rồi thì còn giả vờ ngủ làm gì?"

"Không giả vờ thì làm sao biết được Tiêu mỹ nhân đây lợi dụng lúc em ngủ mà làm bậy chứ." Nhếch môi lên nói, rồi hạ xuống trán anh nụ hôn.

Thấy Thái Hanh chưa có ý định thả tay mình ra, anh mới lên giọng nhắc nhở:

"Bỏ anh ra, anh còn phải đi làm." Nhưng vừa động đậy thân dưới lại truyền lên cảm giác đau ê ẩm. Điền Chính Quốc như hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, mặt chuyển hết đỏ tới xanh lớn giọng mắng:

"Kim! Thái! Hanh! Cái tên khốn nạn nhà em dám lợi dụng lúc người khác say mà làm bậy!"

"Em nào có lợi dụng anh! Là anh tự dâng cho em kia mà, anh không nhớ sao?" Kim Thái Hanh bày ra bộ mặt ủy khuất mà nói. Một dòng ký ức lặng lẽ chạy qua đầu anh, quả thật là do anh tự dâng mình cho sói, lỡ dại chơi ngu thách thức làm gì, giờ đâu thể trách được người ta.

Thấy Điền Chính Quốc dịu được phần nào, cậu nói tiếp:

"Hôm nay em cho anh nghỉ, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi quản gia Lý là được."

"Em hại anh ra như vậy, còn dám không cho anh nghỉ sao. Hừ"

"Ngoan, để em đưa anh đi làm vệ sinh cá nhân."

_________________

Tại một nơi nào đó.

[Mẹ ơi, Điền Chính Quốc hắn trở về rồi!] Dương Linh Chi nói qua điện thoại.

[Hừ, lúc trước đã cảnh cáo nó rồi vậy mà nó còn dám về sao.]

[Dạ mẹ, lúc sáng con đến công ty Thái Hanh thì thấy anh ta ở đó...hix...hix...] Cô ả rơi vài giọt nước mắt xuống, người phụ nữ bên kia nghe thấy liền an ủi.

[Con đừng lo, ta sẽ tìm cách giúp con.]

[Dạ con cảm ơn mẹ, mẹ chồng!] Dương Linh Chi vui vẻ cúp máy, cười quỷ dị. Còn Thủy Linh, bà ta bên kia chìm đắm trong những toan tính, môi cũng tự nhếch lên cười.
.
.
.
.

End chap 33


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro