Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc ở nhà cậu phụ quản gia Huỳnh một số công việc trong nhà như dọn dẹp chén bát, làm vườn dù ông bảo anh cứ nghỉ ngơi nhưng anh nhất quyết không chịu, nên ông đành để anh làm.

Đến trưa, Điền Chính Quốc cảm thấy thân thể đã ổn định hơn nên đến công ty, thay lên bộ vest đen lịch lãm ra dáng một nhân viên công sở, đứng trước gương xem xét lại một chút, trên cổ có vài vết thâm tím nhưng đã bị anh lấy kem che khuyết điểm che mất. Cũng may là tối hôm qua say quá, nên lấy nhần lọ kem của một chị chơi rồi quên trả nên bây giờ mới che được, chứ không lại cực khổ mặc áo cao cổ trong thời tiết nắng nóng như vậy rồi, đứng một hồi cảm thấy không còn gì lạ nữa mới bắt taxi đến công ty.

Vừa bước vào phòng làm việc liền bị ánh mắt của mọi người đổ dồn lại phía anh, rồi mọi người tụ tập lại chổ làm việc của Điền Chính Quốc hỏi anh đủ thứ chuyện.

"Mối quan hệ giữa cậu và chủ tịch là thật sao?"

"Hai người quen lâu rồi sao?"

"Tôi không ngờ là hai người có mối tình đẹp đến vậy nha"

"Mà thật sự là cái cô họ Dương đó đã hại cậu nhiều lần vậy á?"

"?!?!" Điền Chính Quốc thắc mắc tại sao họ lại biết? Anh đã bao giờ nói cho họ đâu?! Chưa kịp hỏi thì đã có người nói.

"Là trưởng phòng Kim và Thạc Trân nói cho chúng tôi biết đó!"

"Đúng vậy đó Điền Chính Quốc, buổi sáng bọn tớ vừa tới đã bị họ hỏi đến não cũng không kịp thông nữa." Kim Thạc Trân ngồi ở bàn làm việc của mình lên tiếng.

"Hừ do hai người biết nhiều thì chúng tôi hỏi thôi." Chị Khương đứng bên cạnh Điền Chính Quốc nói với y.

"Mà cái cô họ Dương kia thật khó ưa, ăn không được cũng không để người khác." Phác Trí Mân khoanh tay trước ngực xoa hai cánh tay ra vẻ sợ hãi, môi hơi trề ra nói.

"Đúng vậy đó, từ lúc mới vô công ty nhìn thấy cô ta tôi đã không thích rồi. Người gì đâu mà.... Haizz" Trịnh Hạo Thạc nói rồi lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

"Điền Chính Quốc em yên tâm, dù mọi người ngoài kia có nói gì thì bọn chị vẫn ủng hộ hai người." Chị Lý đứng kế bên Chị Khương tay đặt trên vai anh, tay bật ngón cái hướng anh nói. Điền Chính Quốc nhìn mọi người xung quanh nói về mình cũng chỉ biết im lặng cười cười mà lắng nghe, miễn cho ý kiến.

"Mà Điền Chính Quốc nè, hôm qua chủ tịch Vương đưa em về rồi hai người có...." Nghe đến đây tai và chóp mũi của Điền Chính Quốc đã đỏ lên một mảng, định lên tiếng phản bác thì Trịnh Hạo Thạc nói:

"Cái này còn phải hỏi sao? Điền Chính Quốc chỉ mới đi làm ngày thứ hai đã nghỉ mất nữa ngày mọi người nghĩ xem." Trịnh Hạo Thạc híp mắt lại ra vẻ tôi biết hết, nói. Các đồng nghiệp xung quanh cũng cười một cách đen tối nhìn anh, anh vội nói:

"Làm.... Làm gì có chuyện..... Chuyện gì chứ.... Mọi người....mau về chổ đi!"

Bọn họ còn muốn chọc anh thêm một chút nhưng lại bị Kim Nam Tuấn nhắc nhở:

"Đang còn trong giờ làm, không được nói chuyện, mau về làm công việc của mình đi, không tôi trừ lương!"

"Biết rồi...." Mọi người cùng đồng thanh nói.

"À Chị Khương à!" Điền Chính Quốc gọi

"Cái này hôm qua say quá em lỡ cầm về, em xin lỗi nha, trả lại cho chị"

"À không sao đâu, không cần xin lỗi, em làm việc đi." Chị Khương cầm lấy lọ kem rồi về chổ của mình

______________

Vào giờ nghỉ trưa. "Ting...Ting..." Tiếng tin nhắn điện thoại anh, mở ra liền thấy đó là tin nhắn của vị tổng tài cao cao tại thượng nào đó, còn có một tin nhắn nữa là của Kim Châu Anh đang ở Pháp gửi đến. Nhìn màn hình điện thoại ngẫm nghĩ một lúc, nếu Kim Vĩ Trí là cha Thái Hanh vậy thì không lẽ Kim Châu Anh chính là cô em gái cùng cha khác mẹ kia??! Haiz, tại sao bây giờ mới nhớ ra chứ, anh nghĩ.

Trước khi vào đọc tin nhắn của Thái Hanh, Điền Chính Quốc vẫn muốn trò chuyện cùng Châu Anh một chút.

[Anh Quốc, qua bên đó lâu vậy rồi sao không báo cho em một chút!!!]

[Anh xin lỗi, anh hơi bận]

[Xùy! Mà anh gặp anh trai em chưa?]

[Em nói Thái Hanh?]

[Đúng a! Mà sao xưng hô thân mật thế, không lẽ....]

[Không lẽ cái gì, con nít con noi quan tâm làm gì chuyện người lớn!]

[Em không phải trẻ con! Em 16 tuổi rồi!!!]

[Được được em không trẻ con ^_^]

[Mà anh em có thương em không?]

[Có, ảnh thương em cực kì luôn]

Nhắn tin hỏi thăm thêm một lúc nữa, anh mới tạm biệt cô bé, rồi mở khung chat của Kim Thái Hanh ra.

[Anh ở nhà đã ăn trưa chưa đấy?]

[Anh đến công ty rồi]

[Sao lại đến? Em cho anh nghỉ mà]

[Mới vào làm đã nghỉ thì kỳ lắm]

[....... Vậy anh ăn chưa?]

[Anh định đi nè]

[Lên đây ăn với em]

[Quào, anh được ăn chung với tổng tài luôn, vinh dự thế]

[Lên nhanh đi]

[Lên liền!!!]

Nhìn dòng tin nhắn, cả hai vô thức cười ngọt ngào. Sau đó rất nhanh, Điền Chính Quốc đã có trong phòng của vị chủ tịch nào đó để ăn trưa.

Nhìn một vòng bàn ăn, Điền Chính Quốc không khỏi thán phục, đồ ăn trên bàn tương đối nhiều, nào là Tôm xào hạt điều, Đậu phụ sốt Tứ Xuyên, Thịt chua ngọt, Phật nhảy tường, Canh hầm hạt sen,.... Nhìn đống đồ ăn khiến bụng anh không khỏi kêu gào. Thế là bữa trưa hôm đó Kim Thái Hanh chỉ ăn một ít, còn lại đều chạy cả vào bụng của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh ngồi đối diện không gắp đồ ăn vào bát cho anh, thì ngồi ngắm anh ăn trong lòng không khỏi cảm thán, ăn nhiều như vậy mà cơ thể vẫn gầy như thế, phải vỗ béo mới được.

Ăn xong, Kim Thái Hanh bảo anh ngồi ở lại đây với cậu vì có một số bản thiết kế về logo mới cho sản phẩm mới của công ty, muốn anh xem qua. Một xấp giấy cao hơn cả gang tay được đặt trước mặt Điền Chính Quốc, cái đống này phải xem biết tới bao giờ mới xong, anh nghĩ.

Lấy từng bản thiết kế ngồi xem tỉ mỉ

"Cái này không phù hợp"

"Cái này quá lố lăng"

"Cái này sao giống như do trẻ con vẽ vậy."

"Cái này không ổn lắm"

"Cái này quá thiếu nhi"

"Cái này là cái gì đây?"

"Cái này......"

Năm tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng hai người cũng chọn được một bản vẽ ưng ý. Vươn vai một cái, cảm giác như xương cốt muốn rụng đến nơi, siêu mỏi, cái bụng của Điền Chính Quốc lại một lần nữa biểu tình, anh ngại ngùng nói:

"Vận động não nhiều quá thành ra có chút đói rồi..."

Kim Thái Hanh nghe thấy cũng chỉ cười nhẹ, đứng lên dọn dẹp lại giấy tờ đang nằm bừa bộn một chút rồi nói:

"Em dọn dẹp một chút liền đưa anh đi ăn Tiểu Long Khảm."

Nghe đến ba chữ "Tiểu Long Khảm" mắt Điền Chính Quốc liền sáng rỡ lên, vui mừng reo:

"Yahh! Yêu em! Tiểu Long Khảm, đợi ta!"

"Trẻ con!" Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra người nào đó cười đến tận mang tai rồi.
.
.
.
.

End chap 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro