Chương 6:Văn Nghệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vào lớp để balo xuống rồi nằm xuống bàn, Kim Thạc Trân thấy thế, quay sang hỏi anh:

"Cậu bị làm sao thế? Bệnh hả?"

"Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt chút thôi!" Anh mệt mỏi, nói nhỏ.

"Nếu cậu cảm thấy mệt thì bảo mình, mình đưa cậu xuống phòng y tế!" Thạc Trân lo lắng nói với anh. Dù chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, nhưng cậu cảm thấy người bạn này rất tốt, nên khi thấy anh ra vẻ mệt mỏi, cậu có chút lo.

"Được rồi, cảm ơn cậu, mình không sao đâu." anh ngẩng đầu lên hướng về phía cậu cười. Cùng lúc đó, giáo viên đi vào.

"Các em mau trật tự, cô có chuyện thông báo với các em đây!" Ngay lập tức, lớp trở nên im lặng, mọi người cùng hướng đến giáo viên mà lắng nghe.

"Sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, mỗi lớp sẽ tham gia ít nhất một tiết mục hát hoặc nhảy, lớp chúng ta có ai xung phong không?"

Mọi người ngồi bên dưới bắt đầu ồn ào bàn tán, bỗng một giọng nói vang lên:

"Cô ơi hay là chúng ta để cho Điền Chính Quốc hát đi!" Mọi người nhìn về phía Kim Thạc Trân rồi nhìn sang Điền Chính Quốc bên cạnh. Điền Chính Quốc có chút ngạc nhiên nhìn sang Kim Thạc Trân hỏi:

"Sao lại chọn mình chứ?"

"Ngày hôm qua mình có nghe cậu hát rồi, cậu hát rất hay, nên cậu đại diện cho lớp đi!" Kim Thạc Trân vừa nói, vừa bật ngón cái về phía anh, rồi sau đó nhìn cô chủ nhiệm, cô hỏi:

"Vậy ý em thế nào Điền Chính Quốc?"

"Nhưng mà em....."

"Tham gia đi mà Điền Chính Quốc!" cả lớp cùng đồng thanh nói.

"Thôi được rồi, mình sẽ tham gia" trước sự nài nỉ của cả lớp, anh đành miễn cưỡng đồng ý.

_______________

Mọi người đều đã lấy cặp ra về, còn anh thì đi cùng Kim Thạc Trân đến phòng nhạc tập luyện. Anh cất giọng lên hát, giọng anh trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên, anh thật sự có giọng hát rất hay, khiến Kim Thạc Trân bên cạnh cũng say mê giọng hát của anh, bài hát anh lựa chọn mang tên "Mãn nguyện" đó là một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, êm ả, nên rất dễ đi vào lòng người.

Tập được một chút, anh cùng Kim Thạc Trân ra về, đi được một đoạn, cậu rẽ sang đường khác, còn anh trở về một mình. Thời tiết đang giữa mùa thu nên có chút se lạnh, lá trên cây hai bên đường đều đã ngả sang màu vàng, đỏ, anh vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, bỗng từ phía sau vang lên giọng nói.

"Quốc ca!"

Nghe thấy tiếng gọi, anh khẽ quay đầu thì thấy Kim Thái Hanh, vẻ mặt tươi cười tiến lại gần, anh bất giác nhớ đến chuyện hôm qua mà lùi lại vài bước trong vô thức. Cậu nhìn thấy hành động đó của anh, nên cũng đoán được phần nào lý do, cậu cũng không muốn làm anh thấy ngại thêm, nên đã không đứng quá gần anh.

Hai người đi cạnh nhau, cậu cảm thấy không thể ở mãi trong tình huống này nữa nên cậu lên tiếng hỏi trước:

"Nghe bảo anh sẽ hát trong tiết mục văn nghệ sắp tới hả?"

"Ừm"

"Anh mà cũng hát được á, tôi thấy anh la nghe đúng hơn!" Kim Thái Hanh lại giở chứng muốn trêu anh.

"Này cậu không cà khịa tôi một ngày là cậu ăn không ngon, ngủ không yên sao?!" Điền Chính Quốc vừa nắm tay lại đưa lên cao doạ đánh Kim Thái Hanh, vừa nghiến răng lại nói.

Hai người cứ như vậy, anh một câu, tôi một câu, khiến cho bầu không khí giữa hai người đã trở nên bình thường trở lại, cho đến khi về tới nhà hai người mới ngừng tranh cãi với nhau.

Anh vào nhà, tiếp tục với những công việc hằng ngày của mình, rồi giải quyết bài tập, thấy còn sớm nên anh quyết định lên diễn đàn trường lướt một chút. Anh thấy tiêu đề khá nổi bật được chia sẽ từ một group fan của Kim Thái Hanh, nên anh đã bấm vào xem.

Những thông tin về Nam thần Kim Thái Hanh.

'Kim Thái Hanh, lớp 10B2, sinh 05-08-xxxx, cung Sư Tử, tính tình lạnh lùng, ít nói......'

Đó là một bài viết khá ngắn nói về một số thông tin của Kim Thái Hanh, mà anh, một người rất ít quan tâm đến những vấn đề này, nay lại đọc một cách chăm chú, khoé môi khẽ cong lên, vẽ nên một nụ cười hoàn mĩ. Anh đọc đi đọc lại bài viết đó, và vô tình ghi nhớ hết những thông tin về cậu, anh lướt xuống một chút thì thấy hàng tá tấm ảnh của cậu, tấm nào cũng đẹp không góc chết, cậu ấy thật đẹp.... Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Sao mình lại khen cậu ta chứ? Đã thế mình còn ngồi đây ghi nhớ thông tin về cậu ta, mình còn cười nữa chứ! Rốt cuộc mình bị làm sao vậy nè, anh nghĩ rồi bỏ điện thoại sang một bên, đi ngủ.
.
.
.
.

End chap 6










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro