Chương 7:Lễ Kỉ Niệm Thành Lập Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cứ như vậy mà vứt điện thoại sang một bên mà đi ngủ. Còn về phần cậu, cậu vừa về đến nhà đã ngồi trong phòng mình suốt cả buổi, nghĩ đến anh, khoé môi cậu lại bất giác cong lên.

Sao mỗi lần nghĩ đến anh ta mình lại cười? Không lẽ là mình đã..... Chắc là không phải đâu! Nếu phải thì có lẽ cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi..... cậu nghĩ mình đã lỡ thích anh, nhưng sợ rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời nên cậu đành tự mách bảo bản thân, rồi ngay lập tức, cậu chôn sâu cái ý nghĩ đó đi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã trôi qua gần một tháng, cuối cùng buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường cũng đã đến.

Trong suốt quãng thời gian gần một tháng này, hai người vẫn cứ thân thiết với nhau, tỉ như hai người sẽ 'Vô Tình' gặp nhau ở đâu đó mà cùng về chung, tỉ như mỗi khi nói chuyện, hai người kiểu gì cũng sẽ khịa nhau vài câu và sau đó chính là đánh nhau suốt quãng đường đi. Và cũng trong quãng thời gian này, cậu nhận ra, đó không phải là cảm xúc nhất thời mà là cậu thật sự đã thích anh rồi. Và cậu đã lên kế hoạch cho buổi lễ này một chút.

Từ sáng sớm, tất cả học sinh đều có mắt đông đủ để cho buổi lễ. Phần đầu của buổi lễ là thời gian mà các quý thầy cô đọc những bản diễn văn dài lê thê, khiến bao học sinh rơi vào trạng thái mệt mỏi muốn ngủ gật. Sau khi kết thúc màn diễn văn dài mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến phần văn nghệ mà mọi người mong chờ.

"Và sau đây là đến phần văn nghệ của trường" Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên, khiến cho cả khán phòng liền tràn ngập tiếng vỗ tay, cùng tiếng hú hét của các học sinh.

"Đầu tiên, mở màn cho buổi diễn văn nghệ ngày hôm nay, đó chính là phần nhảy hiện đại của bạn học Kim Thái Hanh đến từ lớp 10B2" Ngay lập tức, cả khán phòng gần như nổ tung, bởi tiếng hét của các cô gái trong trường.

Cậu nhìn anh cười thật tươi, rồi bước ra ngoài, nhưng cậu không biết rằng nụ cười đó của cậu, đã khiến anh đứng hình mất vài giây.

Cậu bước ra sân khấu, tay đưa lên bịt mắt bằng mảnh vải màu đen, nhạc vừa bật lên, cậu liền thể hiện những động tác điêu luyện của mình. Các cô gái ngồi bên dưới nhìn thấy hình ảnh hết sức quyến rũ này của cậu liền nhịn không được mà hét lên "Aaaa Kim Thái Hanh, soái chết đi đượcccc!", "Ôi cha mạ ơi, cậu ta tính dùng sự quyến rũ chết người này giết con kìa!", "KIM THÁI HANH, EM YÊU ANH NHIỀU LẮMMM!!", và n những câu khác nhau, nhưng chung quy, tất cả bọn họ chỉ có khen chứ không hề chê.

Các cô gái ngồi bên dưới nhìn thấy hình ảnh hết sức quyến rũ này của cậu liền nhịn không được mà hét lên "Aaaa Kim Thái Hanh, soái chết đi đượcccc!", "Ôi cha mạ ơi, cậu ta tính dùng sự quyến rũ chết người này giết con kìa!", "KIM THÁI HANH, EM ...

Anh đứng bên trong khán đài, xem cậu nhảy, từng động tác nhỏ của cậu, đều được anh thu vào tầm mắt, lưu giữ trong trí nhớ, trong lúc đó, không ai biết rằng, tim anh đã lỡ mất một nhịp.

Cậu hoành thành phần trình diễn liền cúi đầu chào rồi bước vào trong, và tất nhiên, từ lúc bước ra sân khấu đến lúc trở vào trong, cậu chỉ nhếch môi được vài cái, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến bao trái tim của các cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và cũng thật may cho bọ họ rằng họ không nhìn thấy cậu bây giờ, chứ không thì họ có nước nhập viện vì lên cơn đau tim mất. Hiện tại, cậu đang ở trước mặt anh mà cười rất tươi, cậu hỏi:

"Thế nào, anh thấy tôi nhảy có đẹp không?"

"Có, cậu nhảy rất đỉnh, siêu đỉnh luôn!" Anh vừa nói, vừa bật ngón cái lên hướng về phía cậu mà khen ngợi.

"Đương nhiên, tôi không nhảy thì thôi, chứ nhảy rồi thì chỉ có đẹp chứ không có xấu đâu, haha" Hình tượng nam thần băng lãnh của cậu, đều hoàn toàn biến mất không một dấu vết mỗi khi cậu ở gần anh.

Hai người nói chuyện thêm một chút thì cũng đã tới lượt anh biểu diễn, anh đi đến giữa sân khấu, nhưng lòng lại có chút run, nên anh quay về phía cậu nhìn, cậu nhìn về phía anh, liền hiểu ý, hướng tới anh ra ám hiệu bảo 'Cố lên!!'. Anh sau khi nhìn thấy hành động của cậu, liền bình tâm trở lại, quay mặt xuống bên dưới mà cười. Nhạc vang lên, anh cất tiếng hát, khán phòng vốn đang ồn ào nhưng khi anh cất tiếng hát, mọi người liền im lặng.

Giọng anh trong trẻo, lúc trầm lúc lên cao theo giai điệu của nhạc, khiến mọi cô gái không nhịn được mà đổ gục anh trong chốc lát

Tiết mục của anh là tiết mục cuối, nên sau khi anh diễn xong thì thầy cô lên đọc bài diễn văn cuối cùng rồi kết thúc. Ngay lúc này, Kim Thái Hanh lại trở lên sân khấu, lấy mic từ thầy, cậu nói:

"Mọi người ở lại một chút, tôi có vấn đề cần thông báo." Sau lời của Thái Hanh, mọi người đều quay trở lại vị trí của mình mà ngồi.

"Tôi, Kim Thái Hanh lớp 10B2, tôi xin thông báo với mọi người rằng, kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức theo đuổi Điền Chính Quốc lớp 11D3 và từ giờ tôi sẽ không nhận bất kì lời tỏ tình nào nữa."
.
.
.
.

End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro