Chap 44: Hai Winny Một Satang?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu la lên khi thật sự không phải hoa mắt, cậu đã thấy một Winny khác và trong cái chớp mắt thôi hoàn toàn biến mất. Anh giật mình nhìn cậu đột nhiên lại hoảng sợ vội đỡ cậu ngồi dậy dỗ dành.

"có...có chuyện gì vậy Satang, sao em la lên như vậy. Nằm mơ gặp ác mộng đúng không"

"không...không phải...em..."

Cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt trao cậu vẫn ngọt ngào đầy yêu thương, vẫn chính là anh hoàn toàn không giống cái người như anh lúc nãy. Cậu bối rối trong đầu chẳng nghĩ được lý do, câu giải thích nào cho điều cậu đã nhìn thấy.

"Win...Winny em hỏi anh cái này nhé. Anh có anh em sinh đôi không"

"anh em sinh đôi á, không có...anh là con một. Mà sao em lại hỏi anh câu đó vậy, em rốt cuộc bị sao thế Satang, nói anh biết đi"

"em...". Cậu tránh ngay ánh mắt anh, cố giấu sự hoang mang của mình.

"bình tĩnh lại nào Satang, mày trước giờ gan lớn lắm mà không lẽ lại đi sợ mấy chuyện tâm linh. Không có chuyện gì đâu, cứ mặc kệ đi coi như mày lại hoa mắt. Winny chỉ có một và đang ngồi trước mặt mày không phải sao".

Cậu trấn an bản thân, cố mỉm cười để anh không lo lắng, dang tay ôm anh.

"nae~ quả thật là lúc nãy em đã nằm mơ gặp ác mộng nên mới la lên như vậy. Em xin lỗi anh nha để anh phải lo rồi"

"xin lỗi gì chứ, đúng thật là". Anh bật cười nhẹ lòng, xoa đầu cậu

"có phải tại em quá mệt nên mới như vậy đúng không, sao không nói anh biết hả. Sau này dù bất cứ chuyện gì cũng phải nói anh biết nghe không, bây giờ anh để em nghỉ, có anh dỗ ngủ em sẽ không gặp ác mộng nữa"

"nae~~"

Anh đỡ cậu nằm xuống, ôm lại trong lòng. Đúng là cậu đã rất mệt vừa nằm xuống một lát đã ngủ say, chẳng để mình nghĩ ngợi những chuyện hoang đường nữa. Anh mỉm cười hôn cậu rồi cũng ngủ sau đó, cả hai ngủ thẳng giấc đến sáng, lại sẽ tiếp tục một ngày mới có nhau chẳng biết hai chữ tách rời.
Vài ngày sau, đến ngày cậu đi buổi tiệc xa anh một ngày mà cậu đã xin phép hẳn hoi. Anh tiễn cậu ra xe, nhìn cậu lái xe đi khuất rồi mới làm việc của mình để giết thời gian cả ngày vắng cậu. Lái xe một đoạn đường khá xa cậu cũng đến nơi, bạn cũ lâu ngày không gặp nhiều chuyện để kể, để nói cười cùng nhau. Cậu uống rượu khá nhiều nhưng vẫn chưa say, vẫn đủ tỉnh táo để lái xe trở về. Đã hứa với anh không đi qua đêm bên ngoài nên cậu đã tranh thủ lái xe về sớm nhưng người tính không bằng trời tính, trời tối quá nhanh trên đoạn đường về nhà đã xa lại còn lạ lẫm. Chỉ một mình xe cậu trên đường vắng, cậu cố tình đi đường này để về nhanh hơn ai dè nó lại tăm tối và vắng vẻ như vậy.

"đừng...đừng có hết pin lúc này mà". Cậu nhìn điện thoại mình vừa dứt lời đã tắt nguồn mất.

"ơ...thôi chết...mình lại không mang đồ sạc theo. Sao xui dữ vậy nè, bây giờ làm sao xem map để về nhà đây, cũng chẳng gọi được Winny đến đón nữa!!"

Chẳng còn cách nào khác, cậu lái xe theo trí nhớ. Nhưng càng đi chỉ càng thấy lạ, đoạn đường tối đen dài mãi không hết. Đèn xe cậu chiếu đến đâu mới nhìn được đến đó cảm giác rùng mình khi xung quanh tối om vô định, nghe bên tai tiếng gió, tiếng côn trùng kêu, những âm thanh có khi chẳng biết là gì.Thấy rồi cậu thấy người rồi, một nhóm người trên mặt có sẹo, trên tay có dao gậy chặn đường phía trước. Tay nắm chặt tay lái, đúng là cậu đã ước gặp được ai đó nhưng sao lại xui đến mức gặp cướp. Nhìn xe cậu họ chắc cũng đủ đoán cậu giàu có, bị chặn đường xung quanh vắng tanh cậu thật sự biết viết chữ sợ rồi.

"haha hôm nay vô mánh rồi tụi bây, không uổng công chúng ta giành địa bàn này"

Bọn chúng tầm 8 người chặn xe, bao vây cậu. Cậu không có ngốc nên chắc chắn không xuống xe hay mở cửa xe để chúng bắt được mình.

"xuống xe...XUỐNG XE MAU LÊN"

Bọn chúng hung hăng bên ngoài, cố thủ trong xe thế này cũng chẳng phải cách thoát. Nếu cán người không ở tù chắc cậu đã cán nhừ tụi này rồi. Cậu sợ đến toát cả mồ hôi, bàn tay lạnh nắm lại nhau.

"phải...phải làm sao đây, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp cảnh này"

"đại ca nhìn kìa...trong xe là một người con trai đó. Đẹp dữ thần luôn đại ca"

Cậu buồn nôn, ớn lạnh hết người khi nghe câu khen mình từ bọn cướp. Chuyện chẳng phải tốt lành gì lại ập đến nữa đây mà.

"thật sao...nếu vậy thì càng tốt. Đúng là gu tao, tao đang muốn thử cảm giác mới đây. Có tiền cướp tiền có sắc cướp sắc, tụi bây đập cửa xe ép cậu ta ra ngoài cho tao"

Cửa xe bị phá sắp hỏng khóa, cậu hết đường thoát thật rồi sao. Một Satang kiêu hãnh, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lâm vào cảnh này, chưa bao giờ nghĩ tới việc mình vẫn còn nhỏ bé lắm, chưa đủ mạnh mẽ nếm hết sóng gió trong cuộc sống này đâu.
Đúng là xa vòng tay anh chỉ có bão tố, bây giờ cậu hối hận chẳng phải muộn rồi sao.

"AAAAA MAAA"

Trong lúc sợ đến mức nước mắt cũng rơi thì bỗng một tên đàn em la lên điếc cả tai cậu. Hắn cắm đầu bỏ chạy như hoảng sợ trước một thứ gì đó, kéo theo tất cả cũng la lên chạy thục mạng, xô đẩy nhau mà sợ hãi chạy cắm cổ.

"MMAAA"

Cậu nghe lấy chữ "ma" trong hốt hoảng điếng hồn của bọn chúng. Mắt chầm chậm nhìn ra kính chiếu hậu, quả thật có bóng người mặc đồ trắng từng bước hiện rõ trong màn đêm đen, dọa cậu cũng sợ xanh mặt nhưng mắt vẫn muốn tiếp tục nhìn theo cho đến khi cái người mặc đồ trắng cậu nhìn thấy kia chính là anh. Không sai đi đâu được, gương mặt thân quen ấy cậu xúc động đến mức bật khóc, vốn luôn nghĩ tới anh, thậm chí đã sợ không được gặp anh nữa thì anh thật sự đã xuất hiện, đã đến để bảo vệ cậu. Không nghĩ ngợi, cậu mở cửa xe bước xuống chạy thẳng vào lòng ôm chầm lấy anh.

"Winny...em đã rất sợ, cũng may anh ở đây nếu không em thật sự không biết phải làm sao"

Cậu ôm anh rất chặt, người cậu lạnh vì sợ hãi bao nhiêu thì ôm anh lại được sưởi ấm bấy nhiêu. Anh đứng yên để cậu ôm mình, gương mặt lạnh lùng quá góc cạnh sắc sảo, tay đưa lên lau nước mắt cho cậu.

"ổn rồi, mau lên hãy về nhà. Đoạn đường này nguy hiểm lắm"

"nae~"

Cậu nắm tay anh cùng vào xe, suốt đoạn đường về chẳng gặp thêm bất kỳ tên xấu nào nữa cả. Có anh bên cạnh quả thật luôn an toàn và bình yên, anh thậm chí biết cả đường về nhà trên con đường xa lạ này trong khi cậu chẳng nhớ nổi. Sáng hôm nay thức giấc trên chiếc giường quen thuộc nơi Kim gia, cậu vươn vai ngồi dậy. Nhìn sang thì cửa phòng đúng lúc cũng mở, anh bước vào.

"bảo bối em dậy rồi"

Anh bước lại giường, cậu mỉm cười ngã ngay vào lòng anh.

"em đã ngủ rất ngon luôn, bên anh đúng là an toàn nhất"

Anh cười, tay xoa đầu cậu đang nũng nịu trong lòng mình.

"đêm qua em vất vả rồi, chắc mệt lắm đúng không vừa về đã ngủ ngay"

"nae~ em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp cảnh như vậy, cảm ơn anh đã luôn bên cạnh bảo vệ em". Cậu ngước lên nhìn anh

"mà em thắc mắc...? sao anh biết mà tới"

"sao anh biết á... thì cũng dễ mà nghe tiếng thôi"

"nghe...nghe tiếng gì?"

"thì nghe tiếng xe em về, anh ngồi trên ghế đợi em về cả đêm mà. Vừa nghe tiếng xe anh chạy ra đón em ngay, mà cũng lạ anh vừa ra đã thấy em ngủ luôn trên xe rồi"

"cái...cái gì...a..anh nói đêm qua ở nhà đợi em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro