Hạ, Thu, Đông, Xuân, Hoa nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua rồi anh ơi,
Những năm tháng ấy qua rồi.
Bàn tay em làm sao giữ nổi.
Gót chân mỏi, em ngã mình.

Giữa thinh lặng, em nhìn.
Lòng anh tương tư ai?
Em chẳng biết.
Quá khứ kia anh giữ,
Lòng em còn đầy tình anh.
Nhưng anh ơi, anh giữ ai, kéo lại.
Sao em vẫn mãi đợi chờ bóng hình phai?

Muốn lắm,
Em muốn mình có những chiếc ôm,
Những thứ nồng thắm nơi anh trao
Nhưng mà sao khó quá anh ơi,
Vòng tay này sao em ôm hết.
Chẳng biết.

Nhìn em một chút được không?
Chỉ là ánh mắt, xa xăm anh gửi.
Chỉ cần anh nhìn em một chút,
Cho em chút tình nồng, được không?

Nắng ngày hạ, bóng em đổ rạp
Làn gió thu chẳng níu nổi lòng anh,
Rét mướt mùa đông, rét cả cõi lòng,
Xuân đương qua,
Nhạt phai cả khoảng trời.

Bốn mùa đến, bốn mùa qua,
Anh biết chứ em ơi.
Tán lá ngày đông làm sao có lá,
Chẳng có thu nào là không mưa
Tình anh có bao giờ phai qua bốn mùa...

Xào xạc ngày thu,
Bước chân anh thững lững,
Muốn lại gần em nhưng lại ngập ngừng.
Ánh mắt anh nhìn về nơi ấy,
Nơi có em đi dưới hoàng hôn.

Em có hay không?
Anh giữ trong lòng từng cái ôm,
Chờ ngày nói với lòng em.

Bốn mùa cùng em, nhạt phai dần,
Muốn xích lại gần em sao khó quá.
Anh mong ngày hoa nở thật gần,
Tưới tán anh đào ngỏ lời yêu.

_21.10.23_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro