Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫy vùng,
Em tìm lối thoát,
Ngay cả trong giấc mộng.

Nỗi ám ảnh,
Nó bám lấy em, rối như tơ.
Tối tăm, lạ lẫm,
Sao chỉ có mình em.

Đáy đại dương?
Không.
Sao em chẳng thấy nó giống biển.
Đáy mắt?
Không.
Nó chẳng trong suốt, long lanh.
Nó là cái lồng,
Giam em vào trong.
Nó là khoảng không,
Mà mảnh hồn em vỡ nát,
Vỡ ra thành từng mảnh
Tan biến.

Ôm lấy quả tim,
Em tìm mảnh hồn lạc.
Nó lạc đi đâu? Em chẳng biết.
Đôi chân em chạy, mắt đảo quanh
Bao phủ là màu đen u ám,
Chẳng thấy bờ, chẳng có ai.
Hư vô.

Làm sao đây? Em chẳng biết.
Lòng em rối như tơ, hoảng loạn.
Mắt em ướt đẫm,
Đôi mi còn vương lại hạt nước.
Em như chìm trong biển chu sa.
Đổ lệ.

Ai cứu em? Chẳng có ai đâu.
Em chìm trong mộng,
Em hóa hư không.
Hồn em tựa lông hồng,
Bay bổng.
Sống như chẳng sống,
Em hòa vào lòng sông,
Thân em mênh mông
Giữa đại ngàn,
Rộng lớn.

Chẳng ai thấy em,
Em cũng chẳng tiếc đời,
Môi em rạng ngời, nụ cười
Ngày ra đi.
Chìm trong màn đêm,
Bước qua những êm đềm,
Thói đời dập vùi, chẳng tiếc thương.
Thân xác nhỏ bé, ngọc ngà
Nhuốm đầy máu đỏ,
Nhuốm trái đắng của thói đời
Mà buông xuôi.

Em buông mình,
Lặng thinh.
Em thả mình, trôi theo nước.
Đôi mắt em từng sướt mướt
Giờ lại nhắm nghiền, đỏ hoe.

Em sẽ đi về miền đất mới
Về với nơi em không còn thống khổ.
Chẳng còn những đau thương xác thịt.
Rồi ai đó sẽ ôm lấy em.
Sẽ cho em được sống.
Cho em biết mùi vị của ánh sao,
Cho em biết hương thơm của hoa cỏ.
Cho em biết cái ấm áp của vạt nắng.
Sẽ cho em một cuộc đời
Bớt chơi vơi, chới với.

_07.10.23_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro