Năm Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới (1) ~

Tuyết mênh mang giục giã bình minh, giờ Dần một khắc, thái giám trong đình viện đã bắt đầu lục tục. Cung nữ ở điện Thanh Huy đứng dưới hiên chờ được nội điện triệu vào.

Đêm về, Thuần Thánh đế rất hiếm khi yêu cầu người hầu hạ, rèm buông biến nội điện thành cấm khu. Vị quân vương chí cao vô thượng này, kể từ sau khi lên ngôi lại càng trở nên khó đoán, thỉnh thoảng lúc tựa đầu chấp chính cũng có thể ngủ gật. Thế nhưng dù khép mắt, y vẫn là uy quyền tuyệt đối trên ngai vàng, không một quyết sách nào có thể thoát khỏi khứu giác của y. Đối với chúng triều thần mới vào đường tham chính, những khi Thuần Thánh đế chợp mắt mới là lúc bọn họ dám thở mạnh.

Nàng cung nữ trẻ mới vào cực kỳ căng thẳng, hai tay bưng chậu run không ngừng. Nàng đã nghe qua những lời đồn đại về Thuần Thánh đế Thẩm Trạch Xuyên, thứ hung ác nhất của hoàng đế không phải dung mạo y, mà là đằng sau lưng y, có con chó sói Ly Bắc luôn luôn ngự trị.

"Nhị gia không thích ai làm ồn," ma ma ghé tai vào mách nhỏ, "lát nữa cửa mở thì tay chân nhanh nhẹn lên, động tác khẽ khàng một chút."

Nàng gật đầu, lí nhí vâng.

Mái lưu ly trong viện phủ tuyết, cành mai ghé vào ô cửa sổ trông rất lạc điệu. Nghe đâu là Nhị gia tự tay trang trí, ngày nào Hoàng thượng cũng phải thưởng thức, nên dù nó có cản đường cũng không ai dám ý kiến.

Đèn lồng các nơi đã thắp lên, lòng bàn tay nàng cung nữ trẻ vã mồ hôi như tắm, đương phấp phấp phỏng phỏng thì nghe thấy tiếng bước chân "lộc cộc" vọng tới từ dưới hiên, thế rồi tuyết cuốn ụp xuống, vãi hết lên người những người đang đi lại trong cung.

Đám con gái rối rít kêu "Ai da". Mấy tiểu thái giám ngẩng mặt lên, ngó lên trên nhỏ giọng kêu: "Đào gia gia, Hoàng thượng với Nhị gia vẫn chưa dậy đâu!"

Áo choàng của Đinh Đào bay phấp phới, vững vàng đáp đất xuống tuyết. Cậu cắp cuốn sổ con lướt qua nàng cung nữ, tiện tay vớ luôn yêu bài của người ta. Nàng cung nữ "A" một tiếng, xém chút nữa đã đánh rơi chậu, đến lúc nhìn rõ Đinh Đào thì lập tức ngượng chín mặt.

Đinh Đào vừa đi lùi vừa giơ yêu bài nàng lên ngó nghía. Cậu nói: "Tân Nhị... Ồ, chị gái mới à?" cậu dí mặt lại gần đọc chữ, "trẻ vậy, thì ra là em gái mới."

Ma ma khẽ giậm chân, nhỏ giọng gặng: "Đào nhi, đừng có nghịch, mau trả lại cho cô nương người ta đi!"

"Nhìn tí thôi mà," Đinh Đào nhe răng cười toe toét với nàng cung nữ, nói rất hào phóng, "yêu bài của ta, cũng cho ngươi —— ủa?"

Đinh Đào thò tay xuống bên hông mà chẳng sờ được gì, cậu thoáng biến sắc, còn chưa kịp quay lại, sau gáy đã ăn cốp một cú.

Cốt Tân đứng lù lù đằng sau Đinh Đào như bức tường, hai ngón tay kẹp yêu bài cu cậu, cốc một trận xuống cái ót vừa quay lại của Đinh Đào, nạt: "Trả lại cho người ta."

Đinh Đào bị đánh mới ngoan, cậu bặm môi bặm lợi trả yêu bài, hẵng còn muốn nói gì đó với Cốt Tân, cậu còn chưa há miệng, Cốt Tân đã dứ tay ra chiều cho cậu ăn chưởng tiếp, làm cậu chàng sợ ngả người đi tránh.

"Đừng đánh nữa Tân ca," Đinh Đào rất nhanh trí, "ta đến biếu quà cho huynh nè!"

"Con trai ngoan," Cốt Tân lật yêu bài của Đinh Đào lại, "có phải con lại ra ngoài đánh nhau với thế tử không?"

Đinh Đào chột dạ đánh mắt sang chỗ khác: "Làm gì có, Thành Phong tiên sinh bắt thế tử học bài mà, thế tử nào dám ra ngoài."

Cốt Tân giơ yêu bài của Đinh Đào lên, ngón cái miết vết xước bên mặt trong yêu bài một cái, mặt lạnh như tiền.

Đinh Đào vã mồ hôi lưng, sợ rước phiền cho Tiêu Tuân, chỉ còn nước mạnh miệng cãi cố: "Cái đó là ta không cẩn thận làm xước ấy mà."

"Người thì chẳng thấy lớn mà gan thì to ra quá nhỉ." Cửa bên cạnh bỗng mở ra, Tiêu Trì Dã khoác áo choàng rộng, đang sờ gáy. Hắn bị đánh thức, mặt mày hơi quằm quặp, nói: "Chôn ngay tại chỗ."

Cốt Tân xách cổ áo Đinh Đào lên, Đinh Đào không dám giãy giụa, chỉ có thể duỗi cổ gào vào bên trong: "Chủ —— tử!"

Tiêu Trì Dã giơ ngón tay, Đinh Đào câm miệng ngay tắp lự. Đinh Đào phồng mang trợn má, bị Cốt Tân trút tuyết vào đầy cổ, ở trong sân cóng đến nỗi nhảy tưng tưng tưng tưng.

Ma ma tiến tới, Tiêu Trì Dã không cho. Trên cần cổ hơi nghiêng của hắn có dấu răng, sắc đỏ còn chưa tan, ngón tay chỉ áp lên qua quýt, chẳng quan tâm nếu có người trông thấy.

Lang vương cao thật là cao, nàng cung nữ không dám ngẩng mặt nhìn, cả người run lẩy bẩy bên dưới cái bóng của Tiêu Trì Dã, hàm răng đánh lập cập vào nhau.

Vị lang vương Ly Bắc trong truyền thuyết có thể tay không bóp chết mấy tên tráng hán Biên Sa, lại còn có thể chạy vài chục dặm thâu đêm mà không lộ vẻ mệt mỏi. Trước đây nàng nghĩ ba cái truyền thuyết đó chỉ là để hù người thôi, nhưng mà Tiêu Trì Dã quả thực quá cao, nàng chỉ dám trộm liếc đến ngực của Tiêu Trì Dã.

Cao to! Cường tráng!

Tung một cú đấm, không chết thì cũng đi tong nửa cái mạng.

Tiêu Trì Dã thấy tuyết vẫn đang rơi ngoài sân, trời mù mịt sương, bèn bảo ma ma: "Chờ hai khắc nữa hẵng đến gõ cửa."

Rèm buông khuất sáng, chậu than đặt bên trong vẫn còn âm ỉ hơi nóng. Thẩm Trạch Xuyên nằm trên gối, mồ hôi ẩm ướt chưa tan, chăn nệm lộn xộn vương vãi. Y híp mắt, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, hình như nổi tính cáu kính, thò tay đẩy rơi cái gối xuống thảm.

"Gọi Phí Thịnh," Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt, giọng khàn khàn, "một canh giờ nữa ta gặp hắn."

Cổ của y còn đáng thương hơn cổ của Tiêu Trì Dã, trên gáy dấu răng đè dấu răng. Vì nực quá nên chăn chỉ đắp một nửa, lộ ra chỗ lõm eo đỏ ửng, đi xuống một chút lại có thêm dấu răng.

Tiêu Trì Dã phải cắn y, lại còn phải ngậm y, khiến cho chút đau đớn của y đều hóa thành tiếng thở dốc trầm thấp.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, Lan Chu ngậm rượu lạnh là có thể tan vào lồng ngực Tiêu Trì Dã. Y sợ lạnh thế đấy, lún sâu trong vòng tay Tiêu Trì Dã khi nước bọt quyện hòa như đang tránh rét, sự dụ hoặc lộ ra chỉ là vô tội.

Tiêu Trì Dã cúi người, nhẹ nhàng miết dái tai Thẩm Trạch Xuyên. Áo choàng của hắn rất lớn, bao thêm cả một Thẩm Trạch Xuyên nữa cũng chẳng thành vấn đề.

Trên cổ Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn mồ hôi, chảy qua dấu răng hơi nhoi nhói như gai chích. Y duỗi ngón tay dài mân mê dọc mu bàn tay Tiêu Trì Dã, đắp lên cổ tay Tiêu Trì Dã.

"Ẩm," đôi mắt đượm tình của Thẩm Trạch Xuyên liếc Tiêu Trì Dã, y thong dong duỗi dài giọng, "chảy ra rồi."

Trong giọng nói ấy hãy còn đượm run rẩy, giống như ngón tay ló ra của Thẩm Trạch Xuyên, khẽ khàng mơn man bờ ngực Tiêu Trì Dã, đàng hoàng nghiêm chỉnh thủ thỉ với hắn.

Tiêu Trì Dã nắm ngược lại tay Thẩm Trạch Xuyên, vui thích bật tiếng cười nghèn nghẹt, chóp mũi tuần tra cần cổ của Thẩm Trạch Xuyên một cách nguy hiểm, cuối cùng mới bảo: "Ừm —— là mùi của ta."

Phí Thịnh về đô báo cáo công việc, đã tới nơi từ sáng sớm. Giờ Mão cung mở cửa, hắn đến sảnh bên điện Thanh Huy chờ triệu. Giờ Mão canh ba, Cốt Tân qua gọi.

Tuyết vẫn chưa ngơi, lúc ra ngoài Phí Thịnh còn sờ sờ cái nút cái cổ áo, nhỏ giọng hỏi Cốt Tân: "Trông ổn không?"

Cốt Tân liếc đôi ủng của Phí Thịnh, nói: "Ủng này qua Tết bán mấy đôi cho Ly Bắc bọn ta đi, Thần Dương bảo đi không cóng chân."

"Đây là ủng của Phàn châu, ngươi phải hỏi Hoắc Lăng Vân." Nói đến đây, Phí Thịnh lại tính bán một cái ơn cho Cốt Tân, bèn giơ tay vỗ vai Cốt Tân, "Mà thôi khỏi, ngươi mà hỏi hắn thì mấy trăm năm sau hắn mới hồi âm ấy chứ, để ta chuyển lời hộ cho, đảm bảo sẽ thu xếp đâu ra đấy cho các anh em."

Cốt Tân thừa hiểu tính Phí Thịnh, nói: "Đoan châu thiếu gì đồ? Chỗ các ngươi vừa giàu vừa sầm uất, cái chốn chó ăn đá gà ăn sỏi bọn ta chưa chắc đã trả nổi."

"Ngươi xem ngươi này, trông có chán đời không, cứ mở miệng là tiền ngậm miệng là tiền, hỏng cả tình bạn." Phí Thịnh rút tay về, nhẩm tính thử, "Giá cả ngựa chiến năm sau ở trường ngựa núi Lạc thế nào cứ bảo bọn ta một câu."

Cốt Tân thở dài, vén rèm lên ra hiệu cho Phí Thịnh đi vào. Phí Thịnh nháy mắt ra dấu với Cốt Tân, ý bảo đừng có quên chuyện này đấy nhé.

Phí Thịnh bước vào, vén quan bào lanh lẹ quỳ xuống, dõng dạc hô: "Thần Phí Thịnh, tham kiến Hoàng thượng!"

"Tư thế chuẩn đấy," Tiêu Trì Dã gác chân, cầm quyển sách đọc, thuận miệng nói, "rống một câu mà chủ tử của ngươi sặc thuốc được luôn."

Phí Thịnh đè giọng, vội vàng nói: "Thỉnh an Nhị gia!"

Thẩm Trạch Xuyên uống được nửa bát thuốc, nói: "Đứng dậy ngồi đi."

Phí Thịnh dập đầu tạ ơn, đứng dậy ngồi xuống.

"Năm nay Trung Bác tuyết rơi nhiều, mấy hôm trước Do Kính đi tuần, chỉ có hai châu Phàn, Đăng là có tình trạng sụp nhà dân." Thẩm Trạch Xuyên đặt bát thuốc xuống, "Ngươi đã thông báo sớm cho năm châu còn lại để gia cố nhà dân, sao không báo cáo chuyện này?"

Năm nào tuyết rơi cũng dễ dẫn đến thiệt hại về người, việc xây dựng nhà dân không thuộc phạm vi thẩm tra của nha môn, đặc biệt là những hộ nghèo, dựng một cái lán tranh thôi cũng tính là nhà rồi, loại nhà kiểu này không chống chọi nổi tuyết dày gió dữ.

Lòng Phí Thịnh mừng khấp khởi, đầu nghĩ Dư Tiểu Tái vẫn đang trên đường. Chuyện này hắn mà tự mình báo cáo thì sẽ thành tranh công, hiệu quả sẽ giảm phân nửa, phải để người chức trọng kiêm cả nhiệm vụ tuần sát như Dư Tiểu Tái nói, tranh công mà như không tranh thì mới đạt được hiệu quả cao nhất.

Phí Thịnh nghiêm trang: "Tôi làm việc vì chủ tử ở Đoan châu, đương nhiên phải thay chủ tử lo nghĩ cho dân. Sáu châu mới trùng kiến xong, nha môn quan trạch đâu đâu cũng có vấn đề, nói gì là nhà cửa của bách tính? Đây cũng là điều mà chủ tử đã dạy cho tôi hồi còn ở Trung Bác, phải lấy..."

Ăn nói thì hắn quá rành, công lao của mình chẳng đả động gì đến đâu, chỉ bảo là Thẩm Trạch Xuyên dạy tốt thôi.

Cốt Tân thò đầu vào cửa, xong lại nhìn Đinh Đào hẵng đang moi kẹo ăn, có chút hận rèn sắt không thành thép.

Nhìn coi, đều xuất thân làm cận vệ, chỉ có Phí lão thập hắn là vào chốn quan trường như cá gặp nước.

Trung Bác là nơi vàng thau lẫn lộn, thời Thẩm Trạch Xuyên còn làm kiêu chủ, tình hình ở vùng này đã rắc rối gấp mấy lần Ly Bắc. La Mục đánh cờ tâm lý với Thẩm Trạch Xuyên, nhìn bề ngoài thì là để chấn chỉnh Đàm Đài Hổ, song trên thực tế lại là mâu thuẫn giữa phe bản địa Trung Bác với phe Khuất đô điều nhiệm, hay nói đơn giản hơn là phân tranh vùng miền đảng phái.

Ban đầu Thẩm Trạch Xuyên muốn để Phí Thịnh về Đoan châu, trong triều có dị nghị, Thẩm Trạch Xuyên đều bỏ ngoài tai. Lúc ấy ai cũng bảo Thẩm Trạch Xuyên đang muốn trọng dụng thân tín dòng chính, Phí Thịnh ăn may gặp thời nên mới từ cận vệ nhảy một cái lên thẳng trọng thần quân chính ở vùng yếu địa Đoan châu.

Nhưng chuyện nào đơn giản như thế.

Phí Thịnh xuất thân từ Phí thị thành Thuyên, tuy là con vợ lẽ, song cũng được coi là đô quan, hồi xưa hắn đã từng làm đồng tri Cẩm y vệ. Trong mắt các viên quan bản xứ Trung Bác, hắn gần như chẳng khác gì mấy tên đô quan quy phục Vương Hiến hay Dư Tiểu Tái, thả hắn vào Đoan châu thì ắt sẽ có người không phục, nhưng đó lại cũng chính là điểm đặc biệt của Phí Thịnh, hắn là con nuôi của Doãn Xương, là người mang "Trảm Tu La" của Doãn Xương, chỉ dựa vào tên của Doãn Xương, hắn đã được xem như người Trung Bác.

Thẩm Trạch Xuyên đặt Phí Thịnh ở Đoan châu, là cho đô quan và Trung Bác một cây cầu trung gian. Y giao trọng trách tuần sát cho Dư Tiểu Tái, giao kinh tế Trung Bác cho Vương Hiến, vẫn để Đàm Đài Hổ ở Đôn châu, nhưng lại giao hai châu Đăng, Phàn cho Hoắc Lăng Vân, nhìn vào kết cấu phức tạp của Trung Bác, tất cả những con người này đều có xuất thân khác nhau, nếu muốn gầy dựng được một mạng lưới bị khu vực hạn chế như Quyết Tây hay Khuất đô là quá khó, nó hoàn toàn thuộc về Thẩm Trạch Xuyên. Phí Thịnh chính là đôi mắt của Thẩm Trạch Xuyên, khi mà Thẩm Trạch Xuyên đã rời Trung Bác cao cư ngai vàng, vẫn có thể để Thẩm Trạch Xuyên một tay nắm giữ được toàn cục Trung Bác.

"... Lão Hổ chưa xong quân vụ, mấy hôm nữa mới xuất phát được," Phí Thịnh vừa nói vừa nhìn sang Tiêu Trì Dã, "vợ hắn tháng trước bình an hạ sinh một đôi trai gái sinh đôi."

"Chuyện đáng mừng," Tiêu Trì Dã đặt quyển sách lên đùi, ngẫm nghĩ giây lát, rồi bảo Thẩm Trạch Xuyên, "mấy năm nay hắn thủ Đôn châu, thổ phỉ đạo tặc xử lý rất tốt, cũng nên thưởng."

"Mãi không có dịp phù hợp," Thẩm Trạch Xuyên nhè nhẹ cụng cây quạt, đây là động tác khi đang suy nghĩ, y nói, "năm nay bảo người thảo một cái tước hiệu, phong cho cả anh trai Đàm Đài Long của hắn nữa."

Lời này nghe thì có vẻ gió yên biển lặng, nhưng kỳ thực sóng ngầm lại cuộn trào mãnh liệt.

Nay Đại Tĩnh có ba vị vương khác họ, Thích Trúc Âm hùm cứ Khải Đông, Tiêu Ký Minh trấn thủ Ly Bắc, Tiêu Trì Dã thống soái Khuất đô. Quân phòng vệ Khải Đông, thiết kỵ Ly Bắc trở thành hai chiếc khóa sắt ở hai phương Nam Bắc của Đại Tĩnh, vững vàng trấn áp mười hai bộ Biên Sa bị Tiêu Trì Dã đánh bại ở bờ Đông Trà Thạch. Triều đình trùng kiến, các địa phương cũng đồng thời trỗi dậy, quân phòng vệ Trung Bác không có chủ soái lại thành ra có vẻ hơi lép vế.

Phong tước không phải cái chính, cái chính là thế chân vạc về mặt binh quyền ở phía Đông Đại Tĩnh. Nay Tiêu Tuân được nuôi dưỡng trong cung, tuy vẫn gọi "thế tử", nhưng thực ra lại được giáo dục như "Thái tử", một khi nó lên ngôi, Ly Bắc chắc chắn sẽ là bên thắng lợi nhất, đối với Thích Trúc Âm một mình đảm đương ba mươi vạn binh mã, đây là mối đe dọa cận kề. Có thể nàng không để tâm, nhưng năm quận Khải Đông chắc gì đã không để tâm, nếu đến lúc đó Tiêu Tuân mà muốn tước binh, Thích Trúc Âm sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Không có chiến tranh, cắt giảm hợp lý binh mã các vùng là điều đương nhiên, quân đồn địa phương còn phải san sẻ áp lực với ruộng dân, lực lượng thanh niên trai tráng không tòng chinh ra trận phải được phân bố xuống cho nhân dân. Binh mã phía Đông có thể tước, nhưng phải sử dụng một phương thức phù hợp, cho đến lúc ấy, Nam Bắc phải duy trì sự cân bằng tinh tế, Trung Bác chính là then chốt để ngăn một phương mất trọng lực.

Phí Thịnh biết Thẩm Trạch Xuyên vất vả chính vụ quanh năm suốt tháng, lúc này không đề cập thêm nữa, chỉ lựa ra vài chuyện kỳ thú dọc đường kể. Hắn ở thẳng đến trưa, dùng bữa với Thẩm Trạch Xuyên với Tiêu Trì Dã xong mới lui.

Đêm hôm khuya khoắt, tuyết ngừng rơi, Mãnh liệng vòng phá trập trùng mây đậu xuống đỉnh cổng thành, liếc đằng trước. Tiểu tướng canh cổng hà hơi vào tay, nghe thấy tiếng vó ngựa như dồn dập tựa sấm, sóng lòng sục sôi.

"Cung nghênh Ly Bắc vương——!" dưới thành cao giọng hô.

Mây đen che trăng, cuồng phong nổi lên cuối chân trời. Ngu đang lao vun vút giữa màn đêm bổ nhào tới, sượt qua Mãnh như khiêu khích. Mãnh chẳng buồn phản ứng lại nó, nghiêng đầu nhìn cờ chó sói phấp phới giữa bầu không.

Nhưng thiết kỵ Ly Bắc còn chưa chạy lại gần, khinh kỵ đằng khác đã phất tuyết kéo tới, áo choàng đỏ chói bay phần phật giữa thinh không, giáp trắng của quân phòng vệ Khải Đông giống hệt như một con rồng khổng lồ vảy bạc.

Tiểu tướng canh cửa trào dâng cơn xúc động, cái cổ đỏ rần lên, hắn rống lên: "Đông Liệt... Liệt vương cũng về đô!"

Thích Trúc Âm một mình một ngựa, nàng không mặc giáp, thoa một ít son, lúc ghìm ngựa chào Tiêu Ký Minh bên cạnh câu: "Ê."

Tiêu Ký Minh khoác áo choàng, đánh giá nàng chốc lát rồi ngoái lại bảo Lục Diệc Chi trong xe: "Nàng bôi son đó."

"Thì lớn rồi còn gì," Lục Diệc Chi ló mặt ra, đang cách xa nên không nhận ra son trên môi Thích Trúc Âm là của tiệm nào, "màu này đẹp đấy!"

Thích Trúc Âm hơi cúi thấp, đắc ý dào dạt bảo Lục Diệc Chi: "Tự trộn đấy, đẹp không?"

Lục Diệc Chi ngắm nghía một hồi, nhẹ nhàng vỗ tay thích chí kêu lên: "Đại phu nhân giỏi quá! Mở tiệm đi, ta cũng muốn. Ngươi thì không làm được đâu, mau mau để ta bảo đại phu nhân!"

Thích Vĩ đằng sau thấy Thích Trúc Âm bị bêu mặt một vố, lẳng lặng tránh ngựa ra.

Trận này đại soái đánh không nổi, phải để đại phu nhân lên phục thù.

Rèm xe khẽ đong đưa, dung nhan xinh đẹp tươi tắn của Hoa Hương Y lộ ra, viên minh châu bên tai nàng đằm trên lớp khăn quàng lông trắng phau tựa tuyết, ấy nhưng đôi mắt của nàng mới lại là thứ hút mắt.

"Vương phi ăn Tết vui vẻ," Hoa Hương Y trang điểm tinh xảo, màu son trên môi quả đúng là cùng loại với Thích Trúc Âm, nàng khẽ mỉm cười, "son này trước khi đi A Âm đã chuẩn bị rồi, chờ lát nữa ta sẽ đích thân mang qua phủ cho."

"Ngươi chả nhớ gì đâu đúng không?" Lục Quảng Bạch im im nãy giờ lén hỏi Thích Trúc Âm.

Tiêu Ký Minh đá câu: "Nàng còn chẳng phân biệt được nhiều màu son bằng A Dã ấy chứ."

Thích Trúc Âm ở giữa, giơ Tru Cưu lên, nói hết sức nghiêm túc: "Đừng có mà tranh thủ khen em ngươi, hắn thì biết cái quái gì —— rốt cuộc ngươi ở phe nào vậy?"

Lục Quảng Bạch nhìn Lục Diệc Chi với Hoa Hương Y nào khăn nào son, ghìm cương lùi lại mấy bước, bảo hai người bên cạnh: "Ta là cây cọc."

Thích Trúc Âm: "Cây cọc?"

Tiêu Ký Minh: "Loại đầu gỗ."

Thích Trúc Âm bèn bảo: "Từng này tuổi rồi."

Tiêu Ký Minh khẽ thở dài: "Còn chưa lấy vợ."

Nói rồi chẳng đợi Lục Quảng Bạch đáp đã đồng loạt quay đầu ngựa, đi thẳng vào trong thành. Lục Quảng Bạch "Ê" một tiếng, bên trái trống không, bên phải cũng trống không. Hắn siết chiếc roi ngựa, tủi thân chết đi được, bèn phi ngựa đuổi theo, nói: "Ta đã gặp cô nương nào phù hợp đâu, không thì các ngươi xem xem? Dân văn hay dân võ đều được..."

===




Năm mới (2) ~

Quan miện y phục của Thuần Thánh đế đều được làm theo kiểu dáng mới, da Thẩm Trạch Xuyên trắng, cục thượng y phải làm nổi bật lên được uy phong của Hoàng thượng, đặc biệt chú trọng vào hoa văn. Tai phải của Thẩm Trạch Xuyên đeo khuyên, khuyên tai, lúc nào đeo kiểu gì, cái đó cũng phải nhìn tâm trạng. Cục thượng y vò đầu bứt tai muốn trọc cả đầu, lẽo đẽo bám theo Kiền Quân vương Tiêu Trì Dã mãi mà cũng chẳng mò ra nổi một quy luật nào.

Thẩm Trạch Xuyên thích cầm quạt, quạt cũng rất được chú trọng, do Tiêu Trì Dã chuyên biệt cung cấp, toàn thiên hạ chỉ có duy nhất một nhà làm, giống như khuyên tai vậy, độc nhất vô nhị.

Lúc này trong điện đang người ra người vào tấp nập, Tiêu Trì Dã nằm kềnh đong đưa trên chiếc ghế dựa dưới mái hiên, chân dài dềnh ra trên đất, rất chi ngáng đường.

"Sổ sách năm ngoái đã báo cáo chuẩn xác cho bộ Hộ," Thần Dương đứng bên cạnh báo cáo với Tiêu Trì Dã, "doanh Ngũ mới lập, vị trí thì lại chếch, gần Mạc Tam Xuyên, chi phí quân nhu lương thảo lớn hơn các doanh phụ cận, chuyện này..."

Tiêu Trì Dã xem sổ sách, nói: "Còn chưa điều động quân thợ, tổng chi phí tu sửa trang bị mùa thu năm ngoái Lương Thôi Sơn đã ước tính một lần rồi, số bạc này phải gấp đôi."

Thẩm Trạch Xuyên bên trong điện đang đeo quan, hạt châu va chạm khe khẽ, chúng cung nữ hết sức nhẹ nhàng, không dám quá phận.

Tiêu Trì Dã xem một lúc không dời mắt, rồi đưa lại quyển sổ cho Thần Dương.

Bội chi quân phí là chuyện bình thường khi trong thời chiến, song bộ Mông Lạc ở cửa Mạc Tam Xuyên hiện giờ chính là con thuyền trên sa mạc của Đại Tĩnh, có hỗ thị rồi, phí quân nhu lương thảo không còn cao như thế nữa. Sổ sách này lừa người khác thì còn được, chứ lừa Tiêu Trì Dã thì đừng có hòng. Thời hắn còn lăn lê bò toài vận chuyển lương ở Ly Bắc, người kiểm tra sổ sách ở bên trên là Tiêu Phương Húc đấy.

"Bảo chủ tướng doanh Ngũ cởi giáp vào đô," Tiêu Trì Dã nói, "đến tính trước mặt ta."

Thần Dương nghiêm trang hành lễ rồi lui xuống.

Ma ma lại gần ghế, nửa dỗ nửa khuyên: "Nhị gia, đến giờ rồi ạ."

Cái ghế của Tiêu Trì Dã đong đa đong đưa, hắn giơ ngón tay lên ý bảo ma ma chớ lên tiếng, xuyên qua ánh sáng mong mỏng ngắm Thẩm Trạch Xuyên. Bờ vai lưng Thẩm Trạch Xuyên thẳng tắp, lúc nghiêng người, hạt châu loang loáng lay động ngay gần chóp mũi y.

Chúng cung nữ đồng loạt cúi đầu, khom lưng lui về sau.

Thẩm Trạch Xuyên rủ ngón tay nhặt cây quạt trên bàn lên, viên ngọc bên tai phải loáng hắt lại ánh sáng. Mấy bữa nay y mắc phong hàn nhẹ, lúc nói giọng mang âm mũi, người dễ mệt, trông lúc nào cũng như sắp ngủ mất tới nơi.

"Giờ Tý tan," Thẩm Trạch Xuyên thả thẻ giờ xuống bàn, "sau đó phải chuẩn bị cá ngân long, tất cả đến Thương Vân các xem pháo hoa vái điện các. Ngươi chuyển lời trước đi, bảo mọi người mặc đồ ấm vào, đừng có để như năm ngoái."

Chúng lão thần không chịu được lạnh, xem ngân long xong, còn chưa kịp vái đã gục một loạt.

"Chuẩn bị trà gừng nóng ở sảnh bên cạnh," Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ chốc lát, "quý là ở tấm lòng."

"Hoàng thượng quan tâm," thái giám bưng tấm bài giờ, "thiên ân mênh mông."

"Mấy năm trước Tuân nhi còn nhỏ, đều đi sau đại ca, năm nay thì," Thẩm Trạch Xuyên nói, "đứng trước nhất."

Thái giám nghe ra ý, vội vàng vâng.

Tiêu Trì Dã đi đến cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Nó vẫn là học trò của Thành Phong, không thể vượt qua cấp bậc lễ nghĩa này được."

"Vượt qua mới là đúng lễ nghĩa," Thẩm Trạch Xuyên hơi hếch cây quạt, cụng vào cùi chỏ Tiêu Trì Dã, "Thành Phong là tiên sinh, là thầy, bình thời kính trọng vẹn toàn, giờ cũng nên vậy."

Ma ma đằng kia giục, Tiêu Trì Dã choàng áo lên. Đai lưng khó thắt, Thẩm Trạch Xuyên bèn phụ một tay, Tiêu Trì Dã cứ để nguyên cái tư thế ấy hôn chóc Thẩm Trạch Xuyên một cái qua lớp ngọc châu.

Chẳng ai phát hiện.

Đàm Đài Hổ mới có con, vui phơi phới như mở cờ, hễ gặp ai là lại khoe. Hắn hỏi Phí Thịnh: "Bao giờ ngươi lấy vợ?"

Phí Thịnh trong lòng thì ghen tị, ngoài mặt thì mạnh miệng: "Chưa biết được, ta phải lấy mười bảy mười tám nàng."

Đàm Đài Hổ lại quay qua hỏi Dư Tiểu Tái: "Bao giờ ngươi lấy vợ?"

"Ngươi bơn bớt đi." Dư Tiểu Tái nhấp rượu.

Đàm Đài Hổ muốn xả lắm mà không có chỗ để xả, nhịn hết nổi nữa, bèn đứng dậy ngó nghiêng, vừa thấy Cao Trọng Hùng đã cuống quýt hỏi: "Bao giờ——"

Thích Trúc Âm đúng lúc đi vào, Đàm Đài Hổ mới hành lễ, nàng cởi áo choàng ra bảo: "Song hỉ lâm môn, chuyện đáng mừng, bao giờ ta đưa quà cho ngươi."

Đàm Đài Hổ gãi gãi tai hỏi: "Đại soái, song hỉ á?"

Hoa Hương Y đằng sa bật cười, bảo Thích Trúc Âm: "Ngươi nói hẳn hoi cho hắn đi."

Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, đèn hoa rạng rỡ trong điện cũng phải mờ nhạt đi mấy phần. Trước khi Hoa tam tiểu thư xuất giá, đa số mọi người chỉ được nghe danh, nay được diện kiến dung nhan, thị lang mới đăng điện nhìn ngây cả người.

"Đại phu nhân còn xuân thì đã thủ tiết," triều thần đằng sau thấp giọng xì xầm, "nghe ý Khải Đông là không muốn nàng tái giá."

"Nàng còn trẻ thế mà..." thị lang lẩm nhẩm, "sao Khải Đông có thể..."

Đồng liêu bên cạnh thúc cùi chỏ hắn một cái, nhưng mà chậm mất rồi, Thích Trúc Âm đằng kia đã quét mắt sang, nhìn đúng vào thị lang.

Tay thị lang run lên, đánh vãi rượu.

Hoa Hương Y nhập tiệc, Thích Trúc Âm thuận tay cầm khăn thơm của nàng, lúc ngồi vào chỗ lau sạch son trên môi mình. Thị lang nhìn chiếc khăn tay bỏ vào trong túi tay áo Thích Trúc Âm, thậm chí cả dáng hình mỹ miều của Hoa Hương Y cũng đã bị đại soái chắn ráo.

Hắn tiu nghỉu chưng hửng, nhưng mà chẳng biết thế là thế nào, chỉ nhớ mỗi ánh mắt của Thích Trúc Âm.

Hôm nay Thẩm Trạch Xuyên bị nhạt miệng, ăn đồ ăn vào mà chẳng ra vị gì. Đầu y đang nhung nhớ cuốn sách sáng nay chưa xem xong, câu chuyện ấy Tiêu Trì Dã mới chỉ đọc có nửa.

Trước yến tiệc bách quan, các địa phương phải vào tiến cống, đều là chút thịt núi rau rừng, sợ bị vạch tội. Giang Thanh Sơn ở Quyết Tây, là cựu thần tiền triều, năm Thuần Thánh nguyên niên được Diêu Ôn Ngọc, Hoa Hương Y dốc lòng bảo vệ, tuy không mất chức, song vẫn bị nhiều văn nhân chỉ trích.

Năm nay Giang Thanh Sơn đến dự tiệc, lời phê phán đã ít đi. Bởi vì năm nay cảng Liễu châu đã xây xong, đường thủy mười ba thành đã được thông, Quyết Tây mùa xuân không gặp lũ, mùa hè oi bức cũng không còn xuất hiện nạn hạn hán, công lao của hắn đứng hàng bậc nhất, đại quan biên giới cũng chẳng có năng lực được bằng hắn.

"Ngươi tính thưởng hắn thế nào?" Tiêu Trì Dã đã nốc không ít rượu, không say, mà là hơi thả lỏng, lúc nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Trạch Xuyên người thoang thoảng mùi rượu.

Thẩm Trạch Xuyên liếc Giang Thanh Sơn, nói với Tiêu Trì Dã: "Chưa chắc hắn đã chịu nhận."

"Quyết Tây đã lập nên công," Tiêu Trì Dã xếp đôi đũa ngay ngắn, "hắn muốn rút lui."

Lúc trước Khổng Tưu nhảy tường thất bại, bị Lương Thôi Sơn ngăn lại, nhưng không chịu quỳ phục Thẩm Trạch Xuyên nên cuối cùng đã tháo mũ, tự nhận là cố nhân của Đại Chu rồi về quê làm ruộng. Dư Tiểu Tái muốn đứng ra cho Sầm Dũ, song Sầm Dũ lại tự thẹn với Diêu Ôn Ngọc, giải tán nhà, đến sống ở đằng đối diện Khổng Tưu nuôi cá.

"Thân tuy là thân Đại Tĩnh, nhưng lòng vẫn là lòng Đại Chu," trông Thẩm Trạch Xuyên không vui, "hắn muốn lui thì hắn cứ việc lui."

Khổng Lĩnh ngồi bên dưới nhìn ra ý, lúc Dư Tiểu Tái qua mời rượu, ông đè giọng bảo: "Ngươi qua chỗ Vạn Tiêu, hắn phải kính Hoàng thượng, ngươi nghe ngóng chút."

Dư Tiểu Tái uống được nửa cốc rượu là thôi không dám nữa, lòng dạ hắn nhạy bén, đặc biệt là trong mấy chuyện này, chỉ cần nghe giọng Khổng Lĩnh là đã đoán ra gần hết.

Rượu quá ba tuần, Thẩm Trạch Xuyên ban thưởng theo lệ, lúc tới lượt Giang Thanh Sơn, hắn quỳ xuống, đầu tiên thỉnh van vạn tuế, sau đó nói: "Thần công mọn thân hèn, không dám nhận thiên ân này, chỉ có một tâm nguyện còn chưa hoàn thành. Nay Quyết Tây bách nghiệp hưng thịnh, đường thủy thông suốt, thần thỉnh cầu——"

Dư Tiểu Tái bên cạnh căn thời gian, quỳ "bịch" xuống như bị xỉn, nói: "Hoàng thượng anh minh! Thỉnh cầu của Vạn Tiêu, cũng là thỉnh cầu của thần," hắn vận hết can đảm, "cảng Liễu châu mới mở, quy mô cỡ ấy, công lao của Hoàng thượng quả là đệ nhất thiên cổ! Thần thỉnh cầu thông đường thủy đến sông Khai Linh, từ nay về sau cũng có thể giảm bớt thời gian vận chuyển lương thực."

Hắn nói xong, Thẩm Trạch Xuyên chưa đáp.

Sự im lặng của Thẩm Trạch Xuyên như vết mực tan vào trong nước, khiến cho cả sảnh tiệc chầm chậm lặng xuống. Ai cũng biết Giang Thanh Sơn có thỉnh cầu khác, bầu không khí căng thẳng, chỉ sợ Thẩm Trạch Xuyên tự dưng lại phất áo bỏ đi.

Giang Thanh Sơn dập đầu: "Cái đó——"

Dư Tiểu Tái cụng hắn một cái thật mạnh bằng cùi chỏ đang che bên dưới thân, gắng gượng cười tiếp tục: "Nhưng chuyện gì cũng phải có quy trình, chúng ta phải soạn tấu chương cho nội các. Lúc vào đô thần gặp Vạn Tiêu, vợ hắn Liễu thị nghe nói dạo gần đây Hoàng thượng mắc bệnh, đặc biệt ăn chay niệm phật vì Hoàng thượng ở chùa Bạch Sa, lại còn dặn thần phải mang quà từ Liễu châu đến tặng."

Vừa nghe hai chữ "Liễu thị" là Giang Thanh Sơn tường tỏ ngay ý Dư Tiểu Tái.

Thẩm Trạch Xuyên là một chủ nhân tốt, y dám dùng Giang Thanh Sơn, cũng chưa bao giờ can thiệp vào dân chính ở Quyết Tây, lòng tín nhiệm trọn vẹn này cũng là đang cho Giang Thanh Sơn thể diện. Nay Giang Thanh Sơn đã làm xong việc, muốn lui về, được, nhưng mà cũng phải là Thẩm Trạch Xuyên nói ra trước, bởi lẽ Thẩm Trạch Xuyên là quân chủ của hắn, nếu không dù cho hắn có hoàn thành từng tâm nguyện của Thẩm Trạch Xuyên đi nữa, hắn cũng vẫn là thần tử của Đại Chu, không nguyện ý đi theo Thẩm Trạch Xuyên.

Kiêu chủ thiên hạ đều có những phương pháp ác liệt mà hiệu quả, Ngưỡng Sơn Tuyết của Thẩm Trạch Xuyên đã phong vào rương, nhưng bản thân y chính là đao. Giang Thanh Sơn không phải một triều thần bình thường, ở một mức độ nhất định, hắn là người định đoạt phái thực kiền của Đại Chu sẽ đi hay ở.

Thẩm Trạch Xuyên dám dùng hắn, cũng dám giết hắn.

Bầu không khí căng như dây đàn, nghe được cả tiếng kim rơi.

Tiêu Trì Dã nghe chừng nổi hứng thú, hắn hỏi như đùa: "Quà gì?"

Tức khắc Dư Tiểu Tái như xả được gánh nặng, mà tức khắc sau lại tắc tị.

Đấy là hắn bịa đại ra thôi mà!

===





Năm mới (3) ~

"Nghe đâu là một tấm gương nhập từ nước ngoài," Khổng Lĩnh cười, "sáng loáng trong suốt, soi người nét căng. Hồi trước thương nhân long du ở cảng Vĩnh Nghi có, đồ hiếm đó."

Chu Quế nghe vậy cũng nổi hứng thú: "Ta cũng nghe được chút tin đồn."

Giang Thanh Sơn cúi mặt chốc lát, nói: "... Là một tấm gương lưu ly*, bốn góc khảm ngọc, có thể bày trí ở đài Phật, có thể làm đồ trang trí treo tường. Thương nhân Long Du ở cảng Vĩnh Nghi chỉ bán loại gương lo bằng lòng bàn tay thôi, không thể bì được với tấm gương này."

(*Đá thạch anh nhân tạo, mang nhiều màu sắc từ các nguyên tố kim loại, được nung ở nhiệt độ cao hơn 1000. Còn có tên gọi là đá ngũ sắc. Ở thời cổ đại, lưu ly còn quý hơn cả ngọc. Một số ví dụ , , .)

"Báu vật đó," Phí Thịnh chêm vào đúng thời, "chủ tử, cho chúng thần được mở mang tầm mắt một chút đi."

Mấy dải hạt châu đong đưa trước mắt Thẩm Trạch Xuyên, y nâng chén lên, nhìn rượu màu hổ phách trong chén, nói: "Dâng lên đây xem."

Con tim treo lơ lửng của ngàn người trong yến tiệc đồng loạt thả lỏng, sức nặng đè trịch trên vai hốt nhiên biến mất. Dư Tiểu Tái theo lễ lại ngồi về chỗ, không kìm được giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh.

Tấm gương lưu ly này đã trừ họa cho Giang Thanh Sơn, ngay sau đêm đó là tiệc tại gia. Vốn Thẩm Trạch Xuyên định tặng tấm gương này cho Lục Diệc Chi, kết quả y bận đến đầu tắt mặt tối, thành thử quên bẵng luôn chuyện này.

Đinh Đào nhớ, cậu cắp cuốn sổ hỏi Lịch Hùng: "Ngươi nhìn thấy cái tấm gương lưu ly đó chưa? Tân ca bảo đáng tiền lắm đó, phải cất vào kho châu báu."

Độ này Lịch Hùng hay bám đít Thần Dương chạy đến sông Trà Thạch, nó lại cao vổng thêm bao nhiêu, đứng bên dưới hiên trông y chang con gấu, đáp: "Gương, có đầy, chỗ nào chả có."

Đinh Đào mở cuốn sổ ra vẽ cho Lịch Hùng coi, bảo: "Dài, như vầy nè... Bốn góc nạm ngọc!"

Lịch Hùng chỉ nhớ trong tiệc có kẹo ăn rất ngon thôi, gương với chả ghiếc có nhớ gì đâu.

Thẩm Trạch Xuyên cũng không nhớ, ăn Tết mà cứ như đánh giặc không bằng, năm mới tuyết rơi liên tục, cực nhọc bao nhiêu mới thu xếp được ổn thỏa mọi chuyện, lúc rảnh thì đều để sắc thuốc uống thuốc hết. Đến khi khỏi phong hàn, nhẩm tính thử thời gian, đã lại đến lúc phải chuẩn bị trước cho vụ xuân.

Đêm về, Thẩm Trạch Xuyên cầm tấu chương, dựa gối chợp mắt, nghe thấy tiếng động bèn đặt bản tấu lên chiếc bàn con, lật mình nằm sấp trên gối, giọng nghèn nghẹt: "Đi đâu đấy?"

Trên vai Tiêu Trì Dã còn dính tuyết, hắn cởi áo choàng ra, không đáp. Thẩm Trạch Xuyên đương lim dim buồn ngủ, má bỗng lạnh toát.

"A." Thẩm Trạch Xuyên bải hoải kêu một tiếng.

Chiếc nhẫn ban chỉ của Tiêu Trì Dã còn lạnh nữa, hắn nói: "Trông oải thế."

Thẩm Trạch Xuyên thích chiếc nhẫn mát lạnh ấy, cảm giác rùng mình nhỏ xíu ngấm vào từng chút từng chút một, xua tan cái nóng nực bí bách tích tụ trong căn phòng ở lâu. Y dán má lên nhẫn, nhẹ nhàng cọ cọ, đôi mắt khoan khoái khép hờ.

Tiêu Trì Dã dùng bàn tay thay thế nhẫn.

Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, cứ nguyên cái tư thế ấy, bảo Tiêu Trì Dã: "Nóng."

Một chữ nóng của Thẩm Trạch Xuyên xua tan gió tuyết trên người Tiêu Trì Dã. Dục vọng mơ hồ sục sôi trong ngũ tạng lục phủ Tiêu Trì Dã, khiến cho Tiêu Trì Dã cũng nóng lên.

Tiêu Trì Dã cong ngón tay cọ má Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: "Đưa ngươi đi chơi nhé."

Trong cung chỗ nào cũng kê chậu than, không có mùi, nhưng mà bí, ngồi lâu sẽ dễ thấy oải. Tiêu Tuân học bài được một nửa đã ngủ gật mất tiêu trên chiếc bàn con.

Khổng Lĩnh tranh thủ ít lúc nhàn trộm, ngồi trên ghế thái sư nghiền ngẫm một cuốn sách cổ.

Tiêu Tuân ngủ ngon lành đến khi tan học, lúc tỉnh dậy trên hai má đầy vết mực. Thằng bé không phát hiện ra, mặt nghiêm như khúc gỗ nhìn Đinh Đào thu dọn sách vở cho nó.

"Đám nhóc lần trước vẫn đang chờ đó," Đinh Đào ôm túi sách, "thế tử đi kiếm tụi nó chơi không?"

Mấy thằng nhóc mà cậu bảo là lũ lưu manh choai choai ở các hộ đô quân tịch, hồi đầu là con cháu của thế gia, học hành thi cử không đỗ đạt, đánh quyền không ra ngô khoai, lông bông ở phường chợ Khuất đô ăn no chờ chết, rất là sành chơi.

Tiêu Tuân nhảy xuống ghế, đáp: "Không đi," nó rất thận trọng, "Nhị thúc đang ở đây."

Thẩm Trạch Xuyên nhắm một mắt mở một mắt cho thằng bé đi theo đám Đinh Đào Lịch Hùng chạy lông nhông quậy phá bên ngoài, nhưng Tiêu Trì Dã thì không, Tiêu Trì Dã muốn đi chơi với nó. Tiêu Tuân bắn tên có thể bắn trúng hồng tâm, Tiêu Trì Dã mà bắn một tên thì chớ bảo là hồng tâm, đến cả cái bia cũng bắn lật luôn. Mấy trò chơi của đám lưu manh chíp hôi đó đều là di sản của Tiêu Trì Dã, Tiêu Tuân chơi với Nhị thúc không có vui.

Tiêu Tuân vừa ra khỏi sảnh đường đã chạy đến Lịch Hùng. Lịch Hùng cởi giáp tay ra, buộc vào cho Tiêu Tuân. Tiêu Tuân buộc thật chắc, huýt sáo mấy tiếng lên bầu trời.

Áng mây vẫn là áng mây ấy, chẳng có gì thay đổi.

Con sẻ của Đinh Đào thì lại phấn khích tợn, kêu chiêm chiếp chiêm chiếp nhảy loạn xì ngầu trong tay áo cậu. Đinh Đào che tay áo dỗ: "Hôm nay gió lớn quá, tai ưng khó nghe, thế tử huýt đôi tiếng nữa thử xem."

Tiêu Tuân nghiêm túc gật đầu, quay lại, lưng quay vào hai nhóc kia, vận hết sức huýt một tiếng nữa.

Một con chim thò mặt ra từ trên mái hiên, con ưng gộc mới tới liếc Tiêu Tuân, không chịu xuống.

Tiêu Tuân gào tên nó: "Quyết!"

Quyết chỉ dòm Tiêu Tuân giây lát đã lại quay đi trông về phương xa. Trong chuồng ưng, nó được coi như là một con ưng con, chưa quen Tiêu Tuân được bao lâu.

"Nó vẫn còn nhỏ quá," Lịch Hùng vỗ vai Tiêu Tuân, vụng về an ủi, "chừng nào nó lớn là ngươi sẽ thuần phục được nó liền."

Tính tình Tiêu Tuân rất tốt, nó định cởi giáp tay ra, đến lúc tháo dây lại do dự, cuối cùng siết chặt nắm tay, nói: "Tối ta sẽ ngủ cùng nó."

Đinh Đào tính thời gian, bèn dẫn Tiêu Tuân đến điện Thanh Huy. Ma ma lau mặt cho Tiêu Tuân, nhóc con nhận khăn tự mình lau rồi bước qua cửa tìm thúc thúc, nhưng lại phát hiện trong điện chẳng có một bóng người.

Thao trường cấm quân được xây trên núi Phong từ thời Hàm Đức, đây là nơi mà Tiêu Trì Dã lúc đó dùng mấy con ngựa chiến để đổi lấy. Ngay hồi đầu, hắn đã dựng một mái nhà tranh con con ở chỗ suối nước nóng trên núi Phong để làm chỗ nghỉ ngơi. Sau năm Thuần Thánh nguyên niên, nơi đây vẫn là địa bàn của hắn, hắn bèn cơi nới túp lều tranh thành một cái trạch viện hẳn hoi.

Thẩm Trạch Xuyên ngủ một mạch đến lúc trời đã tối om, vùi trong chăn không động đậy. Tiêu Trì Dã mặc thường phục thoải mái, một góc áo giắt vào, ngồi cắm mặt cặm cụi lựa ngọc trên ghế.

Bao lâu sau, Thẩm Trạch Xuyên mới lên tiếng: "Bộ Hồ Lộc chuyển về Đông, hồ Xích Đề bỏ trống, các bộ còn lại sẽ muốn cướp đoạt." Y chống tay dậy, mở chụp đèn lưu ly trên chiếc bàn nhỏ ra, hơ đầu ngón tay qua nghịch, "Ngươi lập tám đại doanh, trước sau không có hỗ trợ, đường không thông suốt, bộ Binh dĩ nhiên sẽ lo ngại. Nội các trình tấu lên ta rồi, muốn ngươi cân nhắc thêm."

"Đám đó khôn phết đấy chứ," Tiêu Trì Dã không lựa được viên ngọc nào ưng ý, bèn bỏ hộp sang bên cạnh, cũng chống tay, cứ thế nhìn Thẩm Trạch Xuyên, "biết là không thuyết phục được ta nên bèn cố tình đi vòng đánh lén."

"Tu luyện cả trong lẫn ngoài," Thẩm Trạch Xuyên một lời hai nghĩa, "mới có thể đạt thành toại nguyện."

Tiêu Trì Dã nhìn cổ áo Thẩm Trạch Xuyên khép một nửa, ngủ đến mức cúc áo cũng bung ra, bởi vì tư thế vừa chuẩn, hắn có thể nương ánh sáng mông lung nhìn thấy xương quai xanh cùng ngực Thẩm Trạch Xuyên, bén lên một ngọn lửa, lúc cúi đầu ngắm bấc đèn, cổ cũng lộ ra.

Đó là một cái cổ mềm mượt trơn bóng, mỗi lần bị Tiêu Trì Dã ngậm, Thẩm Trạch Xuyên sẽ lộ ra vẻ mặt không thể chịu nổi, như thể khoái cảm duềnh lên tích tụ thành sóng biển, cắn một cái nữa, y sẽ bị tình triều hoàn toàn nhấn chìm.

A Dã.

Sách An.

Thẩm Trạch Xuyên trong vòng tay Tiêu Trì Dã, trên bàn tay Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã mài xát cắn y, y liếm trở lại. Mồ hôi ngấm sũng nệm chăn, Thẩm Trạch Xuyên gọi tên Tiêu Trì Dã giữa tiếng thở dốc, đầu lưỡi thấm nhuần mùi vị của Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên chọc tắt đốm lửa nhỏ, mãi không nghe thấy Tiêu Trì Dã đáp, không khỏi nhìn hắn, mặt lộ vẻ thắc mắc.

A.

Tiêu Trì Dã điềm nhiên thưởng thức.

Vẻ mặt ấy cũng rất đẹp, như thể không hiểu những ý nghĩ vừa xấu xa vừa dung tục kia, lại khuyến khích hắn đi xa hơn nữa.

"Tám đại doanh phải lập," ngón cái trên bàn tay đang chống của Tiêu Trì Dã rê rê nhẹ, chiếc nhấn ban chỉ lăn bên cổ hắn, cảm giác lành lạnh ấy trói Tiêu Trì Dã vào một điểm giới hạn kỳ diệu, "thì đường mới có thể thông suốt, chuyện này để Vương Hiến nói, hắn hiểu."

Thẩm Trạch Xuyên cầm chụp đèn lưu ly, bỗng dưng nhớ ra, bèn hỏi: "Cái gương lưu ly Giang Thanh Sơn đưa lần trước để đâu rồi? Sau xuân đường thông, bảo người mang cho đại tẩu đi."

"Đường xa lằng nhằng," Tiêu Trì Dã ngồi thẳng dậy, "ta dẫn ngươi đi tìm nó cho."

Gương lưu ly không vứt đi, Tiêu Trì Dã thích nên đã mang đến để ở trong căn nhà này. Song chỗ cất thì đặc biệt, không có hắn dẫn, Thẩm Trạch Xuyên không tìm được.

Sương mù ẩm ướt giăng mờ mặt gương, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn rõ được chính mình, rõ ràng y dán sát sạt như thế, vậy mà lại chỉ trông thấy một ảnh ảo mơ hồ. Đó còn chẳng phải là y, mà là Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã bao trọn lấy y.

Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên đụng vào mặt gương, khoảnh khắc ấy y a ra một hơi nóng. Nước chảy xuống giữa làn sương mù, trườn bò thành mấy vết trên mặt gương.

Tiêu Trì Dã đè Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: "Lan Chu, Lan Chu tìm được chưa?"

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên hơi cong lại, rốt cuộc đã nhìn rõ chính mình trong khoảng ngắt nhỏ. Chỗ nào của y cũng ửng đỏ, mồ hôi hòa quyện với nước, sắp bị Tiêu Trì Dã vần vò hỏng mất rồi.

Thẩm Trạch Xuyên liếm môi, đôi mắt đượm tình xuyên qua gương nhìn Tiêu Trì Dã. Y cong ngón tay khẽ khàng chọc vào, men theo hình ảnh trong gương đi xuống, cuối cùng lặng lẽ bảo Tiêu Trì Dã.

Nhị lang.

Dữ quá đấy.

Nước đọng trên vai lưng Tiêu Trì Dã chảy xuống theo đường cơ bắp, hắn cắn khuyên tai Thẩm Trạch Xuyên, dồn Thẩm Trạch Xuyên vào nơi vô cùng chật hẹp này.

Trán Thẩm Trạch Xuyên tì vào mặt gương, mồ hơi chảy ướt nhòe con mắt, giữa răng môi y còn ngậm hai chữ "A Dã" mơ hồ, vừa như quyến rũ, lại vừa như đang xin tha. Y mới khỏi phong hàn, giọng mũi còn chưa tan hết, tiếng thở dốc rơi vào tai Tiêu Trì Dã vừa ẩm vừa ướt, thấm đượm hương vị nhớp nháp dính dớp.

Tiêu Trì Dã hôn cổ y.

Bàn tay chống thân của Thẩm Trạch Xuyên bị nắm lấy, Tiêu Trì Dã giữ cổ tay y, nghe thấy tiếng lòng bàn tay y trượt trên mặt gương.

"Ưm."

Eo Thẩm Trạch Xuyên bị nắn đỏ rồi, y không thở nổi, viên ngọc bên tai phải lấp lánh, chẳng biết là bị mồ hôi thấm, hay là bị Tiêu Trì Dã ngậm.

"Lan Chu." Tiêu Trì Dã gọi y.

Mồ hôi cùng nước mắt Thẩm Trạch Xuyên ứa ra không ngừng, Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hôn y, y hơi ngưỡng cổ lên đón nhận. Bọn họ quá gần nhau, tưởng chừng như thân mật đến nỗi không thể tách rời.

Tiêu Trì Dã thô bạo lau ra một mảng sáng trên mặt gương, hắn tiến vào, mạnh mẽ đánh chiếm, dùng bờ ngực cường tráng đè Thẩm Trạch Xuyên. Cánh tay ấy quá khỏe, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên không thể trốn, gần như xem hắn xâm lược mình.

Ánh mắt của Tiêu Trì Dã, hơi thở của Tiêu Trì Dã, chỉ cần là Tiêu Trì Dã, mỗi một lần đều sẽ biến thành hung hãn bá đạo. Con sói trên lưng hắn đã dung hòa vào tận xương máu, ngỡ như muốn nuốt chửng lấy Thẩm Trạch Xuyên.

Cái biểu cảm này.

Tiêu Trì Dã bóp mặt Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa tàn nhẫn.

Của ta.

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên khẽ víu lấy cổ tay Tiêu Trì Dã, quay lại trong thời khắc cao trào mãnh liệt mà đê mê. Y chạm đến mồ hôi của Tiêu Trì Dã, ngậm vào miệng, tựa hồ chẳng biết hiểm nguy, có bị Tiêu Trì Dã nuốt trọn, ánh mắt cũng đang nói.

Đều có thể.

===





Năm mới (4) ~

Tuyết sà xuống mặt nước, dọa một con hải âu bay mất. Người đàn ông tóc mai ngả bạc đội nón, tay gác lên gối thả cần câu. Đôi tay hắn không có gì đặc biệt, có vết chai, còn đeo cả một đoạn dây đỏ.

Ký Nhiên nhìn mặt nước, mặt nước cũng nhìn nó, Ký Nhiên hỏi: "Thuyền này đi đâu?"

Kiều Thiên Nhai ngồi bất động, đáp: "Chân trời góc bể."

Ký Nhiên thở dài: "Ngươi quay mình, cửa Phật sẽ tại ngay trước mắt, từ đó quên đi hết thảy quá khứ, chẳng phải sẽ sạch sẽ hơn sao." Ánh mắt Kiều Thiên Nhai tìm nắng sớm, nói: "Cửa Phật trên núi không có đường tắt, ta không tìm thấy."

Ký Nhiên vẩy chút nước lạnh băng, tay áo trượt xuống giữa không trung tựa như đang lững lờ dạt khỏi vòm trời. Rốt cuộc nó bỏ cuộc, chẳng khuyên nữa, chỉ nói: "Ngươi thắng rồi."

Lúc thuyền cập bến, Ký Nhiên xuống thuyền, cúi đầu vái Kiều Thiên Nhai một cái. Nó đã đi theo Kiều Thiên Nhai suốt mấy năm nay, song Kiều Thiên Nhai chẳng quy y như mong muốn. Ký Nhiên không nghĩ ra nổi nguyên cớ trong ấy, nó vẫn còn là một đứa trẻ.

Kiều Thiên Nhai im lặng giây lát, hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Ký Nhiên chắp tay, đáp nhanh như gió: "Đi tìm xuân."

Thoáng chốc, gió phất tuyết bay, Ký Nhiên quay mình khuất vào làn hơi nước. Tay áo Kiều Thiên Nhai phất phơ, hắn vẫn đang câu cá. Đoạn dây đỏ quấn quanh cổ tay Kiều Thiên Nhai, giống như hắn đã từng buộc nó vào cổ tay một người khác.

Gió ngừng sương tan, cần câu rung động.

Kiều Thiên Nhai nhấc cần lên, khi lớp vảy bạc vỗ tóe nước, hắn trông thấy mầm non đầu tiên của mùa xuân trổ bên bờ. Tới lúc rồi, hắn phải đi về phương Bắc, đến buổi hẹn ngày xuân tháng Ba chẳng có người tới.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro